(tử bất ngữ) ban biên tập đêm khuya

Chương 104 : trò chơi trốn tìm (3)

<img alt="Tác giả Thảo Đăng Đại Nhân Edit Tiểu ThuầnBeta Dưa nụNguồn ảnh Pinterest" src="https://em.wattpad.com/e4583725547ee6f91c681583a954274c95fee60a/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f54672d61536831443668437337513d3d2d3930363335383235312e313631623064373732336263373262313832393136373137353430332e6a7067" data-pagespeed-url-hash=218733208 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân Edit: Tiểu Thuần Beta: Dưa nụ Nguồn ảnh: Pinterest Đau quá. Là một bàn tay chộp lấy bả vai cô, rõ ràng lớp vải mềm mại ngăn ở giữa có độ dày nhất định, bàn tay đó không thể tiếp xúc trực tiếp với da thịt nhưng sức mạnh của nó vẫn thấm vào tận trong cốt tủy, giống như khắc sâu vào làn da cô. An Dạ trở tay túm lấy nó, nghiêng mắt nhìn qua thì thấy bàn tay này đen thui, trơn nhớt, mới chụp được đã bị vuột ra. Tay đen như vậy sẽ không phải là người da đen chứ? Nơi này có người, cũng không an toàn. Cô không dám mở cửa, tiếng đập cửa ma quái cứ vang lên liên hồi, không biết loại sinh vật nào đang ở bên ngoài. An Dạ vẫn không rõ lắm mấy thứ đó là gì, và theo bản năng cô lục tung hết mọi thứ trong phòng. Đột nhiên, cô phát hiện một tủ chứa bí mật với rất nhiều cuộn băng bên trong, giống hệt cuộn băng mà lúc đầu cô đã nghe được. An Dạ mở lên từng cuộn một, tất cả đều là giọng nói của cô. "Tôi đang bị thương, ngoài cửa có người và không thấy rõ bộ đang. Tôi không biết ai sẽ nghe được cuộn băng này nhưng nếu có thể giúp Bạch Hành bọn họ tránh được nguy hiểm cũng tốt." Trên cánh cửa cũng có nguy hiểm rình rập, kẻ kia bất ngờ nhảy xổ ra và cầm dao đâm vào ngực tôi, thời gian gấp gáp nên chỉ có thể nói đến đây, hy vọng mọi người sẽ không giẫm lên vết xe đổ như tôi nữa." "Nếu Bạch Hành nghe được đoạn băng này thì em chỉ muốn nói với anh rằng anh phải mau chóng rời khỏi nơi đây, em không về được nữa rồi, đừng cố cứu em làm gì." "Đi mau, đi mau lên, có thể đến đây được có nghĩa là có đường, nhanh nhanh theo đường cũ trở về đi, kẻ kia có mặt ở khắp mọi nơi!" "..." Sau khi An Dạ nghe xong mấy cuộn băng, thì trong lòng nảy lên một suy đoán táo bạo, có lẽ mình đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, một tháng? Hay là một năm? Cô cũng không biết bởi vì ký ức không hề lặp lại, cô không thể biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì. An Dạ chỉ biết... Lúc đầu, cô cùng nhóm Bạch Hành tiến vào trong thành, cô cần phải xông qua cánh cửa này mà chạy ra ngoài. Cho nên mấy cuộn băng này có thể giúp cô tránh được nguy hiểm. Lúc trước cô nhất định không biết về vòng tuần hoàn này, ít nhất là cô của lần đầu tiên vào đây sẽ không biết, bởi vì bước vào đây lần đầu tiên nên sẽ không có bất cứ cuộn băng nào ghi lại, lúc đó cô ghi âm chắc vì muốn nhắc nhở nhóm người Bạch Hành, không ngờ trời xui đất khiến nên giúp được chính cô. An Dạ liếm đôi môi khô khốc của mình, cô rất sợ, một nỗi sợ tuy nhỏ bé nhưng âm ỉ len lỏi trong cô thật khó hiểu. Không phải cô chưa từng gặp được những phiên bản khác của bản thân nhưng lúc đó thời gian vẫn cứ trôi, chưa biết được tương lai. Huống chi, cuối cùng cô cũng chiến thắng bản sao kia, bình an sống sót. Nhưng bây giờ lại khác, bây giờ cô biết trước tương lai và cũng sẽ không có ngoại lệ, kết cục của cô chỉ có cái chết. Đây mới là điều khiến cho An Dạ sợ hãi. Nói không chừng hiện giờ cô cũng đang bước dần đến cái chết, từng bước từng bước một bị lôi xuống vực sâu. Bởi vì không thể may mắn thoát khỏi, không phải sao? Lúc này trong phòng chỉ có máy phát cùng những cuộn băng ghi âm, An Dạ cho tay vào túi quần sau lấy ra một con dao quân dụng cỡ nhỏ. Bên trên có lò xo, chỉ cần ấn một cái là có thể sử dụng được ngay. Đây là thứ duy nhất có thể bảo vệ cô ngay lúc này nên nhất định phải giữ nó cho thật kỹ. Liên kết tất cả mọi thứ lại với nhau thì có thể thấy nơi này không có bất kỳ cửa sổ hay cửa ra vào nào, hoàn toàn là một không gian kín, kế đó chỉ có máy phát và những cuộn băng ghi âm, nếu nói còn thứ gì nữa thì ở đây có bàn ghế gỗ và một cái tủ, trên cửa có treo một ổ khóa, ngoài ra không còn thêm thứ gì khác. Đúng rồi, ở đây còn có một kẻ da đen đang ẩn nấp trong bóng tối luôn chực chờ tấn công khi người ta sơ hở. Sức lực của cô không đủ để có thể đánh bại kẻ đó, vậy bây giờ cô nên làm gì đây? Cô phải làm thế nào để có thế thoát ra bên ngoài? Không đúng, chắc chắn có kẻ đi ra đi vào nơi này nên nhất định là còn cơ quan bí mật nào đó mà cô chưa phát hiện ra. Không lẽ phải sử dụng pháp thuật làm biến mất bức tường này? An Dạ cười gượng rồi không nói gì. Cô gỡ cái khóa trên cửa xuống, cầm trong tay mà ngắm nghía nó. Trọng lượng ổ khoá này rất nhẹ, không nặng như những loại ổ khoá sắt thông thường. An Dạ vô thức suy nghĩ, tự dưng cô có linh cảm. Cô mấp máy môi rồi tự nói: "Không thể nào... Chẳng lẽ?" Cô lắc nhẹ ổ khóa trên tay, nghe được bên trong tiếng khớp khóa đang dịch chuyển rất khẽ. Không chừng sẽ có được đầu mối gì đó! Chắc chắn đây chính là điểm mấu chốt. An Dạ có cảm giác hưng phấn khôn kể, cảm xúc này đè ép trái tim cô, chặn lại hô hấp của cô, nhịp tim tăng nhanh đến mức hít thở không thông, đó chính là cảm giác mừng như điên. Cô chọc mũi dao vào trong ổ khoá, cố gắng cạy mở. Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh trầm thấp truyền đến giống như tiếng gào thét bị kìm nén lại, vừa thoi thóp như trút hơi thở cuối cùng vừa giống như tiếng đau quặn từ cổ họng bị cắt đứt, cố gắng phát ra âm thanh nhưng vô ích. Ở ngay phía sau, nó nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể cô. Thôi xong! An Dạ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đôi bàn tay màu đen gớm ghiếc ghìm chặt nơi cổ họng, cô liều chết giãy dụa cố gắng lùi về phía sau. Chiếc khóa trong tay cô rơi xuống vang lên một thanh âm trong trẻo khiến cô giật thót tim. Dao quân dụng, phải rồi, cô còn có dao quân dụng... An Dạ ra sức phản kháng, khuôn mặt đỏ bừng, các mạch máu bên dưới yết hầu tưởng chừng vỡ tung, cảm giác căng thẳng dâng tràn khắp cơ thể, nung nóng từng thớ thịt khiến toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, những đường mạch máu đỏ sẫm lan dần lên cằm An Dạ tạo thành mấy dấu vết màu đỏ. Tên này quá mạnh, hầu như cô không thể dùng sức trên tay mình! Không lẽ phải chết như vậy sao? Cô thật sự không chấp nhận được chuyện đó! Tuyệt đối không được! Giữa kẽ tay An Da không ngừng tiết ra mồ hôi, vừa ướt vừa trơn khiến cô không thể cầm chắc được con dao trên tay mình. Cô cố gắng dùng hết sức lực bẻ ngược lưỡi dao sắc lạnh về phía mình, kề sát lên cổ rồi thẳng tay cắt vào bàn tay đen khô cứng đó. "Xuýt..." Bàn tay kia bị đau nên lập tức buông cô ra, rút vào lại trong góc tường. An Dạ thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi phịch xuống đất. Cô há hốc miệng thở dốc từng ngụm, khao khát luồng không khí trong lành tràn ngập lá phổi tựa như lữ khách đi lạc trong sa mạc, khi gặp nước thì uống lấy uống để giống như muốn uống đến vỡ bụng mà chết. Nước mắt An Dạ bệt lại nơi khóe mi, mí mắt vừa sưng vừa ướt, cả nước mũi cũng chảy ra, đây chính là phản ứng sinh lý bình thường. Cô thật may mắn vì đã thoát khỏi cái chết trong tích tắc. An Dạ đứng dậy, định đi nhặt cái khóa nhưng khi vừa ngồi xổm xuống đất đột nhiên nghe thấy tiếng hỗn loạn. "Thứ quỷ quái này vẫn còn ở đó..." Cô buộc miệng nói, lưng áp sát vào tường, trước mặt cô là toàn bộ không gian trống. An Dạ nhanh chóng tiếp tục dùng con dao cạy mở khóa, xoay một cái, khóa đã mở ra. Ngoài những bộ phận cơ quan của ổ khoá thì còn có một trang giấy bị kẹt sâu nhất bên trong, trên giấy viết rằng: "Ngày 8 tháng 4 năm 1936, bệnh viện Nam Lâm đã nhốt những người bị bệnh dịch vào trong căn phòng này, cố tình tạo nên một đám cháy, trận hỏa hoạn đã thiêu cháy 13 người và không một ai sống sót." Bệnh viện? Phòng? Là nơi này sao? An Dạ cuối cùng cũng đã hiểu ra, đây chính là nơi mà những bệnh nhân kia bị thiêu chết, căn phòng bị khóa trái nên không ai có thể thoát ra được và cũng không ai khác có thể đến cứu họ. Khi đó, bệnh dịch không có thuốc trị cho nên càng kéo dài thời gian thì bệnh tình lại càng trầm trọng, người chết càng lúc càng nhiều. Những người da đen kia đều là những bệnh nhân bị chết cháy sao? Hơn nữa không chỉ có một người? 13 người cùng ở trong một căn phòng nhỏ như vậy, nói cách khác... khắp nơi đây toàn người là người. An Dạ đột nhiên bừng tỉnh, cô nhìn bốn phía, dường như phát hiện ra có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối. Cô không dám động đậy, nhìn chăm chú vào những góc tối, giờ khắc này, đột nhiên cô cảm thấy rùng mình. Những cái bóng này rất kỳ lạ, không giống như mấy cái bóng bình thường, nếu xét theo mức độ chiếu sáng từ ánh đèn mờ nhạt này thì có một số vị trí không thể nào hình thành bóng được. Cho nên bọn chúng... Đều là con người! Vây quanh An Dạ đều là người! Chẳng trách vì sao cô không trốn thoát được, cũng chẳng trách sao cô lại bị dồn vào chỗ chết nhiều lần như vậy... A! Những cái bóng di chuyển về phía An Dạ giống như một dòng chất lỏng màu đen to lớn, từng chút một xâm chiếm lấy mặt đất rồi bám lên người cô. An Dạ mở cửa, lui mấy bước rồi đóng cửa lại để ngăn bọn người đó xông ra, cô tiếp tục khóa cửa, mặc cho bên trong những kẻ đó có ra sức đập nện đến mấy, cô vẫn kiên quyết không mở cửa. An Dạ thở hồng hộc, áp tai vào cửa nghe ngóng. Dường như cô nghe thấy những âm thanh cháy xém đang liếm lên cơ thể, lúc đầu, da sẽ bị nướng cháy đến khô quắt lại, sau đó là từng mảng da thịt sẽ lần lượt bong ra giống như một đóa hoa hồng bị khô héo, từng cánh từng cánh hoa cứ thế rụng rơi, cuối cùng tất cả sẽ hóa thành tro, hoà quyện làm một với xương cốt. Cô chỉ có thể thấy chết không cứu, giống như trước đây những kẻ kia đã khoanh tay đứng nhìn cái chết của những nạn nhân nọ. Cô không phải là một vị thần, không thể cứu bất cứ ai, mạng sống của cô cũng rất quan trọng nên chỉ đành trơ mắt nhìn bọn chúng biến thành tro bụi cùng ngọn lửa hừng hực kia. Ngay lúc này, đột nhiên bức tường trước mặt An Dạ sụp xuống để lộ ra một khe hở, rất nhanh, khe hở đã trở thành một miệng hang thật lớn. Cô cầm con dao giơ ra phía trước, bước qua đống sắt thép cũ kỹ đổ nát đi đến hành lang tiếp theo. Hình như cô vẫn còn trong bệnh viện chưa thoát ra ngoài được. Đi được vài bước nữa, An Dạ phát hiện có ai đó vội vã chạy vụt qua trước mặt cô. Cô không chút suy nghĩ đã nhanh chóng đuổi theo, có người đi cùng vẫn tốt hơn là đi một mình. An Dạ còn chưa bước được mấy bước thì người kia lập tức biến mất. Đột nhiên, từ sau lưng cô truyền đến một giọng nói thân thuộc: "An Dạ?" An Dạ quay phắt lại, kề lưỡi dao lạnh lẽo lên cổ đối phương. "Đừng sợ, là anh đây." Từ trong bóng tối, người đó bước đến hai bước, lần nữa lên tiếng: "Anh là Bạch Hành đây mà." An Dạ nhíu mày, không biết người trước mặt là thật hay giả, cô bước đến gần, sau khi ngửi được mùi hương hoa nhài quen thuộc từ người đối diện, cô mới nói một cách yên tâm: "Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi." HẾT CHƯƠNG 104