Tú ái
Chương 6 : Việc gì cũng có nguyên nhân
Hai ngày trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng cũng đã qua.
Giang Bình vẫn cứ cằn nhằn mãi không thôi, làm cho Dương Hi vừa phiền vừa chán, từ cố gắng bình tĩnh đến hoàn toàn không có cách nào tự kiềm chế mình, Dương Hi cuối cùng gần như rơi vào trạng thái đầu hàng.
Nhưng mà, có một điều Dương Hi không thể không thừa nhận chính là, từ lần đầu tiên mình nhìn thấy Giang Bình, dường như chưa từng có lần nào được bình tĩnh. Cô ấy vừa xuất hiện đã mang dáng dấp có chút giống Sở An, đột nhiên phá hủy hết những lớp tường bảo vệ mà bản thân mình đã tạo nên để che đậy cảm xúc kia. Cái loại rung động này, làm cho cảnh trong mơ đột nhiên biến thành hiện thực, sau đó làm cho mình từ trên mây đột nhiên rớt xuống đáy biển, cái loại cảm xúc lên xuống đột ngột này làm cho mình mỗi khi nhìn thấy cô ấy thì không có cách nào khống chế tâm tình được.
Cô ấy làm cho mình tức giận, không có cách nào giữ bình tĩnh.
Cô ấy làm cho mình nhớ đến Sở An, nhưng rồi cô ấy lại giống như con ruồi bay xung quanh mình, làm cho mình không còn thời gian yên tĩnh để mà nhớ đến Sở An nữa.
Cô ấy dùng cách lải nhải giống như Đường Tăng không ngừng oanh tạc mình, cô ấy làm cho mình mất đi không gian vốn để bảo vệ mình, làm cho mình đột nhiên lâm vào cục diện vừa hỗn loạn vừa bị động.
Cô ấy giống như kẹo da trâu, dính sát vào nhau, xé thế nào cũng xé không ra, da mặt dày đến nỗi làm người ta khó có thể hiểu được, khi bạn muốn phất tay một cái đánh bay cô ấy đi, vừa thu tay lại liền phát hiện cô ấy vững vàng dán tại lòng bàn tay của bạn.
Tuy nhiên, Đường Tăng rốt cuộc cũng rời đi.
Bởi vì, Dương mẹ rốt cuộc đã tới.
Giang Bình bề ngoài ưu nhã, nội tâm xấu xí, bề ngoài lương thiện, nội tâm ác độc lúc rời đi, vừa lễ phép vừa biết điều. Vừa thể hiện là một người được giáo dưỡng tốt, vừa không thiếu tính hài hước vừa thể hiện sự nhiệt tình của thanh niên tốt thời hiện đại, đúng là một hình tượng hoàn mỹ.
Dương mẹ tràn đầy sự yên tâm, miệng không ngừng nói cám ơn, thấy vậy Dương Hi muốn xông đến vạch trần sự ngụy trang của cô ta, để cho mẹ nghe một chút cô ta nói những lời thô tục nào là đánh dã chiến, để cho mẹ nhìn thấy cô ta không chút nào chau mày khi hành hạ cái chân đang bị thương của mình. Sau đó làm cho Đường Tam Tạng trong ngoài không giống nhau này, làm cho ma nữ lòng dạ độc ác này hiện nguyên hình.
Thế nhưng nếu như mình nói ra những lời này, Giang Bình tất nhiên sẽ đi, còn mẹ sẽ đau lòng muốn chết, sau đó sẽ lo lắng đến chết, vậy thôi, sẽ có cơ hội.
Giang Bình thuận lợi bước từng bước chân dài ưu nhã rời đi, lúc đi, còn hướng về phía Dương Hi mà nháy mắt, ý là trời biết cô biết tôi biết. Nhưng mà ánh mắt của Dương Hi nhẹ nhàng lướt qua đầu vai của Dương mẹ, ngay cả một giây cũng không thèm liếc nhìn Giang Bình, càng không có khả năng đáp lại.
Dương mẹ nhìn Dương Hi, chân bị cố định trên giường bệnh, gương mặt thì gầy guộc, đau lòng không nói nên lời. Mà Dương Hi thì lại tràn đầy cảm kích, cảm kích mẹ đã đến, làm cho Giang Bình cút đi, còn mình rốt cuộc có thể yên tĩnh.
"Ba của con sắp xếp hộ lý cho con xem ra cũng không tệ lắm, vừa lễ phép vừa thông minh, để người như vậy chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm." Sau khi Dương mẹ hỏi vài câu về tình trạng sức khỏe, vẫn không quên thêm vài lời khen ngợi Giang Bình.
Dương mẹ không nói thì thôi, đến lúc nói ra làm Dương Hi tức không nhịn được. Giang Bình ác liệt như thế, hôm nay lại còn được mẹ bình luận tốt như vậy, trong lòng Dương Hi đã đem Giang Bình túm tới hung hăng vắt thành như bánh quai chèo, sau đó hung hăng chà đạp như ổ bánh mì.
Độ khó rất cao, thế nhưng trong lòng Dương Hi đã điên cuồng hoàn thành xong rồi.
"Cô ấy...cũng không tệ lắm, chỉ là nói khá nhiều, mẹ có thể nói với ba một chút được không, ở đây chữa bệnh và chăm sóc cũng rất tốt, con thấy, cô ấy không cần phải đến. Một mình con cũng rất tốt rồi, cũng có thể yên tĩnh dưỡng thương." Nhất định phải đem cái người này bắt đi, nếu không mình vĩnh viễn sẽ không có ngày yên tĩnh.
"Như vậy sao được? Một mình con ở chỗ này, ba và mẹ làm sao yên tâm được. Nhất định phải có người chăm sóc. Mời người ngoài, ba mẹ cũng không yên tâm, đây là trợ lý của ba con, cũng tương đối có thể tin, tương đối tận tâm." Dương mẹ kiên quyết không đồng ý.
Dương Hi biết mình cũng sẽ tốn công vô ích, quyết định bỏ qua. Loại chuyện này, nếu nói thật với mẹ, mẹ sẽ đau lòng, phải nói với ba mới được. Nhưng ba khá là cố chấp, e rằng mình phải có chút chứng cứ mới làm cho ba tin tưởng.
Trong lòng Dương Hi khẽ tính toán, đem Giang Bình từ đầu đến chân mắng thêm một phát.
Tuy nhiên, mắng chửi sau lưng người cũng không đả thương người, Dương Hi dù mắng như thế nào, Giang Bình cũng không tổn hao một sợi lông tóc.
Giang Bình bận rộn nhiều việc.
Trên thực tế, là Tổng giám đốc Mỹ Diệp, tất nhiên phải bận rộn.
Cô cũng có cuộc sống riêng.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Mỹ Diệp, Giang Bình gương mặt nghiêm nghị ngồi trên ghế. Ánh mắt rơi vào nhóm người đang ngồi ở bàn làm việc đối diện --- bộ phận tiêu thụ, bộ phận thu mua, nhà xưởng, bộ phận nhân sự, bộ phận tài vụ, một loạt người phụ trách của các bộ phận trên tay cầm một bản báo cáo dày cộm, bên ngoài biểu lộ tôn trọng, nhưng bên trong tỏ vẻ khinh thường chờ đợi bản báo cáo trên tay Giang Bình.
"Giang tổng, đây là báo cáo tiêu thụ của tháng trước, so với cùng kỳ năm ngoái tăng thêm mười phần trăm, so với tháng trước tăng hai mươi phần trăm." Quản lý bộ phận tiêu thụ tranh công. Giang Bình đối với kinh doanh không tính là tinh thông, nhưng đối với lòng người thì tinh thông hơn người khác gấp mười lần.
Giang Bình gật đầu, đem báo cáo tiêu thụ đặt trên bàn làm việc.
"Giang tổng, báo cáo về nhân sự, tỷ lệ nghỉ việc là hai mươi phần trăm, chi phí cho nguồn nhân lực vượt quá chỉ tiêu năm mươi phần trăm..."
...
Giang Bình tựa lưng vào ghế ngồi, nghe các bộ phận báo cáo, cảm thấy có chút chết lặng. Những số liệu trống rỗng, không biến hóa phức tạp như lòng người, nhưng những số liệu trống rỗng này lại làm cho Giang Bình nhức đầu. Trong lòng cô lại tự cổ vũ cho lòng tự trọng lại một lần nữa bị tổn thương của mình: mình là bác sĩ tâm lý, không phải là nhà kinh doanh. Giữa chừng thay đổi như vậy, chỉ là bất đắc dĩ.
Tuy nhiên năm nay thật sự là loạn thiệt, nhà tâm lý học lại trở thành Tổng giám đốc, mà cái người có thiên phú kinh doanh Phó tổng Phổ Dương kia lại sống trong bệnh viện làm một bệnh nhân tâm lý.
"Giang tổng, báo cáo về tài vụ, sản xuất so với tháng trước tăng năm mươi phần trăm, so với kế hoạch vượt chỉ tiêu bảy mươi phần trăm, chi phí tiêu thụ tăng mười phần trăm, vượt chỉ tiêu mười phần trăm, chi phí quản lý tăng hai mươi phần trăm, vượt chỉ tiêu ba mươi phần trăm, lợi nhuận giảm ba mươi phần trăm..." Phó giám đốc phòng tài vụ báo cáo có vẻ thực tế hơn.
Dù là lãnh đạo ngu ngốc cũng nghe ra hai chữ lợi nhuận này, ánh mắt Giang Bình lạnh lùng quét qua mọi người. Bất luận có tô son trét phấn nhiều hơn nữa, lợi nhận cứ tiếp tục giảm thế này là một thực tế không thể chối cãi. Cải tiến như thế nào, đối với một bác sĩ tâm lý không có chút quan hệ nào với kinh doanh mà nói quả thực là có lòng mà không có sức.
"Mọi người ra ngoài hết đi, Phương phó tổng ở lại." Giang Bình cố gắng giữ tỉnh táo.
Mọi người ra ngoài. Để lại một người đàn ông có chút hói đầu tên Phương Mậu Sinh.
"Vâng, Giang tổng." Phương Mậu Sinh mỉm cười gật đầu, dáng vẻ xảo trá.
"Ông biết tôi đối với kinh doanh không hiểu rõ." Giang Bình thản nhiên cười, Phương Mậu Sinh có chút nhìn không ra tâm tư của cô, trên thực tế, các cấp cao của công ty đều biết, từ nét mặt Giang Bình rất khó nhìn ra cảm xúc chân chính của cô, nếu như cái cô học không phải là tâm lý học, mà là quản trị kinh doanh, cô tất nhiên sẽ trở thành nhân vật lợi hại trên thương trường dù đứng trước ngọn núi sụp đổ cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, đáng tiếc khác nghề như cách núi, không hiểu chính là không hiểu.
"Từ lúc Giang tổng tiếp nhận Mỹ Diệp đến nay, tích cực tiến tới, tiến bộ rất nhiều, sau này tất nhiên có thể làm cho Mỹ Diệp không ngừng phát triển." Làm cấp quản lý, điều đầu tiên là phải biết nói chuyện, Phương Mậu Sinh từ hai mươi năm trước đã học được điều này.
Giang Bình thở dài một tiếng, từ trên ghế đứng lên, nhìn Phương Mậu Sinh một chút, sau đó chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, "Tôi biết tình hình hiện tại không tốt. Các phương diện của công ty cũng xảy ra vấn đề, nhưng tôi không muốn Mỹ Diệp từng bước sụp đổ. Tôi không hiểu kinh doanh, nhưng Phương phó tổng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cũng có đầy đủ kinh nghiệm ứng chiến. Cho nên...tôi quyết định bắt đầu từ tháng này, trao quyền điều hành lại cho ông."
"Chuyện này...Giang tổng..." Quyết định này đối với một công ty mà nói là vô cùng mạo hiểm, tuy rằng Giang Bình không phải là nhân tài kinh doanh, nhưng cứ như vậy mà đem quyền hành giao ra, là rất hiếm thấy.
"Trong một năm này tôi có việc cần phải làm, cho nên một năm này, chuyện của công ty, tôi muốn ông toàn quyền chịu trách nhiệm, cách làm thế nào, là chuyện của ông, tôi chỉ cần kết quả, ông mỗi tháng tập hợp báo cáo cho tôi xem là được. Dĩ nhiên, trọng trách nặng bao nhiêu sẽ có hồi báo bấy nhiêu, tôi sẽ nhanh chóng gửi kế hoạch thù lao mới. " Giang Bình nói xong, khoát khoát tay, "Một năm tới, nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn, Mỹ Diệp cứ giao cho ông. Trở về cố gắng nghĩ thử xem nên giải quyết vấn đề như thế nào. Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch sơ bộ của một năm tới. Trong vòng một tháng, tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch chi tiết."
Phương Mậu Sinh khẽ khom người, trên mặt bởi vì kích động mà có chút đỏ, "Giang tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Giang Bình không nói gì, đợi đến thanh âm tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, cô mới xoay người ngồi trở lại trên ghế, vốn là đôi mắt tỉnh táo giờ có chút tiếc nuối, có chút lo lắng.
Phương Mậu Sinh dĩ nhiên không phải là lựa chọn tốt, bất kể lai lịch hắn là gì, ở trên thương trường bao lâu, có bao nhiêu công trạng, Giang Bình cũng không thích người này. Nói nhiều hơn làm, làm ra vẻ nhiều hơn là thực lực.
Nhưng mà dưới tình hình ngày hôm nay, mình cơ hồ không còn người nào có thể dùng! Trong khoảng thời gian Mỹ Diệp biến động, nhân tài quản lý ưu tú đã bỏ đi rất nhiều, khoảng thời gian kia quá mức hỗn loạn, đối với người quản lý công ty không biết một chữ về kinh doanh như mình lại vào Mỹ Diệp, làm cho các cấp quản lý phái thực lực vì thiếu lòng tin với mình mà sinh ra dao động.
Huống chi vừa mới đến, không hiểu biết những nhân vật tụ tập bên cạnh mình, những mối quan hệ phức tạp dần lộ ra, phần tử đầu cơ mượn việc mới đến để giở thủ đoạn ở công ty, những người quản lý ưu tú cuối cùng cũng bị bọn nhỏ nhen đó đẩy đi hết, Mỹ Diệp từ một công ty thực lực nhanh chóng biến thành một công ty có hoa không quả.
Thời gian trôi qua trong tay mình, một công ty xuất sắc cũng bị hủy hoại trong tay mình. Giang Bình chán nản tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn lên trần nhà, cảm khái, có một số việc không thể tránh khỏi, chẳng hạn như, mình quay về Mỹ Diệp. Mà cũng có một số việc lực bất tòng tâm, chẳng hạn như, Mỹ Diệp trong tay mình đang chết dần chết mòn.
Mình không biết làm sao có thể cứu vớt Mỹ Diệp, vì thế đành phải thông qua phương thức kêu gọi đầu tư, làm cho Dương Khanh của Phổ Dương gia nhập vào việc quản lý Mỹ Diệp. Mỹ Diệp phải sống. Vì thế, đem một năm này đặt trên người Dương Hi, là đáng giá.
Dương Khanh là dây thừng cứu mạng Mỹ Diệp, hay là Dương Hi?
Tất cả đều đáng giá, dù là vì gánh vác trách nhiệm của mình, hay là vì để bù đắp cho sự tổn thương trong lòng, dù là vì yêu, hay là vì hận.
Giang Bình cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Dương Khanh:"Nghĩ đến Dương đổng cũng bận rộn, thời gian của tôi cũng khá chặt, cho nên trong điện thoại nói cho Dương đổng biết một chút tình hình của Dương Hi."
"Được."
"Ý thức phòng hộ trong tâm lý của cô ấy rất mạnh, tôi hiện tại đang cố gắng phá vỡ nó, mỗi ngày không ngừng nói chuyện với cô ấy, cô ấy không có ý muốn chủ động nói chuyện, cũng không chủ động dung nạp thêm bất kỳ tiếp xúc nào vào trong lòng, vì thế, tôi cần làm cho cô ấy trao đổi nhiều hơn với người khác, từ bị ép buộc đến thành thói quen, đến tự nguyện. Trong quá trình này tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, sẽ không làm cho cô ấy lâm vào sợ hãi, nhưng mà có thể khiến cho cô ấy không quen và phản kháng, bao gồm...trách cứ với Dương đổng, muốn tôi rời khỏi bệnh viện."
"Tôi tin tưởng Phổ Dương và Mỹ Diệp sẽ hợp tác tốt đẹp, đủ để cho Giang tổng dốc toàn lực vào chuyện của con gái tôi, tôi sẽ luôn ủng hộ Giang tổng."
"Cảm ơn ông đã hiểu."
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
144 chương
94 chương
74 chương
127 chương