- Sao, em nghĩ sao? anh kể em nghe hết rồi về thằng bạn anh rồi đó? em đã sẵn sàng bước ra đời chưa? - Tui nhìn bé Nhi với con mắt đầy hy vọng điều gì đó ở em - Anh không gạt em đó chứ - Bé Nhi vẫn ko tui những lời tui đã kể cho em nghề về việc thằng bạn tui sẽ giúp em - Em nghĩ sao dzậy - Hôm nọ anh đã bảo em chuẩn bị tinh thần đi mà - Em chỉ nghĩ anh nói vậy hôm đó chỉ là dự định thôi, em cũng không ngờ nó lại nhanh như thế (ko nhanh sao được hả em, chỉ còn 1 tháng nữa thôi... Thì... ^^!. Còn thời gian nữa đâu hả em - Tui nghĩ thầm trong đầu) - Hì, sớm thì càng tốt chứ có gì đâu - Nhưng mà... - Nhưng gì? - Còn nhiều vấn đề lắm anh. Nếu như anh kiếm được nơi cung cấp hàng cho em bán từ anh Minh rồi, nhưng giá cả buôn bán sẽ ra sao đây? mình nên lấy cái giá nào cho phù hợp, vừa hoàn vốn được cho anh Minh, mình còn có lời, mà nó cũng ko có quá mắc để có thể thu hút người ta. Em quả thật mua sắm này nọ thì cũng nhiều thật đó, nhưng buôn bán vầy em chưa trải qua sao mà có kinh nghiệm được - Bé Nhi nói cái giọng bế tắc - Bất kì ai cũng vậy thôi em, anh đã nói với em rồi, em ko nhớ sao. MÌNH PHẢI TẬP TÉ THÌ MÌNH MỚI CÁCH ĐỂ TẬP ĐI, việc gì mà em phải sợ thất bại. Với lại mọi thứ về vốn liếng đã có anh đứng đằng sau giúp em rồi. Em không thấy anh luôn bên cạnh em sao - Tui cầm bàn tay em và đan chặt vô đôi tay thô ráp của tui. - Vậy bây giờ em cần phải làm những gì hả anh - Bé Nhi nhìn tui trân trân - Bây giờ trước tiên là phải có nơi để trữ hàng, trước mắt, trong tuần đầu tiên, tạm để hàng trong phòng trọ của em đi, Tí nữa anh sẽ về phòng em giúp em dọn dẹp lại. Thứ 2 em có thẻ ATM chưa? - Dạ có rồi, để làm gì anh? - Phải cần thẻ ATM để mình giao dịch online với khách mua chuyển khoản. Mà vẫn đề chuyển khoản anh cũng hơi căng, xã hội giờ thì có ai tin ai. Cho nên đâu ai giám đưa tiền ình trước hoặc mình gửi hàng cho họ trước. CHo nên vấn đề mua bán xa, với mình chưa quan trong lắm. Trước mắt là ta nên bán hàng trong khu vực biên hòa trước đi. Và cả những mối quan hệ của em và cả của anh. Anh sẽ ráng giúp phần này - Dạ - Bé Nhi gật đầu nhè nhẹ - Rồi sau đó, việc này cần em làm nè, em sưu tập hộ anh những trang web bán hàng trong khu vực BIên hòa mình, những diễn đàn cộng động cho teen, em đăng ký nick trong hết tất cả các 4rum đó, rồi mình sẽ chụp hình quần áo rồi up lên đó để người ta biết mà đến mua, đó cũng là 1 cách PR trên mạng - Dạ, cái này thì em rành - Tiếp nữa là em cần 1 cái tên cho Shop của em. Nó như là 1 cái thương hiệu gắn liền với shop của em dài lâu. Em nghĩ được ình cái tên nào chưa? - Dạ... Hình như có rồi... Hihi - Bé Nhi cười mỉm nhe 2 hàm răng ra - Tên gì thế- Tui tò mò - Snowbabie - Bé Nhi cười thích thú với cái tên con bé nghĩ ra - Bé tuyết à - Tui nheo mày với cái tên kì cục này - Anh dịch thô quá à, anh phải suy nghĩ sâu xa 1 chút chứ, với lại nó có nhiều ý nghĩa lắm đó - Là sao, anh hổng hiểu - Anh gặp em với khi nào? - Thì Noel, mới đây thôi chớ anh có quên đâu - Thì đó tuyết tượng trưng cho những ngày đông giá lạnh, ngày em gặp anh - Còn babie? - Có nghĩa là em mãi là cô nhóc dễ thương trong lòng anh, hihi (tui thề với các bạn là khi ấy tui cực kì ức chế với cái tên và cái cách giải thích ý nghĩa ko thể sến đụ và vô duyên hơn của con bé, nhưng thấy con bé có vẻ thích thú với cái tên này nên tui cũng chả lỡ mà sồn sồn lên phản đối, ko con bé lại mất hứng rồi đâm ra quạu thì hư bột hư đường mất) - Ừ, mà nghĩ lại cái tên cũng ngộ nghĩnh quá hen, được đó em - Tui giả vờ tỏ vẻ đồng tình - Ngộ nghĩnh thiệt hả, hihi - Bé Nhi nheo mắt lại mà cười - Rồi trước mắt vậy đi. Ngày mai thứ 2, theo anh lên Gò Vấp, ghé chỗ anh Minh cho em lựa. Nó bảo ngày mai hàng mới nhập về. Đi liền thì có hàng đẹp, có lợi ình hơn - Ơ vậy anh không đi làm hả - Thì anh xin nghỉ 1 bữa có sao đâu - Hix, em thấy em làm phiền anh quá, anh toàn lo cho em ko à (biết vậy thì ráng làm phiền anh đi, mốt lại ko có dịp mà làm phiền nữa đâu cô bé ngốc à - Tui nghĩ thầm trong đầu) - Trời, anh là người yêu của em, thì anh phải lo cho em chứ, ai bảo em là bồ anh làm chi - Tui nói cái giọng têu tếu - Hihi, cái anh này... Suốt ngày... - Thôi uống hết nước đi, rồi anh chở em về phòng mà dọn dẹp lại cái ổ chuột của em - Xí, phòng em là hơi bị gọn gàng luôn đó, ko như cái phòng của anh đâu, gì mà quần áo vứt tùm lum tà la, mỗi lần đến chơi là em phải dọn dẹp đủ thứ, gạt tàn thuốc rơi tùm lum hết á. Người gì đâu bừa bộn thấy gớm à - Thì con trai ai chả zậy - Tui ra sức thanh minh cho cái lỗi lầm ko thể chối cãi - Her her, anh chỉ đc cái ngụy biện là hay thôi, hổng cãi với anh nữa, về nhà em dọn đi, tính tiền cho con cái cô ơi! Chở em về nhà 2 đứa tui hì hục dọn lại, nói là dọn lại thực chết là đem đồ của em dọn hết lên trên cái gác lửng. Dọn rồi mới biết là bán quần áo cần phải có móc áo, khung treo. Tui lại chở em đi mua móc áo, ghé tiệm nhôm đặt làm 4 cái xào treo quần áo, rồi còn làm cả phòng thay đồ nữa tùm lum là thế cần làm. Tự nhiên cảm thấy mọi việc làm cho em cảm thấy hứng thú làm sao. Tui cũng cảm nhận được sự thích thú qua tính cách em, chắc có lẽ đây là bước ngoặc của cả cuộc đời em, lần đầu tiên thấy em lo lắng từng ti từng tí, tính toán chi li mọi bước đi cho kế hoạch sắp tới. Ngày thứ 2, tui chở em lên gò vấp, ghé vào nhà thằng minh, nói là nhà nhưng thật chất thì đồ đạc gia dụng chống lốc, độc toàn quần áo bó thành từng cục cục. Tui giới thiệu bé nhi cho thằng bạn tui. Xem ra mọi lời tui căn dặn nó bữa nọ có vẻ nó vẫn nhớ chả đả động gì đến mối liên hệ 2 đứa, tui cứ sợ tui nói với nó nhi là em gái tui, rồi mắc công nó hỏi bé Nhi là gì của tui, bé nhi lại kêu là bồ tui thi vỡ con mẹ nó nợ ra. Cũng may, thằng Minh hình như có cảm tình với con bé thì phải, mới nhìn con bé, mặt thằng con nhìn hoan hỉ lắm, chỉ này chỉ nọ, giới thiệu cho con bé mới mẫu dễ thương mà con gái hay mặc. Vì bé Nhi dự định là bán quần áo dành cho nữ thôi. Ko bán cho nam, tại con bé nói, con gái thích mua đồ hơn con trai, nên bán đồ nam kén khách lắm, coi bộ con bé cũng thông minh về vấn đề này, Duyệt!!!. Thực sự khi lựa áo mới thấy đúng là sở trường của con bé. Cầm cái áo lên, em nó sờ cái thớ vải, rồi lựa chọn màu sắc bắt mắt, hình logo độc đáo, rồi những cái quần cũng được bé lựa chọn dưới góc nhìn là 1 người mua hàng, con bé bảo tui, khi lựa đồ, thì mình đừng lựa đồ mình thích, mà phải lựa đồ mà có nhiều người thích mới bán được. Lựa gần cả 1 buổi, con bé cũng ưng ý với gần cả trăm bộ được thằng Minh đóng gói cẩn thận vô 1 cái bao to đùng. Tui gãi đầu hỏi nó - Ê mậy, giờ sao vác cái của nợ này về biên hòa đây - Cả trăm bộ chứ cái phải vài cái đâu. - Haha, mày đợi tao tí, tao gọi lính tao ra chở về hộ mày cho - Ừ, vậy thì tốt quá, làm tao định mướn taxi chở về - Khùng hả mày, làm vậy tiền vận chuyển còn quá cha tiền lời. Đưa tao 50 lấy tiền xăng thôi được rồi - Gì rẻ vậy, thôi cầm luôn 100 đi, tui móc ví ra đưa cho nó. - Thôi vậy mày đưa cho thằng lính tao luôn đi, có gì bo cho nó tiền dư. - Ừ vậy cũng được. - Mà từ từ rồi về, làm cái l` gì về sớm thế, làm vài ly đã, má con ghệ tao nó mới ngâm hũ rượu chuối ứ hự. Bao chất nha ku - Nhậu vậy rồi sao tao về - Mẹ làm cái vài xị sợ quái gì, em uống được không? - Thằng Minh nhìn bé Nhi Dạ, em đó hả... Hihi, dạ... Sơ sơ thôi - Trời vậy là đội hình quá chuẩn rồi, để hàng ở đó đi, có ai lấy mất đâu mà sợ, vô nhà đi, tao lấy mồi ra anh em mình làm vài ly Lai rai cũng gần cả tiếng, 4 đứa (tính cả thằng chở hàng)cũng tu hết cả gần 2 lít mấy. Đúng là rượu chuối hột nó chất lượng thật, uống tới đâu là nóng rần rần tới đó từ cuống họng cho đến tận ruột. Xong xuôi, 3 đứa chạy về biên hòa với đống đồ lỉnh kỉnh. Sau khi chở hàng về nhà, tui giúp em sắp xếp đồ đạc theo ý con bé muốn thiết kế, cả gần tới tận tối, 2 đứa tui mới làm xong xuôi. Đói muốn quằn cả ruột ra vì mải mê với đống quần áo mà chả đứa nào chịu đi ăn, cứ say sưa với nó, còn đối vé bé Nhi, nó giống như cả giả tài mà em có và em đang chịu trách nhiệm tống khư nó cho các người mua sắm. Đêm hôm đó, tui vác cái laptop ở nhà mình qua phòng em, kém theo cái máy chụp hình. Cả đêm hôm đó, bé Nhi hầu như làm người mẫu cho chính cái shop quần áo Snowbabie của em. Từng bộ mà em cảm thấy đẹp, em lại lựa ra và mặc vào để tui chụp (rất tiếc là file gốc và cả link của những tấm hình của Cô người mẫu nhí của chúng ta sau này hầu như là ko còn... Thiệt sự đáng tiếc, hầu như tất cả đều là nghiệp dư từ phó nháy cho đến người mẫu cho nên những bức hình trong thiệt tếu hết sức, căn phòng giữa đêm lại tràn ngập tiếng cười, niềm tin và hy vọng... Chụp đã xong, 2 cái lap bên cạnh nhau, bé Nhi google search các diên đàn mua bán, 4rum teen của biên hòa để đăng ký nick, rồi up hình lên mạng, còn tui thì ngồi nghĩ nát óc để viết về 1 bài PR cho cái shop của em thiệt hoành tráng. Đối với tui thì mấy cái việc ngồi viết về 1 cái gì mà PR 1 cách quá đáng thì cũng chả khó khăn gì. Sau đó, 2 đứa còn bay trò lập thêm cả chục cái nick clone trong cái 4rum tìm được để vô spam up nó lên. Đêm đầu tiền đó 2 đứa thức đến gần 4h sáng mới chịu đi ngủ. Vì quá mệt mỏi, tui chả còn sức đâu mà mò về, thế là đêm đó, tui ôm em vào lòng mình mà ngủ 1 cách ngon lành. Con bé nhìn vậy mà mới tí xíu để ngủ thiếp đi lúc nào ko hay rồi, nhìn con bé ngủ mà mấy giọt mồ hôi vẫn còn lấm chấm trên trán, nhìn thiệt tội hết sức. Rồi nhiều ngày sau đó, chắc con bé ăn nói có duyên, nên mối khi có ai đến mua hàng rồi về, bé Nhi đều ríu rít vui mừng nhắn tin báo cáo cho tui - Anh iu ơi, em vừa bán cho chị kia 2 cái quần với 3 cái áo đó thấy em giỏi ko ^^! vợ của anh mà hehe - Báo cáo mới thanh lý xong cái quần bò màu đen, báo cáo hết - Thông báo tin buồn với anh, cái áo thun hình siêu nhân đã ra đi. Buồn quá anh ơi Đó chỉ là 1 số ít tin nhắn vớ vẩn mà đầy ngộ nghĩnh của bé nhi nhắn cho tui mỗi khi bán được hàng cho ai đó. Có lẽ 1 phần cũng do 2 đứa chịu khó spam trên các diễn đàn mua sắm, phần cũng có nhiều bạn bè của 2 đứa tui đến mua ủng hộ và có lẽ phần nữa là do bé Nhi với cái miệng tư vấn bao ngọt, đôi lúc có mấy thằng con trai đến mua đồ cho bạn gái được con bé đi vài bài về tâm lý các bạn gái làm tụi nó cứ há hốc mồm mà khoái chí. Cũng có lúc, chính tui cũng đóng vai là người mua hàng của em để ủng hộ con bé. Lúc đầu con bé hổng chịu bán, tui nói miết cái gì ra cái đó, anh mua anh tặng mấy bà chị, và tặng cả chính em, người yêu hờ của tui ^^! Kết thúc 1 tuần, kể từ ngày chính thức khai trương, doanh số xem ra cũng ko tệ, cũng bán được khoảng gần 30 món cả quần lẫn áo, một con số mà ngày đến cả tui cũng không tưởng tượng được tại sao nó xảy đến với cái shop bé xíu của em. Nếu tui vui 1 thì bé Nhi nó lại vui 10 với thành quả của đứa con của chính em. Kể từ đó tui để ý thấy con bé xài tiền có vẻ trách nhiệm hơn, biết tiêu xài đúng mức chứ ko có phung phí như trước nữa. Có vẻ lối đi tui vẽ cho em có vẻ đúng đắn, nhưng chắc có lẽ còn cả sự may mắn và cả cái tài của bé Nhi nữa