Sau cái buổi chở bé Nhi vô KCN mà tâm sự với em, tui coi như là 1 màn dạo đầu để khai thông tư duy cho em. Theo tui được nghĩ, em hoàn toàn có thể kiếm tiền từ công sức mình làm ra. Việc học của em cũng quá nhẹ nhàng vào các buổi tối 3, 5, 7 ở trung tâm anh văn, và cũng chẳng bao lâu nữa cũng kết thúc khóa học. Ngoài việc đó ra, em hoàn toàn rảnh rối ăn ở không, không thì cũng đi chơi với bạn bè và với tui. Các bạn đừng nghĩ tui ép con bé kiếm tiền quá sớm, bé Nhi khi ấy cũng đã 18 tuổi rồi, nghỉ học từ năm lớp 10. 1 tuần chỉ bỏ ra có 6 tiếng để học. Nếu như các bạn, bạn sẽ làm gì vào những thời gian rảnh rỗi còn lại. Và đó chính là lí do tại vì sao, ở kế hoạch tiếp theo, tui lại muốn bé Nhi kiếm tiền bằng đôi tay của mình. ít ra sau này, em nó sẽ không phải phụ thuộc vào người bạn trai của em từ đồng tiền của họ. Theo tui suy nghĩ, con gái đừng quá phụ thuộc vào đồng tiền của bạn trai mình, xem họ như cái máy rút tiền ATM thì đừng trách bọn con trai xem lại họ như cỗ máy tình dục, phũ lắm. Vài bữa sau, vẫn giống như mọi hôm như thường lệ, vẫn đợi em tan học ở trung tâm, tui lại chở em đi khắp phố phường để hóng gió, nhưng hôm nay, tui ít nói chuyện hay tâm sự với em, mà chủ yếu tìm hiểu sở thích từ em. Có rất nhiều người biết phát huy sở thích của mình để định hướng cho công việc của tương lai mình sau này, vì khi đó, cảm giác được làm 1 công việc mình yêu thích sẽ rất đam mê và có trách nhiệm với nó. Rất tiếc là từ hồi tốt nghiệp lớp 12 tui lại ko được như vậy, cũng vì khi ấy tui ko có ai định hướng cho tui 1 tí tẹo gì chỉ có ba tui phán: Tướng ta mày nhỏ con vầy sao vào mấy cái ngành Kỹ thuật được, cực nhọc lắm, thôi nghe lời tao, theo ngành hóa chất đi, ở trong phòng thí nghiệm nó khỏe hơn mày à, trong khi ấy tui chả có tí hứng thú nào với môn hóa chất kể từ năm lớp 9, nhưng tui lại được cái may mắn là sau này tui lại biết cách cái phát huy cái thế mạnh mồm mép mình ở công ty... Đùa thôi chứ 1 phần cũng do có tay nghề nữa chứ giỏi nói ko giỏi làm cũng ko xi nhê với các nhà tuyển dụng đâu Cầm ly bơ dằm nhiều sữa trên tay, bé Nhi thưởng thức nó say xưa, cứ nhìn tui rồi cười khúc khích bên ly cafe mà tui cứ há mỏ chờ nó rơi từng giọt lỏng tỏng xuống cái ly - Em nói rồi mà, gọi cái gì người ta làm mau mau mà uống, cứ khoái uống cafe ko hà - Bé Nhi ghẹo - Kệ anh à nha - Tui trả treo - Ờ kệ anh, chắc em ăn xong rồi đi về ngủ 1 giấc, sợ nó còn chưa xong nữa đó, haha - Bé Nhi nheo mắt lại mà cười chế giễu cho cái sự dại dột khi tui gọi cafe phin - Thì ko có cafe, anh uống trà đá đỡ vậy - Nói xong, tui chộp ly tẩy nốc cái ực cho bõ ghét - Mà anh nè, coi bộ cái quán này, ae mình đi riết chắc chai mặt luôn he, ghé người ta quài - Ừ chắc ko có 2 đứa mình ngày nào cũng ghé, chắc họ ế dẹp tiệm luôn đấy chả đùa - Xí, nói quá ko à - À quên mất, anh có chuyện muốn hỏi em nè gái - Hả chuyện gì, mà thấy mặt anh nghiêm trọng thế - Bé Nhi tròn mặt nhìn tui, tay vẫn dằm dằm ly bơ trên tay - Ngoài việc em thích hát nhảm, thích giao tiếp với anh bằng tiếng Anh, thích ăn vặt, thì em còn thích gì khác không? - Ummmmmmmm, dạ... ... Có chứ - Bé nhi ngâm ngưa rồi trả lời - Vậy chứ em thích cái gì nữa? - Thích anh, haha - Uầy, ko phải - Tui phủi tay - ý anh là bản tính của em thích cái gì cơ - À, để em nghĩ xem, em thích đọc sách nè, thích make up nè, và thích mua sắm Nghe con bé nêu ra 3 cái thích mà tui chả tìm đc mối liên kết cho cái nghề tương lai của em. Nhưng cũng bất chợt, nhìn con bé ăn mặc, tui lại lóe lên trong đầu 1 suy nghĩ thần thánh - Vậy chứ em thích mua sắm, vậy em có rành về cách ăn mặc của giới trẻ thời này ko Nghe tui nói xong, bé Nhi liền đứng dậy, đung đưa, vặn mình qua, vặn mình lại như show cái dáng của em nó cho tui xem rồi nói - Nè, anh nhìn thử coi, thấy em ăn mặc hợp mốt ko? Nói nhỏ cho anh và các bạn biết thôi nhé, ko được nói ai biết nghe chưa? ngay từ nhỏ, đồ của em là do em tự đi mua hết đó, hổng cần ai dẫn đi lựa cùng đâu đó, ngược lại em toàn dẫn bọn bạn đi mua đồ rồi tư vấn cho bọn nó đó - Bé Nhi nói cái giọng tự hào hết sức về cái thành tựu mà con bé đạt được Mà ngẫm lại, con bé quả thật có cái mắt thẩm mỹ về thời trang thật, chưa bao giờ thấy em nó mặc đồ bê bối khi ra đường. Lúc thì quần jeans rách rất cách điệu đi với cái áo thun tay dài bó sát người, khi thì bộ váy đen cách đầu gối cả gang tay đi kèm cái áo khoác nho nhỏ với đôi guốc cao gót, khi thì đơn giản với quần jeans ngắn với áo thun đi cùng đôi giày nỉ. Kèm theo đó là 1 mớ phụ kiện linh tinh như dây chuyền, bông tai, đồng hồ, lắc chân mà con bé kết hợp rất chuẩn. Ngẫm lại, có vẻ con bé ăn mặc rất hợp mốt, dù cho tui ko biết trào lưu giới trẻ khi ấy là gì, nhưng nếu 1 người ngoài nào đó nhìn em thấy sẽ thấy em nó rất là phong cách, nổi bật giữa đám con gái còn lại. Tự nhiên tui lại cảm thấy sự hưng phấn gì đó từ trong thân tâm, ít ra thì cũng biết được con bé có tài về khoản ăn mặc... Sau buổi tối hôm đó chở em về, tui mỉm cười đắc chí vì biết được việc mình sắp phải đi gặp 1 người. Coi bộ cũng hơi lâu rồi tui cũng chưa gặp nó, thằng Minh, thằng bạn chí cốt thời học trung cấp với tui, từng 1 thời ở chung phòng trọ, gói mì cưa đôi, ly rượu cắn nửa, cũng từng bị ăn đập oan chung với tui, đồ đạc cũng được 2 đứa xài chung với nhau. Sau khi ra trường, với bằng khá trong tay, tui và nó có 2 ngã rẽ khác nhau. Tui an phận thủ thừa nộp đơn vào công ty an phận kiếp công nhân, còn thằng Minh thì không như vậy, nó ko theo nghề đã được học mà nhảy sang nghề tay trái... Thích kinh doanh buôn bán tự mình làm chủ. Khi ấy mỗi đứa 1 ngã nên tui ko theo dõi được quá trình nó khởi nghiệp ra sao, như thế nào. Nhưng cứ đến mỗi lần tết, nó đến nhà tui chúc tết, tui lại thấy nó ngày 1 khá lên trông thấy, thăm hỏi qua lại, nó cũng chỉ nói sơ là công việc cũng khá bận bịu, do tết nhất hỏi thăm công việc qua loa vậy thôi, 2 đứa tui lại cùng nhau ôn lại những kỉ niệm cũ của 2 đứa, giao lưu vài lon bia. Đến cái tết năm sau nữa thì thấy nó bắt đầu ra dáng dân chơi lắm rồi. Tò mò tui hỏi nó mới khai ra là kinh doanh buôn bán quần áo, giày dép. Đi lên từ từ, thì bây giờ, thì thằng Minh bạn tui đã là ông chủ của 1 shop thời trang cao cấp. Tui nghe nó nói vậy mà cũng chưng hửng, mẹ nó mới có 2 năm thôi mà sao nó lên dữ vậy nè nghĩ lại bạn thân tui khi đó, 2 năm làm việc cũng chỉ dừng lại ở mức nhân viên phòng kỹ thuật thấp hèn thôi. Thiệt là tủi hết sức, nhưng thôi ko sao, thằng bạn mình nó giàu thì mừng cho nó chứ ai đời lại ghen tỵ. Rồi thì có lẽ đó là cái tết cuối cùng 2 đứa tui gặp nhau. Thằng bạn tui thì lại vùi đầu vào công việc, kiếm đầu ra đầu vô, mở thêm các cửa hàng khác cho nên mấy dịp tết tui ko thấy nó ghé tui nữa, lâu lâu có đến nhà nó thăm thì obz nó bảo nó ở trên SG rồi, ít khi về Biên Hòa lắm, có cho số điện thoại, và 2 đứa lâu lâu cũng gọi điện hỏi thăm nhau thôi. Bấm cái số điện thoại mà tui lưu bằng cái tên thân mật: Minh dê... - Alo, Đm mày hả Vượng - Thằng Minh bất ngờ - Ừ, tao nè, dạo này mày khòe không cu - Khỏe như trâu điên đó mậy, mà Trời, má nó, lâu quá mới thấy mày gọi cho tao, đm định mượn tiền phải ko, nói trước mượn vài triệu thì được chứ vài trăm ngàn thì đếu có đâu - Thôi, cái đm mày, suốt ngày nhây nhưa, dạo này mày sao rồi, công việc ổn chứ - Nói chứ cũng lu bu mày à, may cái quen được con ghệ, nó cũng giỏi tính toán thế là có người lo sổ sách hộ, cũng đỡ vã vl mày à- Thằng Minh khoe - Đù má ngon mậy, vậy chừng nào cưới con nhà người ta, chả lẽ tính kiếm osin làm ko lương thiệt à - Tui ghẹo thằng bạn - Haha, nói chứ cũng nửa năm nữa tao cưới rồi, sẵn dịp mày gọi, tiện thể dặn mày nhét heo ngày 5 ngàn trước đi, nửa năm sau, đập heo ra mừng đám cưới tao là được rồi - Cái đó thì không phải lo, chỉ sợ đến ngày đó, quên mẹ cả tao, đếu thèm mời thiệp nó mới căng, chứ mấy chuyện cỏn con đó đối với tao là cái mẹ gì - Haha, đm sao mà dám quên mày, ko khéo lại vác xác lên nhà tao, đòi thiệp ko chừng - Thôi đếu đùa nữa, nói vậy chứ mày rảnh ko, nhậu với tao 1 bữa coi, thèm nhậu mì gọi với rượu đế với mày như hồi còn ở phòng trọ chung quá Minh à - Mẹ nó, mày tưởng tao ko thèm à, nhớ hồi đó quá chừng V nhỉ, cũng chả hiểu sao hồi đó, tao với mày cũng lầy lội gê. Haha, để xem... à... Thứ 7 này đi nhé. Tao về thăm bà già rồi ghé nhà mày nhậu luôn - Ờ, giờ đó là đẹp rồi, đúng ngày hoàng đạo luôn đó bạn - Có cần tao mua đặc sản gì từ Sài Gòn về làm mồi nhậu ko ku? - Thôi đm, vác cái xác qua nhà tao được rồi, để tao ra quán, kêu họ làm chục con chuột đồng cho tao với mày gặm - Haha, được được, đủ má hợp gu tao đấy. Quyết định vậy nhé, có gì khoảng chiều chiều tao ghé, như sơn phết nhà cửa, quét dọn sạch sẽ lại đón mình nhé bạn - Haha, rồi được rồi, con lạy bố. Nhớ đúng hẹn dùm con. Thôi làm gì làm đi, tao làm tiếp đây - Ừ, ku, thôi bye. Tui với thằng bạn tui thường nói chuyện sock óc nhau như vậy đấy, nếu người ngoài ko quen chắc cũng chả hiểu được mối quan hệ của 2 đứa, 1 phần thì chắc tính nó từ xưa giờ ko bỏ được, còn phần tính tui cũng thay đổi tí nhau sau mấy năm, nên tui nói chuyện với nó giờ có phần ko bén bằng nó. Nhưng chung quy nói chuyện với nhau là vậy chứ bước vô bàn nhật bặt co với nhau thì tui chỉ hạ nó trong vòng 3 nốt nhạc. Nói không phải khoe chứ nhưng đó chỉ là ngày xưa thôi chứ bây giờ tui cũng chả biết nó như thế nào nữa. Về phần thằng bạn tui sắp sửa gặp đây thế là xong. Tạm gác lại, tui muôn gặp nó để làm gì thì để về sau các bạn sẽ rõ thôi. Vậy là còn 2 ngày nữa mới là thứ 7. Hôm đó là thứ 5, tui gọi điện kêu bé Nhi tự về, tui ko đón được vì phải làm thêm 1 số bản báo cáo để ngày mai mang trình sếp. Sang ngày thứ 6, tui tiếp tục đi chơi với bé Nhi như thường lệ nhưng hôm nay thì ko thường lệ như mọi hôm. - Ủa chạy đi đâu vậy anh - Bé Nhi ôm chặt cứng tui từ phía sau, rướn cái cổ lên mà hỏi tui - À hôm nay anh lãnh lương. Nên dẫn em đi mua đồ cho 2 đứa mình luôn - Tui nói xạo chứ lúc đó cũng đói chết bà, nói xạo kiếm cớ theo ý đồ thôi - Chời ơi chời, ghê ko, lần đầu tiên thấy anh dẫn em đi mua đồ đó nha - Em nói câu đó làm anh tủi quá nha, cứ y như anh ki bo với em lắm ko bằng - Hihi, em xin lỗi mà, thương thương, anh chàng đẹp trai ko được giận nghe ko - Vừa nói con bé thò tay lên trên nựng cái má tui - Quê rồi, cứ giận đấy - Tui giả vờ hờn dỗi kiểu trẻ con - Em thách anh giận em đấy, anh giận em thử coi, em nín thử tự tử cho anh xem - Haha, xạo quá má ơi, nín thở sao tự tử được - Tui buồn cười vì câu đùa con bé - Hehe, anh cười rồi nha, cười là ko được giận, hihi, mà mua đồ gì vậy anh - Thì mua đồ cho em với cho anh luôn - Mà thôi, mua cho em làm gì, đồ em quá trời, anh thiếu thì em cho anh bớt mà mặc - Ơ, vừa mới thôi giận... Giờ muốn... - À thôi à thôi, chạy xe đi, hihi - Bé nhi ngắt lời tui rồi cười cầu tài... - Quán này được ko em - Tui ngoài lại hóng bé Nhi sau 1 hồi chạy xe - Thôi, thôi đừng ghé quán này. Nhìn to vậy chứ bán đồ vừa xấu vừa mắc, anh chạy tiếp đi, đến đường Võ Thị Sáu, anh rẽ trái nha, em chỉ anh cái shop này - Vậy hả, ờ cũng được chạy 1 hồi như lời con bé chỉ rút cục cũng đến - Đây, nó nè, tấp vô đi anh - Bé Nhi chỉ tay vô cái shop quần áo. Cởi nón bảo hiểm rồi rút chìa khóa nhét tui, túi nắm tay bé Nhi đi vô cái shop đó lựa đồ *Dạ chào anh chị, anh chị muốn mua quần hay mua áo ạ - À, quần jean em *Dạ, dãy này là trưng quần jeans nè anh, anh xem thử mấy cái này xem hợp với anh không? đây là loại vải - Dạ khỏi chị ơi, để 2 đứa em tự lựa được rồi, tí có gì hỏi giá em gọi chị - Bé Nhi ngắt lời con nhỏ bán hàng dẻo mồm đang giăng tơ mồi chèo tui *Dạ vâng, em ngồi ngay kia, có gì anh chị gọi em ra cũng được - Con nhỏ bán hàng cươi ngặt nghẽo vì bị quê độ - Em nhìn thử dáng anh xem, cái nào hợp với anh - Để em xem, thôi anh đừng mua quần jeans, anh nên mua quần kaki đi, nó hợp với anh hơn *Dạ, quần kaki nó nằm hướng này nè anh chị - Con nhỏ bán hàng lại mau mắn có cơ hội mở miệng* - Dạ, em thấy rôi chị, cám ơn chị nhiều - Bé Nhi nhìn con nhỏ bán hàng y như con bé đó cướp khách của chính bé Nhi vậy đó - Nhiều loại quá anh chả biết loại nào cả em à - Tui đắn đó suy nghĩ - Tướng anh cao trung bình, hơi đô đô, anh nên chọn kiểu hàn quốc, có túi quần cách điệu, đi với áo sơ mi trắng là hợp với anh lắm đó - Ừa vậy hả, đâu em chọn thử anh cái xem - Mà em sợ, anh mặc đồ đẹp quá, con gái nó kua anh, rồi anh bỏ em thì buồn lắm - Haha, khéo đùa, em yêu của tui, sao tui dám bỏ - Giỡn thôi, đây anh thử cái này xem - Em thấy hơi rộng 1 xí, anh thử cái này xem, quần hàn quốc mặc ôm nó mới đẹp, đây lấy cái này vô thử đi, để đó em gấp lại cho - Cái áo sơ mi này cái cổ nhìn nó kì kì thế nào ấy? thôi đừng lựa cái này - Trời, áo gì mà mấy cái cúc áo nhìn nó ghê thế này, nhìn bựa quá - Nè anh, cái áo này nhìn hợp với anh nè, mang vô thử xem sao - Mà anh nghĩ anh nên mặc áo tay ngắn đi, chứ áo tay dài sắn lên ko hợp với anh, tại tay anh hơi to 2 đứa tui quần nát cái shop người ta, nhìn bé Nhi trong đó y như 1 tay bán hàng hay 1 nhà tư vấn đồ thực thụ lắm lúc có mấy khách hàng nhầm lẫn tưởng bé Nhi là bán hỏi cứ hỏi bé Nhi đồ này đồ kia ở đâu mà bé Nhi chỉ cười thích thú rồi chỉ ra con nhỏ đang đứng ở quầy hàng, chứ em cũng là khách như anh thôi Quần cả gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng chọn được 1 bộ quần áo đi dám cưới, 1 bộ để đi chơi đây đó - Ủa em ko lựa đồ cho em hả - Hì thôi, em đã nói rồi đồ nhà em nhiều lắm mua làm gì nữa Rồi sau đó tui tự để cho bé Nhi hỏi giá, rồi tự kì kèo mặc cả trả giá cả một hồi, cuối cùng con bé cũng chịu khuất phục trước cái giá trốt hạ của bé Nhi. Nếu ko muốn để bé Nhi nắm tay tui ra về tay ko và quẳng lại mớ quần áo vừa lựa Sau đó 2 đứa tui lết ra quán nước cũ hay ngồi 8 với nhau - Coi bộ có vẻ em rành mấy vụ quần áo này ghê hen - Trời, em mà - Bé Nhi ra giọng tự đắc - Anh nói nè, anh thấy em thích hợp với việc buôn bán mấy cái quần áo đây Nhi - Em đó hả, hihi, anh giỡn hoài, em có biết gì về kinh doanh này nọ đâu - Thì em cứ thử xem sao, có anh bên cạnh mà lo gì - Thôi ko được đâu anh ơi, anh thử nghĩ coi, phải có mối mình mua thì bán mới có lời, rồi còn cả việc kiếm khách nữa, rồi cả tiền vốn nữa, chứ việc bán này nọ thì với em cũng ko quá khó khăn. Em lo khoản đó thôi. - Vậy chứ nếu anh nói anh giúp được em thì sao? - Trời, anh ko đùa em đó chứ, hix. Quả thực em cũng muốn làm cái gì đó để kiếm tiền lắm mà sợ mình ko có đủ can đảm đâu anh ạ - Hì, Thất bại là mẹ thành công mà, phải tập té thì mới biết cách tập đi chứ - Hihi, hôm nay anh làm em bât ngờ quá, mà em nói trước, em chỉ có khoảng 10 tr làm vốn thôi đó, em sợ ko đủ đâu, có cần em bán xe ko? - Thôi, điên hả, bán cái gì, muốn bị tía em rầy chết à, mà 10 tr đó đâu ra em có. - Thì tía má gửi em, gửi riết em có xài hết đâu, nên em cất, giờ cũng ngot nghét được chừng đó. - Coi bộ em cũng biết để dành nhỉ. Mà thôi trước mắt cứ cất 10tr đó đi, chưa đến lúc lôi ra đâu. Cứ để đó anh lo cho. - Ơ vậy thì anh gánh hết cho em hả - Hì, đừng quan tâm, anh có cách xử lý của anh, trước mắt thì em cứ chuẩn bị suy nghĩ cách làm sao bán được hàng đi, kiếm trước các mối quan hệ mà em quen tạo mối quan hệ gắn khít với khách hàng trước đi. Sắp sửa em hết được rảnh rang rồi đó - Hihi, anh hù em quài - Thiệt đó chứ, hù cái gì trời - Dạ, có cơ hội thì thôi sợ gì - Ừ, anh tin tưởng ở em... - "hihi, làm anh thất vọng không phải là thói quen của em đâu" - Hà hà, nhớ nói vậy đó... - Hih