Anh có thực sự muốn đút vô không ? – Nhi thì thầm từng chữ từng chữ một phọt vào não tui
Đang trong cơn vật lộn với cơn cuồng dâm, Phần con hầu như đã lấn át phần người, ngoài thể xác tui như 1 con thú dữ đầu óc mụ mị hẳn đi với thân thể khoa thân của em, còn tinh thần thì bị nhiều thứ chi phối lắm, ma men với dục vọng đang bật co với con tim. 2 dòng suy nghĩ đá nhau chan chát
Lý trí nó hối thúc: Mẹ mày, em nó chờ mày gật đầu kìa, mày còn chờ gì nữa, đó không là ao ước bấy lâu của mày sao. Dù gì con bé đó cũng là Cave thôi, là 1 con cave rẻ tiền không hơn ko khác. Thì mày ngại cái gì nữa mà chần chừ. Cũng đã hơi lâu rôi mày còn chưa gần gũi đàn bà. Thôi cứ coi đây là 1 dịp ày xả hết đi
Nhưng song song đó thì con tim lại mách bảo: V à, mày hay tỉnh lại đừng có đổ thừa vào cơn say mà lại đi quá đà như vậy. em nó đã chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống lắm rồi, em nó còn tin vào ai nữa đâu, bộ vẫn chưa đủ sao mà mày muốn mất luôn 1 người cuối cùng mà em nó hy vọng. Nếu cần tình dục mày vẫn có thể bỏ tiền ra kiếm vài con bitch ko được ả, chả phải mày đã nói với tao là loại gái nào nên chơi và loại gái nào ko nên chơi sao ? giờ tại sao lại mẫu thuẫn như vậy, đừng lại vãn còn kịp…tao xin mày…
Sau khi đầu óc phải lắng nghe 2 bên đấu đá nhau…Tui lấy hết bình tĩnh ít ỏi trong cơn say mà trả lời bé Nhi:
Anh... Anh xin lỗi em. Ko có bcs... nênanh không thểanh không muốn em liên lụy (nhưng thiệt sự lúc đó tui cũng chẳng biết là tui sẽ làm em liên lụy chuyện gì ). Anh xl em, tui vừa nói mà 2 hàng nước của tui cứ thế mà trào ra... Lại 1 lần nữa, lần này là lần thứ 2 tui khóc vì em. Không hiểu vì sao tui lại khóc, chắc có lẽ tui hối hận bản thân mình lại đi quá đà với em như vậy, giọt nước mắt có thể tạm cho là lời xin lỗi chân thành mà tui gửi tới em ngay lúc đó mà không có từ ngữ hoặc còn sức để mà tui nói với em. Nhi lúc này thì nhắm nghiền đôi mắt lại, Hít 1 hơi thật sau rồi thở ra 1 hơi thiệt dài rồi thỏ thẻ với tui. Lỗi ko phải do anh đâu. anh đừng bận tâm nữa nghe không ? Không được suy nghĩ nhiều chuyện này nữa nghe không ? anh say rồi, chẳng hiểu gì đâu, anh ngốc lắm(mà giờ ngồi nghĩ lại tui cũng chả còn biết tui ngốc vì cái gì, chung quy bọn con gái xưa giờ vốn khó lường rồi, đến cả ông Sir Alex ổng đọc trận đấu đối phương vãi như vậy mà về nhà vẫn ko thể bắt bài được vợ ổng ). Thôi để em đỡ anh dậy mặc đồ vô. Mắc công tía má biết là mệt đó.
Rồi em từ từ dìu tui dậy, mặc đồ cho tui, rùi em đưa con mắt ti hí qua khe cửa xem thử có ai ở ngoài không rồi nhanh chóng mở ra rồi đẩy tui ra ngoài rồi đóng cửa cái phập. Vừa chui được ra ngoài, tui té nhào cài ầm rồi cũng lò mò đứng dậy rồi bám vô cái bụi chuối ói nốt phần còn lại Rồi mò ra cái chum nước (hoặc gọi là cái vại, cái phi ), dùng cái gào múc 1 miếng nước rồi xúc miệng rửa mặt để định thần lại 1 chút. Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi thiệt không tin vào mắt mình nữa. bần thần thờ thẫn cả lúc thì thấy ông già bé Nhi mà xuống
Cha nhà mày, đô yếu thế con trai, làm tao đợi mày mãi nãy giờ ở trên. Còn chịu nổi ko hay đi ngủ.
Tui thầm nghĩ, mẹ nếu đã ko thịt được đứa con thì mình thịt luôn thằng bố. Tui quay lại gãi gãi đầu, liểng xiểng đi tới. Dạ uống tiếp đi tía ơi, con còn chịu nổi. Rồi lảo đảo tới chỗ ông già rồi vịn vai ổng nhờ ổng dìu lên nhà trên. Nói cho oách vậy thui chứ tui xác định là thí mạng cùi này chiến với ổng rồi. Dù gì ở xóm tui cũng có số má vậy mà về đây bị ổng quay như quay dế nên cũng tự ái ít ra tui què ổng cũng phải chột với tui đêm nay. Quay lại, 2 cha con tiếp tục trà dư tửu hậu. Đúng là ở quê nhậu có khác thành phố. Thường thường các thím nhậu ở nhà thì cũng đến giờ cả xóm đi ngủ thì cũng biết điều mà giải tán hội nghị chứ ở đây thì nhà nào nhà lấy cách nhau cả cái vườn, tha hồ mà la hét. Nghe tía chơi cái bài vọng cổ Ghe Chiếu Cà Mau sao mà thấy dân miệt vườn là thú vị và bình dị đến thế. Dường như cái bài này là Quốc Ca của Cà Mau hay sao mà thấy đa số ai dân cà mau cũng thuộc làu làu bài này ( các thím dân Cà Mau vô cofirm dùm cái). 1 hồi sau thì bé Nhi cũng tắm xong rồi đi lên bắt đầu dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên sàn cho gọn bớt. Tui bây giờ thì cứ gục mặt xuống ko dám nhìn bé Nhi, nhớ lại chuyện vừa xong vẫn cứ thấy gượng gượng thế nào ấy. Còn Nhi thì hình như tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra. Vẫn cười nói vui vẻ. Thì ông già nhi tự nhiên quay qua nói
À nè con út, hát 1 bài đi, tía đệm cho. nãy giờ có 2 người hát qua hát lại, chan quá.
Dạ thôi, con hổng hát đâu tía ơi - Em nó nhõng nhẽo như đứa con nít - Con toàn nghe nhạc trẻ tía làm gì biết đánh. mồ tổ cha mày, mày cứ hát đi, tao đệm cho - ổng bắt đầu lầy rồi thì phải
Vậy thôi tía đánh được bài: Bài Thánh Ca Buồn hông nhà mình thờ Phật ai lại hát bài đó, bài khác đi người ta đã hát rồi còn kì kèo này nọ, sợ ổng luôn - Tui nghĩ sau 1 hồi suy nghĩ bài hát này mình thuộc và cả tía em nó biết đánh, em nó cũng chốt ra được 1 bài
Vậy thôi tía đệm cho con bài Hành trình trên đất phù sa đi, bé Nhi nhanh mặt ra mà cười hì hì
Rồi ok... rồi 2 cha con, kẻ đánh người hát y như các tài tử cải lương người xưa. Đúng là bài này mà đưa cái giọng gái miền tây vô nữa thì quả thật không có loại mía nào chịu nổi sức ép với cặp đôi hoàn hảo này.
Tui cũng gật gù dùng cái muỗng gõ vô cái chén lóc cóc leng keng tạo lên dàn hợp tấu không thể nào ảo hơn...
Sông quê ơi, nắng mưa bao ngàn xưa,
Tôi không quên lũy tre xanh hàng dừa
Về Bạc Liêu nghe hát sáu câu đờn vọng cổ
Cà Mau cuối nẻo chung tình gửi lại đôi lời...
Giờ nghĩ lại... mỗi lần có dịp về miền tây. Tui lại nhớ đến những cảnh này 1 cách da diết. Đúng là 1 khi đã đi miền tây (phải đúng chỗ nha) thiệt sự là chẵng nỡ về... day dứt và bồi hồi lắm.
Hát xong, Bé Nhi liền cười hihi, rồi dọn dẹp tiếp rồi mang xuống bếp. Để lại 2 tía con sát phạt nhau tiếp, nói chuyện với ổng 1 hồi mà tui chả biết tui gục lúc nào chả hay... Chỉ nhớ mơ hồ (mà ko hẳn là mơ hồ nữa, đến hôm sau bé Nhi có kể lại tui nghe) là 2 tía con em nó người xách hông, người ôm chân tui, vác tui xuống bếp ngủ đỡ. Rồi 2 cha con dọn dẹp đống tàn tro. Nghĩ lại cảnh xuống quê em nó nhậu, được cho tắm, cho ở, cho ăn, rồi có cả người dọn, rồi có người vác vào giường để mà ngủ thiệt sự tui ko còn mặt mũi nào nhìn đời nữa các bác à, Thiệt sự lúc đó mà tỉnh tí, có cái xẻng chắc tui cũng dám đào cái lỗ rồi chui xuống tự lập mình luôn ấy
Sáng hôm sau, à ko phải là đến tới trưa hôm sau, mơ màng dậy đã thấy mình đang nằm trên cái đi văng ( hoặc gọi là cái phản làm từ gỗ ấy) đầu kê gối đắp chăn, đắp mùng đàng hoàng rồi) lọ mọ dậy, cũng biết điều, tui vội vàng tháo mùng gấp mền đàng hoàng lại. Thấy tui đang loay hoay tìm chỗ cất, má bé Nhi thấy vậy liền nói, ấy, mày cứ để đó đi, để má cất cho. có bàn chải khăn mặt gì chưa, má lấy ày.
Tui gãi đầu đáp: dạ khỏi, con có cất đồ trong bao lô rồi, để con lên phòng lấy ạ
Ừ vậy để đó đi, bất cất cho. Đi lấy mà đánh răng rửa mặt đi con. tội thằng bé mới xuống đây đã bị tía nó hành rồi haizzz
Tui gãi đầu: dạ đâu có đâu má rồi nhanh chân lên tầng trên rồi vào phòng lấy đồ vệ sinh cá nhân.
Sau khi làm mọi thủ tục pháp lý thì giờ mới thấy bé Nhi xuất hiện, chả biết con bé làm gì tờ sáng giờ. Vừa gặp tui đã reo lên như từng... có cuộc chia ly. Anh tỉnh rồi hả... Đi chơi tham quan ko em dẫn đi...
Đi đâu gái !!!
Đi đến nơi mà bất cứ ai xuống đây đều muốn đi- Em nó nói cái giọng kì bí
- Ừ vậy đợi anh chào má đã
- Ủa, em nhớ má em có để anh ra đâu, mà xưng hô tự nhiên. "như người hà nội thế" - Em nó giả giọng của người Bắc nghe mà phát ghét >"
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
12 chương
8 chương
46 chương
23 chương
1 chương
29 chương
24 chương