Truyện tình nàng tiên cá

Chương 14 : Hồi ức,và bí mật

Hôm nay nhóm của thương hoa ko đi học,nó và hiu vào chỗ ngồi,mặt ko giấu nổi cảm giác buồn và mất mát,có lẽ họ ghê sợ bọn nó chăng,hiu ngôi vào ghế úp mặt xuống bàn,ko lẽ họ nói cô và nó yên tâm là nói dối chủ yếu để né mặt ư?,ko lẽ họ thật sự xa lánh bọn cô?,ko lẽ họ nói cô mãi là bạn họ là dối ư?,ko lẽ cô sai lầm khi kêu shi đi học ư?,thật nhiều cái ko lẽ hiện lên đầu của hiu,giờ cô thật sự hoang mang lắm,cô nhớ gia huy lắm,muốn gặp gia huy,muốn đùa giỡn,muốn được cái ôm nhẹ...nhưng tại sao lại khó vậy,nó đi lại vỗ nhẹ vai hiu,nó hiểu chứ, hiểu vì sao sáng nay hiu kêu nó học hết tuần này,rồi ta sẽ trở lại nơi nó và hiu được sinh ra,nơi đó mới đúng là nơi mà nó và hiu tồn tại,trên đất liền này ko hoan nghênh nó và hiu,nó cũng đâu lắm chứ bộ,tình cảm nó dành cho hắn đang lớn,mẹ nó ko nói về chuyện cấm yêu con người,nên nó và hiu mới đem lòng yêu con người,nhưng có lẽ con người ko muốn yêu người cá như nó và hiu,.....trớ trêu. Reng reng reng Tiếng chuông vào lớp vang lên phá tan suy nghĩ của nó và hiu nó đứng lên khỏi chỗ hiu đi về chỗ mình,chỗ nó hôm nay vắng hắn,cảm giác trống trải dâng lên,làm bạn vs người cá khó thế sao? Ko khí chỗ nó và hiu,nay trống trơn và im lặng hẳn,cả lớp cũng vì thế mà im lặng,lớp nó ko có ác cảm,khá thân thiện vs nó và hiu,nhưng..có một người đang nở nụ cười ranh ma,nhìn mặt có lẽ rất hả dạ,"chắc nó chết rồi ko biết bơi mà,chắc đám bạn nó đang làm tang chứ gì,hà rồi thanh phong sẽ là của tui thôi"nghĩ rồi vẻ mặt của min càng hả hê hơn,hôm đẩy hoa xuống cô ta đã lại ban công nhìn xuống,nhưng khi thấy bọn nó chạy lại cô ta đã rời đi hòa vào dòng người trong buổi tiệc.. Các tiết học diễn ra trong ko khí im lặng đến nghẹt thở,nó và hiu ra về đi lên phòng nằm đấy,ko ngừng suy nghĩ về bọn hắn,dù gì cả bọn cũng đã quen ba tháng mấy,nhớ lần đầu gặp nhau ở TTTM,nó đã ngã vào người hắn còn cãi nhau nữa,rồi lần nó bị đánh hắn ôm nó nữa,giờ nó cảm thấy nhớ hắn hơn bao giờ hết,nó nằm đấy ko yên,lăn qua lộn lại,lăn tới lăn lui,lăn xui lăn ngược,kết quả là cái rầm rung rinh xảy ra,hiu hết hồn nhìn xuống giường,bất giác hiu ôm bụng cười ha hả,nó té xuống ai nói làm gì này còn tạo kiểu nữa,chân trên giường nữa thân trên trút xuống dưới,tay còn dang ngang nữa(có nết gớm). -mày ko đỡ còn cười tao giết-nó lườm hiu đứng dậy,lấy gối lao về phía hiu,đánh tới tấp,hiu cũng ko vừa,vừa đỡ vừa công kích lại nó,hồi cả hai thấm mệt nằm xuống,thở lấy thở để. Lúc này trời cũng đã tối rồi nó và hiu vẻ mặt trầm lặng đi xuống nhà dưới ăn cơm,ngồi vào ghế,tay nó cầm đũa đâm đâm vào cơm,mắt thì dánh đi đâu ko biết,hiu thì cúi mặt ăn,bữa cơm im lặng bất thường,làm kay bất giác nhíu mày cái,anh bỏ đũa xuống vẻ mặt bình thản trở lại hỏi: -hai đứa bị lộ -anh biết-nó ko giấu nổi sự ngạc nhiên -ừ-kay vẫn bình thản -bao giờ-thấy nó và hiu im lặng anh lại hỏi tiếp -bữa trên du thuyền-hiu trở lời -thế ai biết rồi,anh có thể xóa kí ức người đó-kay nhìn hai đứa nó nói. -xóa ư?-nó bất giác lập lại -ừ,anh có thể truyền cũng có thể xóa-kay -thương hoa bị té,ko biết bơi em và shi cứu,thanh phong,gia huy,hoàng thiện,chạy lại đã thấy -hiu thuật lại câu truyện cho kay -té sao-kay nhíu mày,ko biết bơi sao lại bất cẩn để té chứ?. -ko bạn ấy bị ai đố xô-nó nói lại -ưm,anh sẽ kiểm tra vụ này,còn về mấy đứa nhóc đó đã phát hiện bọn em cũng ko sao,chúng ko phải là những đứa đi lan truyền,em cần biết sự thật,chúng ta cũng có bạn con người và....con người đang sống chỗ chúng ta-kay nói điều tra vụ hoa và nói vs bọn nó là bọn hắn ko phải loại người hay tiết lộ bí mật,vì anh có tiếp xúc vs bọn nó nên cũng hiểu,còn có con người sống ở dưới biển ư?.điều này làm nó và hiu vô cùng thắc mắc? -thôi xong rồi bọn em về phòng đây-nó nói rồi kéo hiu về phòng,tối nay nó và hiu bận suy nghĩ về con người sống ở chỗ bọn nó nên đâm ra 2h sáng mới ngủ... Có con người ai thế nhỉ?,tại sao lại sống dưới nước,mà sao bọn nó ko hề hay biết...... Ở một căn biệt thự nào đóa -bọn con nghĩ học vài bữa đi,đi chơi vs bọn ta-giọng người phụ nữ -ơ,nhưng sao ba mẹ ko đi đi bọn con đi theo làm gì-giọng cô gái -ta muốn bọn con đi theo cho vui,bọn ta ở nước ngoài lâu rồi nay về ở luôn,mà quên đường xá,nên các con nghĩ vài bữa đi-giọng người phụ nữ khác vang lên -vâng vậy cũng được ạ-giọng cậu con trai -thôi mọi người về nghĩ đi mai ta đi-giọng người đàn ông -ừm-rồi 9 người trong biệt thự kéo nhau ra biệt thự đi về,trong biệt thự chỉ còn lại 3người...