Truyền Thuyết Yêu Nghiệt
Chương 10 : Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
Hai vị đạo trưởng Liên, Hà, cũng coi như có tiếng tăm vang dội, tất nhiên nếu không nổi danh thì sẽ không đời nào hẹn đến bàn bạc được với người có thân phận như Mộc Phi Huyền.
Mấy người đi tới đại sảnh, hai lão đạo sĩ ngồi uống trà đã lâu. Thấy
Thanh Dương Tử, hiển nhiên không thể không trò chuyện một phen.
Đã là nghiệm chứng đạo pháp, tất nhiên không tránh khỏi động thủ.
Thanh Dương Tử liếc nhìn Mộc Phi Huyền, giọng nói trầm xuống nhưng lại tràn đầy trêu tức: “Bạn tốt hôm qua dùng sức quá độ, hôm nay Thanh Dương Tử thay bạn tốt ngăn lại Liên đạo hữu.”
Mộc Phi Huyền đặt chén lên miệng, nghe vậy cười nhạt, dứt khoát làm kẻ da mặt dày đến cùng: “Vậy thì xin làm phiền đạo hữu Thanh Dương Tử.”
Đó là lần đầu tiên Mỗ Thảo nhìn thấy hai người chân chính xuất thủ.
Liên đạo trưởng mà Thanh Dương Tử phải đích thân ra tay, vui sướng còn không kịp, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ đến chuyện khác.
Thanh Dương Tử đối phó Liên đạo trưởng, chỉ cần dùng một chiêu, dùng đạo uy vô cực thì dù có muốn chết tử tế cũng không xong, có vẻ đây là chiêu mà người trong Đạo gia thường dùng. Trước đó Liên đạo trưởng vẫn cho là trình độ của mình không tệ. . . . . . Phải đến ngày đó hắn mới biết, muốn dùng một tay chiếm giữ một góc trời Đạo giáo, thật sự phải có chút tài năng.
(kẻ điên: lão đại cần bàn chải [1] sao? Bàn chải đánh răng? Hay bàn chải đánh giầy?
Mỗ Quân ——||||||: cút!)
[2] Từ “tài năng” và “bàn chải” trong tiếng Trung phát âm gần giống nhau.
Kết quả của trận tỷ thí này là, trong khi Hà đạo trưởng đang tỷ võ với Mộc Phi Huyền, dường như không còn hy vọng, Mộc Phi Huyền ra tay hắn gần như không hề chống đỡ, dĩ nhiên đối với người khôn khéo như Mộc Phi Huyền, hiển nhiên hiểu rõ đạo lý đánh nhanh thắng nhanh, thế nên sau chiêu thứ nhất Hà đạo trưởng đã cảm thấy phần thắng của mình là số không rồi, nếu thắng được thì quả là một bàn đẹp.
Mong sao không đánh mất hòa khí, huống chi thua dưới tay hai người kia cũng coi như vinh quang. Vài người đề nghị cùng nhau tham quan Huyền Tự cảnh, Mộc Phi Huyền mặc dù cực kỳ mệt mỏi, cũng sảng khoái đồng ý.
Vì vậy một đám người có liên quan dạo chơi khuôn viên, đại đệ tử của
Huyền Tự Cảnh làm hướng dẫn viên du lịch. Thanh Dương Tử là người khiêm tốn, cho nên cũng không phô trương của cải.
“Bên này là rừng Bách Điểu, nhiều năm qua thu nhận vô số loài chim tu tiên, bởi chỗ này u nhã vắng vẻ, thế nên mở riêng cho chúng. . . . . .” Phu nhân Cừu Nguyệt dịu dàng cất tiếng, uyển chuyển nói lai lịch các nơi, mấy người quan sát nơi thâm sơn cùng cốc này, không nhịn được chậc lưỡi tán thưởng: Ôi tiên cảnh, ôi tiên cảnh.
“Lần này Huyền Tự cảnh thu nhận Thất Diệp, khiến cho nhiều kẻ nảy lòng tham, Mộc đạo hữu cần phải đề phòng hơn nữa mới được.”
“Đạo trưởng Thanh Dương Tử xin yên tâm.” Cừu Nguyệt đáp lại lời của
Thanh Dương Tử: “Huyền Tự Cảnh từ trước tới nay đều canh phòng vô cùng nghiêm mật, mỗi nhóm gồm 24 đệ tử xuất sắc thay phiên nhau tuần tra, ruồi muốn bay vào còn khó . . . . .”
“Không xong rồi. . . . . .” Một tiểu đạo sĩ từ Dược Vương cốc chạy như bay tới đây, chạy không ngừng đến mức thở hồng hộc như trâu: “Tông chủ, trong Dược Vương cốc phát hiện tám tên yêu tộc không rõ lai lịch, cầm trong tay lồng bắt yêu, bên trái nói đã mai phục ở Dược Vương cốc được hai tháng, bên phải nói là mình phát hiện trước, chính giữa nói mình gần đây mới đến, cuối cùng đánh nhau quanh đống nấm mèo đen.”
Mộc Phi Huyền: = =
Cừu Nguyệt: = = ++++
Vô Trần: @[email protected]
Mọi người: . . . . . .
Đám người nói chuyện phiếm cả buổi chiều, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi. Mộc Phi Huyền tiễn Thanh Dương Tử rất thư thả, nhìn Thất Diệp Linh
Chi đứng bên cạnh, hắn biết Thanh Dương Tử đã bắt đầu thấy yên tâm. Làm sao để dẫn ra linh lực của Thất Diệp Linh Chi, hắn đã âm thầm tính toán.
Vết thương của Tô Yên nhờ có hắn dốc sức duy trì nên không chuyển biến xấu, nhưng giới hạn chịu đựng của nàng cũng sắp hết rồi. Nhớ tới mỗi lần nàng vì không chịu nổi mà nhào vào lòng mình đong đưa, khóe môi
Mộc Phi Huyền khẽ nhếch, bất giác hiện lên một nụ cười dịu dàng.
[i]Phiên ngoại nhỏ[/i]: Tô Mộc
Cuộc sống này luôn có rất nhiều việc ngoài ý muốn, giống như hôm qua
Mỗ Quân ra cửa quên khóa vòi nước, không ngờ lại tái hiện được cảnh nước ngập Kim Sơn [2]. Gặp Tô Yên, cũng là điều mà Mộc Phi Huyền không ngờ tới.
Có lẽ Thất Diệp cũng rất khó mà ngờ được, vị Mộc tông chủ ưu nhã tôn quý đã từng có lúc ngông cuồng như thế.
Mộc Phi Huyền đã từng là người đàn ông cực kỳ bình thường, cậy có võ nghệ cao, dùng nắm đấm với đao kiếm giải quyết mọi chuyện. Cho đến một lần bị kẻ thù hợp lại đuổi giết, có giỏi đến mấy cũng không đấu nổi nhiều người, công phu cao đến đâu cũng sợ dao phay. Chờ tới khi giải quyết xong đám ô hợp này, mình cũng thoi thóp không còn hơi sức, trong tình tiết khoa trương lại giả tạo này, hắn gặp gỡ Tô Yên.
Ánh mắt Tô Yên quả thật độc đáo, một nam nhân bàn tay nhuốm máu vì sinh tồn thường là người nặng tình nghĩa nhất, mặc dù chưa bao giờ nói tiếng yêu, nhưng so với đám công tử bột bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa thì tốt hơn rất nhiều.
Nàng tự tay chăm sóc hắn một tháng, một tháng đó đã biến người đàn ông này trở thành chồng nàng, cũng thành người hầu của nàng. Về sau, dù cho
Tô Yên đòi sao trên trời, Mộc Phi Huyền cũng sẽ không chút do dự nhổ hai bãi nước bọt trên tay, sau đó tìm nơi cao nhất leo lên hái.
Mấy năm nay yêu cầu của Tô Yên đối với hắn càng ngày càng cao, vì vậy nam nhân từng chỉ biết động thủ không động miệng dần dần biết chú ý đến dáng vẻ của mình, biết nhìn mặt mà nói chuyện, biết tính toán kỹ càng, cũng sa vào trong vòng đấu đá quyền lực gian dối mà hắn chẳng hề thích.
Mà Mộc Phi Huyền bây giờ, đã không còn nhìn ra vẻ ngông cuồng thời trẻ, lúc Tô Yên không có ở đây, hắn luôn mang theo nụ cười lạnh nhạt,
ưu nhã tôn quý, giống như ngăn cách với mọi người bởi bức tường vô hình, cứ thần bí, cao ngạo như thế.
Mọi người đánh giá hắn và Thanh Dương Tử, luôn dùng hình ảnh nhà nhỏ trên núi với khu nhà cấp cao trong thành phồn hoa để hình dung.
(Thanh Dương Tử tức tối nghiêng ngả: Kẻ nào? Kẻ nào hả, kẻ nào dám hình dung như thế? ? ? Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay! ! ! !)
[2] Theo truyền thuyết, có một con rắn trắng tu hành 1000 năm, cuối cùng tu hành thành con người, trở thành Bạch Nương xinh đẹp đoan trang, có một con rắn xanh khác tu hành 500 năm cũng trở thành cô gái Tiểu
Thanh hồn nhiên. Hai người rủ nhau đến Tây Hồ chơi, khi đến Đoạn Kiều,
Bạch Nương nhìn thấy một thư sinh trắng trẻo trong đám người, nội tâm bỗng yêu ngầm. Tiểu Thanh liền hoá phép, cho trời mưa to. Thư sinh trắng trẻo Từ Tiên cầm ô đến bên hồ đi thuyền.
“Ai đó đứng trên thuyền
Đang ở đằng trước đây”
Nhìn thấy Bạch Nương và Tiểu Thanh bị ướt đẫm cả người, Từ Tiên vội vàng đưa ô cho họ tránh mưa, còn mình lại tránh ra xa, mặc cho mưa xối xả vào người. Bạch Nương thấy Từ Tiên thật thà, càng thêm yêu mến, Từ
Tiên cũng đem lòng yêu Bạch Nương xinh đẹp. Được sự giúp đỡ của Tiểu
Thanh, Từ Tiên và Bạch Nương kết duyên vợ chồng, và mở một hiệu thuốc tại bên Tây Hồ, cứu trị người bệnh, bà con đều rất quý mến hai vợ chồng họ.
Nhưng pháp sư Pháp Hải của Chùa Kim Sơn cho rằng Bạch Nương là yêu quái, sẽ làm hại dân gian. Pháp Hải bảo Từ Tiên, Bạch Nương là hoá thân của con rắn trắng, còn dậy Từ Tiên làm thế nào để nhận ra con rắn trắng. Từ Tiên nửa tin nửa ngờ. Khi đến tết Đoan Ngọ̣, mọi người đều uống rượu Hùng Hoàng để tránh gian tà, Từ Tiên theo lời dặm của Pháp Hải, bắt ép
Bạch Nương uống rượu Hùng Hoàng. Lúc đó Bạch Nương đã mang thai, nhưng không thể từ chối Từ Tiên, sau khi uống rượu, lập tức hiện ra nguyên hình của con rắn, Từ Tiên sợ hãi chết liền. Vì cứu Từ Tiên, Bạch Nương bất chấp đã mang thai, đến núi Côn Lôn xa xôi tìm thuốc Linh Chi có thể cải tử hoàn sinh. Bạch Nương đánh nhau quyết liệt với vệ sĩ bảo vệ Linh
Chi, vệ sĩ bị Bạch Nương cảm hoá, tặng Linh Chi cho Bạch Nương. Từ Tiên được cứu sống, biết Bạch Nương thật sự yêu mình, tình cảm hai vợ chồng càng đằm thắm.
“Trong sương mù, trong nước
Sen âm thầm ngát hương”
Nhưng Pháp Hải vẫn không chịu để con rắn trắng sống tại dân gian.
Pháp Hải lừa Từ Tiên vào chùa Kim Sơn, cưỡng ép Từ Tiên làm tăng. Bạch
Nương và Tiểu Thanh rất phẫn nộ, dẫn binh sĩ thủy tộc tấn công chùa Kim
Sơn, muốn giải cứu Từ Tiên. Họ không ngừng hoá phép, dẫn tới lũ lụt, chùa Kim Sơn bi lũ lụt bao vây, tức là“nước ngập chùa Kim Sơn” trong truyền thuyết. Pháp Hải cũng hoá phép mạnh mẽ, vì Bạch Nương sắp sinh đẻ, thua Pháp Hải, đành chạy trốn với sự bảo vệ của Tiểu Thanh. Khi họ chạy đến Đoạn Kiều, gặp Từ Tiên từ chùa Kim Sơn chạy ra. Từ Tiên và Bạch Nương trải qua tai hoạ, lại gặp nhau trên Đoạn Kiều, nơi hai người gặp nhau đầu tiên, xúc động vô cùng, ôm nhau lóc thẩm thiết. Bạch Nương vừa sinh hạ con trai, Pháp Hải đã đuổi đến nơi, ông ta tàn nhẫn giam Bạch
Nương dưới tháp Lôi Phong ở bên Tây Hồ, và nguyền rủa: khi nào nước hồ cạn, tháp Lôi Phong sụp đổ, Bạch Nương mới có thể trở về dân gian.
Nhiều năm qua, Tiểu Thanh tu hành thành tiên, trở về Tây Hồ, đánh bại Pháp Hải, hút cạn nước hồ, đánh đổ tháp Lôi Phong, cuối cùng cứu được
Bạch Nương.
Câu chuyện vui buồn gặp nhau rồi lại chia tay nhau tại cầu gẫy Tây Hồ của Bạch Nương và Từ Tiên làm xúc động không biết bao nhiêu du khách, làm cho Tây Hồ càng quyến luyến lòng người.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
2 chương
99 chương
64 chương
11 chương