Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 90
Lăng Tiêu không chịu được cái bộ dạng ngo ngoe kia của Du Tiểu Mặc, trực tiếp xách hắn đem về phòng.
Du Tiểu Mặc không rõ tại sao y lại phải ngăn cản hắn đi thông báo tin vui cho đại sư huynh, ngồi trên ghế thở phì phì nhìn y.
Lăng Tiêu đóng cửa lại, đi tới khoanh tay đứng nhìn hắn, cũng không nói gì, che giấu vẻ sắc nhọn trong mắt mà nhìn ánh mắt đang bốc lửa rừng rực của Du Tiểu Mặc, sau đó tận mắt thấy ngọn lửa kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn, mới nở nụ cười, “Tiểu sư đệ, ngươi vội vàng đi tìm đại sư huynh của ngươi sao?”
Du Tiểu Mặc lập tức lắc đầu, “Không có.”
Có cũng phải nói không có!
“Vậy ngươi chạy nhanh như vậy làm gì thế?” Lăng Tiêu mỉm cười hỏi ngược lại.
“Cái này, đương nhiên là bởi vì có thể nhanh chóng về phòng rồi, không phải có câu như thế này sao, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình ấy.” Du Tiểu Mặc lắp bắp nói, cầu nguyện mấy lời này có thể lừa được y.
Đương nhiên Lăng Tiêu sẽ không thừa nhận câu nói của Du Tiểu Mặc cũng khá có lý, kéo cái ghế ra ngồi xuống cạnh hắn.
Du Tiểu Mặc lập tức cầm lấy ấm trà ân cần rót cho y một chén nước, “Lăng sư huynh, uống ngụm nước rồi nói sau.”
Lăng Tiêu rất nể tình, nhận lấy ly rồi uống một ngụm.
Du Tiểu Mặc thừa cơ hỏi thăm: “Lăng sư huynh, ngươi không cho ta đi thông báo tin này cho đại sư huynh và nhị sư huynh, có phải có vấn đề gì không?”
Khóe miệng Lăng Tiêu chậm rãi cong lên, tiếp thu cũng nhanh thật đó, lập tức bình tĩnh nói, “Không có vấn đề gì, chỉ là có người càng sốt ruột hơn ngươi, cho dù ngươi không đi, đoán chừng lát nữa cũng có người tới tìm ngươi thôi.”
Đã nói rõ tới như vậy, Du Tiểu Mặc cũng không ngu tới mức nói đến thế rồi mà cũng không hiểu, ngoại trừ sư phụ của hắn, chỉ sợ không có thí sinh thứ hai.
Sau khi tỉnh táo lại, Du Tiểu Mặc cũng không còn xúc động như lúc nãy nữa, chính như Lăng Tiêu đã nói, đại sư huynh cùng nhị sư huynh sớm muộn gì cũng sẽ biết, căn bản chẳng cần hắn quan tâm, nghĩ tới điểm này, hắn mới nhớ ra bản thân còn có rất nhiều vấn đề muốn nói, tranh thủ lúc Lăng Tiêu còn ở đây, liền đem tiền căn hậu quả việc Thiên Hồn Kinh đột phá kể cho y nghe
Lăng Tiêu nghe xong thì suy nghĩ một lát, “Đan sư khác với tu luyện giả, thứ đan sư tu luyện là sức mạnh linh hồn, muốn đột phá không chỉ cần tích lũy đủ số lượng linh lực, còn nhất định phải có cơ hội, nhưng cơ hội này không phải ai cũng gặp được, cho nên phải tìm phương pháp mới có cơ hội đột phá.”
“Vậy thì phải làm sao mới có phương pháp?” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Trùng kích cực hạn của linh hồn cũng là một cách, ví dụ như ngươi đã từng vì luyện đan nhiều lần mà hao phí sức mạnh linh hồn, loại này cũng là một loại trùng kích, nhưng bởi vì ngươi kịp thời bổ sung linh thủy, cho nên loại hiện tượng này xảy ra trên cơ thể ngươi không được rõ ràng, nhưng theo quá trình tăng trưởng, hiểu qua sẽ càng ngày càng rõ, còn trước kia vì sao lúc không uống linh thủy mà vẫn không đột phá, rất có thể là bởi vì ngươi chưa đạt tới điểm giới hạn đủ để đột phá.”
Nghe thì thông thái lắm nhưng thật ra là thường dân Lăng Tiêu, vừa nói vừa vơ vét trí nhớ của Lâm Tiếu.
Có một sư muội ưa thích mình có gì cũng nói kể cho nghe thật là tốt, tuy Lâm Tiếu không phải là đan sư, nhưng bởi vì dã tâm, hắn thường xuyên nghe ngóng chuyện tình của Đan Hệ qua Thang Vân Kỳ, từ đó cũng biết rất nhiều vấn đề của đan sư.
“Thì ra là thế!” Du Tiểu Mặc như có điều cần suy nghĩ thốt lên.
Lăng Tiêu thừa dịp hắn đang phân tâm, mượn cơ hội này vuốt ve đôi má của hắn một cái, cảm nhận đươc gò má mềm đến không tả nổi, “Ngươi đã đột phá tầng thứ nhất của Thiên Hồn Kinh, bây giờ ngươi có thể luyện linh đan cấp hai rồi.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Du Tiểu Mặc kích động quay lại cầm chặt tay y, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu hưng phấn, ban đầu còn tưởng phải qua hai ba tháng nữa mới có thể đột phá thành đan sư cấp hai, kết quả ông trời đột nhiên lại cho hắn một niềm vui lớn tới vậy, hắn còn thời gian hơn ba tháng, chắc chắn có thể làm bài kiểm tra mà không có vấn đề gì xảy ra.
Lăng Tiêu nhìn đôi môi và gò má của hắn bởi vì kích động mà hơi đỏ, không khỏi híp híp mắt, trong ánh mắt kinh ngạc của Du Tiểu Mặc, liền cúi xuống thè lưỡi liếm một cái, cảm thấy chưa đủ, lại thừa cơ liếm một cái nữa, sau đó một lần rồi lại một lần…
Bạn nhỏ đang kích động nào đó đã hóa đá…
Lăng Tiêu cũng kích động không thôi, quá ngọt, sao lại giống ăn mật ong thế này, ngọt đến mức y đều nghiện rồi, hoàn toàn không biết chán, cuối cùng thậm chí còn đưa đầu lưỡi thăm dò vào bên trong đôi môi đang khép hờ kia, vuốt ve cái đầu lưỡi cứng ngắc ấy, hết hôn rồi lại mút, ăn đến tràn đầy khấn khởi, hoàn toàn không nỡ buông, mãi tới khi cảm giác được Du Tiểu Mặc sắp không thở nổi mới mới lưu luyến không rời mà buông ra.
Lúc đầu lưỡi y luồn vào bên trong Du Tiểu Mặc đã tỉnh táo lại, nhưng nói thật, tiểu xử nam thì lấy đâu ra khả năng chống cự lại loại kỹ thuật hôn cao siêu này của Lăng Tiêu, nhoáng cái đã bị hôn tới mức toàn thân đều không còn khí lực rồi, chớ nói chi là phản kháng.
Mãi tới khi Lăng Tiêu buông môi hắn ra, còn thở gấp vài cái mà vẫn chưa thể khôi phục, xấu hổ tới mức mặt đỏ như trái cà chua chín, đỉnh đầu còn có ảo giác đang bốc khói nghi ngút nữa, mềm nhũn ngã vào trong lòng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu sợ hắn không kịp thở, vuốt vuốt lưng giúp hắn thuận khí, “Có thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Du Tiểu Mặc run run một hồi, một tay níu vai y rồi bò lên, hai mắt như phóng hỏa nhìn chằm chằm vào y: “Sao ngươi tự nhiên lại hôn ta?”
Lăng Tiêu cười cười liếm môi một cái, sau đó duỗi ra một ngón tay chạm vào môi hắn, tiếc nuối nói, “Bởi vì ăn ngon chứ sao, ta còn chưa khỏi ngươi, miệng ngươi có phải làm từ mật ong hay không, ngọt tới mức ta đều không nỡ buông.”
Du Tiểu Mặc thấy y có tư thế lại muốn hôn tiếp, liền vội vàng che miệng mình, nhưng sau khi nghe được câu nói kế tiếp, theo bản năng thè lưỡi ra liếm một chút, mịa, toàn là nước miếng…
Vội vàng lau sạch nước miếng dính trên môi, đôi môi nhỏ của Du Tiểu Mặc khẽ run run lên án: “Miệng ta tuyệt đối không ngọt, nói không chừng ngọt chính là môi ngươi ấy.”
Vì lo y lại muốn lấy cớ để hôn tiếp, Du Tiểu Mặc vội vàng đem nguyên nhân đổ thừa cho y.
Lăng Tiêu nhìn hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, “Miệng của ta ngọt sao? Sao ta lại không nếm được, nếu không ngươi đến thử xem ngọt hay không ngọt, giúp ta xác nhận một chút?”
Lời này tuy có trưng cầu ý kiến, nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát, không có một chút do dự nào, trực tiếp ôm chặt Du Tiểu Mặc đang muốn chạy trốn, sau đó hôn lên đôi môi kia, lần này kịch liệt hơn lần trước nhiều lắm, bởi vì còn thêm một chiếc lưỡi đang muốn phản kháng mà, chỉ là cũng nhiều thêm một chút tình thú. Du Tiểu Mặc càng muốn trốn, y càng dây dưa.
Sau khi được mở mang đầu óc, Du Tiểu Mặc không phản kháng nữa, ngược lại còn ngừng thở, ngươi có bản lĩnh thì hôn chết ta đi!
Đại khái cũng đoán được ý đồ của hắn, rốt cục Lăng Tiêu đành phải buông đôi môi kia ra, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi một cái, thật là đáng tiếc, y còn muốn hôn lâu một chút.
Du Tiểu Mặc run rẩy muốn chui ra khỏi vòng tay y…
Nhưng vòng tay Lăng Tiêu siết một cái, làm hắn giật cả mình, thấy hắn có ý đồ không an phận, vội vàng ôm chặt eo của hắn rồi nói: “Tốt rồi, nói cho ngươi chính sự, không nên cử động, bằng không ta giải quyết ngươi tại chỗ luôn.”
Du Tiểu Mặc rốt cục cũng ngừng cử động, nhưng mặt đen thui, khốn khiếp, cái gì gọi là giải quyết tại chỗ?
Hắn là nam, hắn là nam nhân một trăm phần trăm đó!
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi nói đi, rốt cục có chính sự gì?” Du Tiểu Mặc nói chuyện cũng đều run lên rồi.
“Việc về đấu giá hội, đấu giá hội của Hòa Bình trấn chỉ là loại quy mô nhỏ, nếu ngươi thật muốn đem linh đan và linh dịch mang đi đấu giá, không thể tới Hòa Bình trấn được, phải tìm một tòa thành lớn một chút, đấu giá hội nơi đó cũng chính quy hơn, sẽ không phát sinh chuyện có người muốn nuốt riêng, hơn nữa giá tiền mua cũng cao hơn không ít.” Vẻ mặt Lăng Tiêu lúc này vô cùng thỏa mãn.
“Thật chứ? Vậy phải tới thành nào bây giờ? Ta không biết đường.” Du Tiểu Mặc rốt cục cũng thấy hứng thú, trong nháy mắt đã quên béng chuyện mình vừa bị khinh bạc.
“Đương nhiên là xa hơn rồi, nhưng nếu phải đi vào thành, lại thêm thời gian để đấu giá, đại khái không thể làm trong một ngày được, nhưng mà tình huống hiện tại của ngươi hình như chỉ có thể xin phép nghỉ một ngày phải không?” Lăng Tiêu vẫn không xác định được, nhưng có thể chắc chắn một điều là bây giờ không thể đi được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc muốn nói một tháng hắn có hai lần cơ, nhưng mỗi lần chỉ có thời gian là một ngày, đây là quy định rồi, trừ khi…
“Qua được bài kiểm tra ba tháng sau, chỉ cần qua được, ngươi muốn xuống núi bao lâu cũng có thể.” Lăng Tiêu dùng vẻ mặt nghiêm nghị nói ra.
Du Tiểu Mặc không khỏi nhụt chí, xem ra cũng chỉ có thể như vậy!
“Đúng rồi, còn có một chuyện phải nhắc nhở ngươi.” Lăng Tiêu đột nhiên mở lời, đợi lúc Du Tiểu Mặc nhìn sang mới nói tiếp, “Đấu giá hội trong mấy tòa thành lớn không phải loại cấp bậc nhỏ như ở Hòa Bình trấn, quy cách đấu giá ngươi thăm dò được lần trước chắc không dùng được rồi, linh đan cấp một cho dù là thượng phẩm cũng không thể xuất hiện trong loại đấu giá hội này được.”
“Thế thì không phải chỉ có thể đấu giá mỗi linh dịch hả? Phiền toái như vậy còn không bằng tới Hòa Bình trấn thì tốt rồi.” Du Tiểu Mặc nhíu mày.
Lăng Tiêu ôm hắn lại gần: “Không hề phiền toái, linh đan không thể đấu giá nhưng có thể bán cho đan phố trong thành, hơn nữa không phải ngươi đang tìm hạt giống linh thảo trung cấp sao? Lúc tới đó có thể hỏi thăm một chút.”
“Đúng rồi.” Bây giờ Du Tiểu Mặc mới nhớ tới chuyện này.
Tuy Hòa Bình trấn cũng có hạt giống linh thảo từ cấp bốn trở lên, nhưng cũng không nhiều, hơn nữa chất lượng hạt giống không được tốt lắm, có nhiều hạt thậm chí đã bị thoát nước, bởi vì thời gian để quá dài.
Linh thảo trung cấp cần thời gian gieo trồng khá dài, hơn nữa Hòa Bình trấn chỉ là một thị trấn nhỏ, cho nên có rất ít đan sư sẽ cố ý tới đây chỉ để mua hạt giống trung cấp, bởi vậy hạt giống ở Lan Sương Các ngoại trừ hạt giống cấp ba trở xuống, những loại khác đều để từ rất lâu rồi.
“Cho nên thời gian kế tiếp ngươi cứ chuyên tâm chuẩn bị cho bài kiểm tra ba tháng sau đi, chuyện đấu giá hội ta sẽ thu xếp, chờ lúc ngươi qua được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Lăng Tiêu dùng ngón tay nhéo nhéo má Du Tiểu Mặc, yêu thích không nỡ rời tay, càng ngày y càng nhớ mấy ngày Du Tiểu Mặc ở Trung Mạch, lúc ấy được ở cùng một chỗ thật là tốt, y muốn động tay động chân lúc nào cũng được.
“Được!” Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Ừm, hiện tại đã nói xong chính sự rồi, chúng ta lại hôn một cái?” Lăng Tiêu lại lộ ra cái bộ dạng lưu manh kia, nâng cằm hắn lên muốn hôn tiếp.
Du Tiểu Mặc giơ tay lên tặng y một cú đấm thật mạnh…
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
15 chương
21 chương
51 chương
42 chương
33 chương