“Lăng sư huynh?” Du Tiểu Mặc gọi lớn, hắn cứ có cảm giác Lăng Tiêu hôm nay rất kì lạ. Lăng Tiêu khụ một tiếng, “Không phải là không có cách, nhưng mà nếu làm theo cách của ta sẽ tổn hại đến linh thảo bên trong, cho nên phải nghĩ cách khác, lúc nãy đi vào, ta phát hiện băng động này hình thành rất kì lạ, không giống như là được nhân công đục đẽo mà thành, càng giống như hình thành từ linh khí. Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi, quả nhiên có mùi linh khí vô cùng đậm đặc. Cái này thì quá ghê gớm rồi nha, không thể tưởng tượng được núi Vô Song lại tồn tại một nơi thần kỳ như vậy, nếu như thật sự do linh khí hình thành, vậy tất cả băng điêu trong động băng này chỉ sợ đều là linh dịch đông đặc tới cực điểm rồi. “Lăng sư huynh, nếu mấy cái băng điêu này được hình thành từ linh khí, vậy làm sao mới lấy được linh thảo ra?” Du Tiểu Mặc cầu xin sự giúp đỡ, không phải là hắn không có linh thảo, nhưng mấy cây linh thảo trong tay hắn đều là loại cấp một cấp hai cấp ba, còn từ cấp bốn trở lên một cây đều không có. Cho nên lúc nhìn thấy linh thảo dưới đáy băng điêu mới kích động như vậy, bởi vì hắn đã từng gặp loại linh thảo trong vườn của Khổng Văn sư phụ, tuy không biết là cấp mấy, nhưng nhất định phải từ cấp bốn trở lên. “Ngươi thử dùng sức mạnh linh hồn đi.” Lăng Tiêu dịu dàng nhìn hắn rồi đề nghị. Du Tiểu Mặc lập tức nhắm mắt lại, đem sức mạnh linh hồn thả ra, từng chút từng chút bao phủ lên toàn bộ băng điêu. Một cảnh tượng lạ thường xuất hiện, ngay lúc sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc tiếp xúc với băng điêu, tảng băng điêu kia liền dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tan chảy, thấy thế, Du Tiểu Mặc lập tức phân ra càng nhiều sức mạnh linh hồn, một tảng băng điêu lớn ngang với một người trưởng thành trong nháy mắt đã hóa thành một vũng linh dịch, cây linh thảo bị linh dịch bao phủ nhẹ nhàng đong đưa một cái, lá cây vậy mà tươi rói như phỉ thúy, không hề có một chút dấu hiệu hư hao. Du Tiểu Mặc lập tức lấy ra một cái xẻng nhỏ trong túi trữ vật, nhẹ tay đào cả gốc linh thảo lên. Cây linh thảo này sinh trưởng vô cùng tốt, chỉ bằng mắt thường cũng thấy rễ và lá cây tràn ngập linh khí sung túc, thậm chí còn tốt hơn đám linh thảo được Du Tiểu Mặc tưới linh thủy, có lẽ là bởi vì nó luôn luôn sinh trưởng trong một môi trường tràn ngập linh dịch, cho nên bất cứ lúc nào cũng được bổ sung linh khí, không giống linh thảo trong không gian, chỉ được tưới ba bốn lần mà thôi. Du Tiểu Mặc yêu thích không buông tay ngắm nghía cây linh thảo, mãi một lúc sau Du Tiểu Mặc mới cất linh thảo vào không gian. “Lăng sư huynh, ngươi nói loại linh dịch này với linh thủy trong không gian cái nào tốt hơn?” Lúc hắn đào linh thảo thì Lăng Tiêu cũng đã đi tới chỗ khác quan sát, nghe được thắc mắc của hắn, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên là linh thủy tốt hơn.” “Vì sao?” Du Tiểu Mặc quay người lại. “Nguyên nhân cái băng động này hình thành là bởi vì dưới mặt đất được đặt mấy cái trận pháp phức tạp, mấy cái trận pháp này cứ liên tục chồng chéo lên nhau mới sinh ra loại cảnh tượng không thể tưởng nổi này, nhưng linh dịch nơi này chỉ là hấp thu linh khí từ núi Vô Song, sau đó trải qua quá trình nén mà hình thành, bàn về độ tinh khiết thì kém xa linh thủy, nhưng mà…” Lăng Tiêu cũng không quay người lại, một cước đạp lên một tòa mỹ nhân băng điêu, bàn chân còn tình cờ đạp vào mặt của mỹ nhân, Du Tiểu Mặc quay lại nhìn, khóe miệng không kiềm chế được giật giật, nói theo y: “Nhưng mà làm sao?” “Nhưng mà mấy thứ linh dịch này cũng không phải vô dụng, ngươi cứ thu hết chúng lại, tương lai sẽ có lúc dùng tới.” Lăng Tiêu quay người lại, nụ cười nơi khóe mắt không hiểu sao lại sinh ra một loại tà khí, Du Tiểu Mặc nhìn rồi vội vàng lắc đầu, hắn nghĩ mình nhìn lầm rồi. “Ngươi nói là đem linh dịch tặng người khác?” Du Tiểu Mặc ngạc nhiên thốt lên. “Đúng vậy, linh dịch đối với tu luyện giả ở đại lục này mà nói, đó là một bảo vật hiếm có, có thể dùng nó để trồng linh thảo, cũng có thể giống như ngươi, đem linh thủy dùng để bồi bổ thể lực và sức mạnh linh hồn, đúng rồi…” Lăng Tiêu đột nhiên xoay người, đôi mắt sâu thẳm sáng lên nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, “Không phải ngươi nói muốn cầm linh đan đi bán đấu giá sao, thứ linh dịch này cũng có thể mang đi đấu giá.” “Thiệt hay giả?” Ánh mắt của Du Tiểu Mặc lập tức phát sáng. “Đương nhiên là giả.” Lăng Tiêu thấy trong lòng ngứa ngáy cực kỳ, tại sao trước kia y lại không phát hiện đôi mắt này đặc biệt linh động thế nhỉ? Kết quả nhất thời không phát hiện, chính mình đã thuận miệng trêu chọc hắn. Nụ cười của Du Tiểu Mặc lập tức sượng ngắt, mịa, lúc này vẫn còn lừa hắn được, có cần phải xấu xa như vậy mới chịu được không a! Lăng Tiêu vừa tiếp xúc với ánh mắt u oán của hắn, trong thoáng chốc đã phục hồi tinh thần lại, hắng giọng cười ha ha một tiếng, “Lừa ngươi đó, đương nhiên là thật, linh dịch này có thể bán được cái giá gấp vài chục lần linh đan của ngươi ấy chứ, tốt rồi, nhanh chóng lấy hết tất cả băng điêu đi, chúng ta phải về trước giờ đi tuần.” Du Tiểu Mặc lườm y một cái rồi mới nói, “Thùng nước trong không gian chẳng thừa mấy, chỉ sợ không đủ để đựng linh dịch.” Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra một cách, “Vậy ngươi đừng vội hòa tan băng điêu, thử xem có thể dùng sức mạnh linh hồn cắt băng điêu hay không, nếu như có thể, cứ lấy từng khối cất đi, hiệu suất sẽ nhanh hơn hòa tan linh dịch nhiều lắm.” Du Tiểu Mặc cảm thấy cách này không tệ, bắt đầu dựa theo lời y nói mà làm. Sức mạnh linh hồn đã có thể hòa tan băng điêu, đương nhiên cũng cắt rất ngọt, chỉ cần một ít sức mạnh linh hồn hình thành một dải ánh sáng mảnh, dần dần cắt vào băng điêu, không bao lâu băng điêu đã tách khỏi mặt đất, sau đó bị Du Tiểu Mặc nhanh tay ném vào không gian, trên mặt đất xuất hiện một mặt phẳng bóng loáng trong như gương. Sau khi phát hiện cách này thật sự có tác dụng, Du Tiểu Mặc càng tích cực làm việc. Bởi vì Lăng Tiêu không có việc gì làm, cho nên y sẽ giúp hắn quan sát tảng băng điêu nào bên dưới có linh thảo hoặc mấy thứ khác, nếu chỉ là một tảng băng điêu bình thường sẽ nói cho Du Tiểu Mặc một tiếng, sau đó để cho hắn đến cắt. Hai người phân công hợp tác, tốc độ nhanh hơn không ít, một lúc lâu sau, toàn bộ băng động đã bị bọn họ dọn dẹp hết một phần hai mươi, Du Tiểu Mặc vội vàng kêu dừng, bởi vì sức mạnh linh hồn của hắn sắp cạn kiệt rồi. “Vậy hôm nay đến đây thôi, về sau lại tìm cơ hội tới, ngươi cũng đã lấy không ít, tạm thời đủ rồi.” Lăng Tiêu bước đến bên cạnh hắn, một tay xuyên vào nách Du Tiểu Mặc, đem người đang nằm sõng xoài trên mặt đất nhấc lên. Du Tiểu Mặc nhẹ gật đầu, tuy rằng hắn rất đỏ mắt, nhưng chuyến này thu hoạch không ít, ngoại trừ đám băng điêu đang chồng chất trong không gian như một tòa núi nhỏ, còn có hơn mười cây linh thảo, chỉ là hắn không biết các loại linh thảo cấp bốn trở lên, cho nên cũng đành xếp đống ở đó. Lúc ra người rời khỏi băng động, bầu trời bên ngoài cũng đã tối. Phía sau núi vốn bị cây cối rậm rạp khắp nơi che phủ, lúc trời tối càng khó mà nhìn đường, gió lạnh tiêu điều, lạnh thấu xương, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng dã thú gầm thét, Du Tiểu Mặc không kiềm chế được xoa xoa hai tay, chân của hắn có chút bủn rủn, nếu không phải Lăng Tiêu đang ôm eo hắn thì đã ngồi thẳng xuống đất rồi. “Ta cõng ngươi đi.” Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn, hơi thở nóng rực phả vào tai, hơi ngứa. Du Tiểu Mặc bị hơi thở của y phả vào cả vành tai đều đỏ, vô thức giơ tay xoa nhẹ lỗ tai, “Không thể đổi kiểu khác sao?” Khóe miệng Lăng Tiêu cong lên, mang theo một chút trêu chọc cười tà, một tay khoác lên vai hắn, nói: “Chẳng lẽ tiểu sư đệ thích ta dùng kiểu ôm công chúa?” “Thôi hay là cứ cõng đi.” Du Tiểu Mặc lập tức ngắt lời, ôm công chúa? Hắn cũng không phải nữ nhân. “Vậy lên đây đi.” Lăng Tiêu xoay người đưa lưng về phía hắn, bờ lưng lộ ra đường cong cường tráng, tỉ lệ hoàn mỹ, có một cảm giác sức giãn rất hoàn hảo, ngay cả phần lưng cũng đẹp như vậy, khó trách nhiều nữ nhân đều mê muội y, người so với người mà cũng làm cho người ta tức mà chết. Du Tiểu Mặc do dự một lát, sau đó mới lúng túng bò lên lưng y, hai tay ôm cổ y thật chặt, nam nam không cần thụ thụ bất thân, vì không để mình rơi xuống, hắn sẽ không khách khí nữa. Cảm giác được một thân thể mềm mại đang nằm trên lưng mình, Lăng Tiêu nở một nụ cười xảo trá mãn nguyện, đứng dậy, hai tay nâng cặp mông rất tròn rất đầy còn rất co dãn của Du Tiểu Mặc, lúc sáng y cũng cảm giác được, mông của Du Tiểu Mặc rất có tính đàn hồi, ngồi ở trên đùi hắn cảm giác rất mềm, làm dục vọng của hắn thiếu chút nữa đã bùng nổ. Mông bị hai bàn tay nâng lên, thân thể Du Tiểu Mặc đờ ra. Bị đàn ông sờ mông có chút xấu hổ, mặc dù đối phương vì muốn tốt cho hắn, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên. Không còn cách nào, Du Tiểu Mặc lập tức âm thầm tự an ủi, tất cả mọi người đều là nam nhân, không có chuyện gì hết, chờ một chút là qua rồi. Không bao lâu, hắn liền cảm giác mình bay lên trời, gió lạnh vù vù gào thét hai bên tai, bởi vì có thân thể của Lăng Tiêu cản gió, cho nên hắn cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại nhiệt độ trên cơ thể y làm cho hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, nếu như có thể, hắn cũng không muốn rời khỏi. Tốc độ của Lăng Tiêu rất nhanh, một phút sau hai người đã rời khỏi phía sau núi, tới con đường nhỏ hắn đã đi qua buổi chiều, rất xa đã nhìn thấy ánh đèn ở Trung Mạch, nhờ ánh trăng chiếu sáng, Lăng Tiêu nhẹ nhàng tránh thoát thủ vệ tuần tra, cũng may giờ này mới bắt đầu tuần tra, cũng chưa tuần đến chỗ bọn họ ở, cộng thêm bên ngoài gian phòng còn có kết giới Lăng Tiêu đã bày ra lúc trước, cho nên không ai phát hiện hai người đã rời khỏi phòng gần hai canh giờ rồi. Sau khi vào phòng, Lăng Tiêu mới buông Du Tiểu Mặc ra, “Ngươi vào trong phòng đi, ta ra ngoài một lát sẽ trở lại.” Nói xong xoay người rời đi. Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi, “Ngươi muốn đi đâu vậy?” “Chờ ta trở lại sẽ nói cho ngươi biết.” Lăng Tiêu nói xong lập tức rời khỏi, lúc ra khỏi phòng y lại gia cố thêm kết giới bên ngoài một chút, sau đó mới thật nhanh xông vào bóng đêm.