Xung quanh đảo nhỏ đều là biển, đối với những tu chân giả có thể phi thiên độn địa mà nói thì chút khó khăn này không là gì, họ có thể trở lại đất liền bất cứ lúc nào, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải chạy ra khỏi trọng ngục được canh giữ nghiêm ngặt này đã. Nhận được tin tức Bạch Sa sắp tới, ngục trưởng của trọng ngục lập tức bảo người ta áp giải phạm nhân ra khỏi nhà tù. Ngoài dự tính của mọi người, phạm nhân không phải là một người đàn ông đô con, mà ngược lại là một thanh niên sắc mặt tái nhợt nhìn có vẻ rất ốm yếu, bề ngoài khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Hai tay gã bị còng lại, mặc dù không biết còng được làm từ vật liệu gì, nhưng có thể xích tu chân giả lại thì hẳn là không phải vật liệu tầm thường. Kiều Sâm bàn giao một số thủ tục với phía nhà tù, thời gian không lâu, sau đó họ ngồi lên tàu thủy rời khỏi đảo nhỏ. Mặc dù tất cả những người ở đây đều là tu chân giả, có thể bay nhảy trên bầu trời, nhưng dù ở vùng biển ít thuyền bè qua lại nhưng vẫn phải cẩn thận, nếu bị ai đó bắt gặp sẽ gây náo loạn ngay. “Đội trưởng, đến cùng thì thân phận của phạm nhân là gì? Còn khiến chúng ta phải điều động mười người chỉ để áp giải hắn.” Trương Long đi ra khỏi khoang thuyền, thắc mắc. Nghe được câu hỏi, mọi người đồng loạt nhìn về phía Kiều Sâm đang đứng trên boong tàu, họ cũng rất muốn biết, trước mắt chỉ biết phạm nhân tên là Hà Bình, đã từng làm giáo viên ở học viện Lôi Đình và sát hại học sinh, còn cụ thể nghiêm trọng đến mức nào thì không ai biết, nhưng nếu đã khiến học viện Lôi Đình chỉ đích danh hắn, nhất định phải có tình huống gì đặc biệt. Bạch Sa có tổng cộng hai mươi lăm thành viên, con số vẫn cố định như vậy. Nếu như có người được điều đến, thì nhất định sẽ có người bị điều đi, mà người bị điều đi nếu không được thăng chức, thì chắc chắn là do vi phạm mà bị giáng chức. Lần này điều động tới mười người, con số không hề nhỏ, bởi vì nhiệm vụ cấp S từ xưa tới nay tối đa cũng chỉ cử đi tám người thôi, thế nên họ mới cảm thấy kỳ quái. Kiều Sâm không hề bất ngờ, “Tư liệu tôi đưa cho các cậu đã nói rất rõ, thủ phạm không chỉ có một người, ngoài hắn ra còn có mấy tên đồng bọn, hơn nữa mấy kẻ kia nhất định sẽ tới cứu hắn, thực lực của chúng khá mạnh, cấp nên không muốn thấy nhiệm vụ thất bại.” “Đội trưởng, học sinh bị chúng sát hại là ai?” Trương Long nói thẳng vào trọng điểm. Kiều Sâm đáp: “Bọn chúng không chỉ sát hại một học sinh, theo tôi được biết, có hơn mười nạn nhân, hai người trong đó là con cháu gia tộc ở kinh đô.” “Khó trách.” Mọi người bày ra nét mặt giật mình tỉnh ngộ. Con cháu gia tộc không đơn giản như người thường, mỗi người đều rất quan trọng, bởi vì ở thế giới thiếu hụt linh khí này, tu luyện là một việc rất khó khăn, mà những nhân tài tu luyện cũng càng ngày càng ít, nhất là mấy đại gia tộc ở kinh đô, mỗi người có thiên phú tu luyện đều nhận được sự coi trọng cực kỳ lớn. Quan trọng nhất là, họ là học sinh của học viện Lôi Đình, mỗi học sinh trong học viện đều có thiên phú không tệ, nếu không thì sao có thể nhập học chứ, vậy mà mới một lần đã tổn thất hai người, không tức giận mới là lạ. “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, các cậu chú ý xung quanh, bất cứ lúc nào đồng bọn của hắn cũng có thể xông tới.” Kiều Sâm đã thỏa mãn sự tò mò của họ, dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện. Trương Long có vẻ lơ đễnh, “Đội trưởng, đừng lo lắng quá, kể cả bọn chúng thực sự xông tới thì phía chúng ta cũng có mười người mà, chẳng lẽ còn phải sợ, ngược lại là một số người, đến lúc đó đừng có không giúp gì được, còn làm vướng tay chân bọn tôi.” Mấy câu cuối cùng ám chỉ quá rõ ràng. Mặc dù những người còn lại không nói gì, nhưng nét mặt lại tán thành với lời nói của Trương Long, tất cả đều ném ánh nhìn như có như không về phía hai người ngồi ở đuôi thuyền. Kiều Sâm nhíu mày, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng. Phía đuôi thuyền, hai người không cần vểnh vai cũng nghe được đối thoại của họ. Nam nhân cao lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu đen của thiếu niên, nụ cười nơi khóe miệng rất thích thú, hoàn toàn không thèm để tâm tới lời mỉa mai của họ. Từ khi hai người gia nhập Bạch Sa đến giờ, ngày nào cũng xảy ra cảnh tượng xa lánh này. “Anh xem anh xem kìa, hình như phía dưới có một con cá nhỏ.” Thiếu nhiên đột nhiên kéo kéo tay áo nam nhân, cặp mắt màu đen sáng ngời nhìn về phía biển, nước biển xanh đậm gần như không thể nhìn rõ tình huống dưới mặt nước, vậy mà hắn lại biểu hiện như thật sự nhìn thấy. Nam nhân vuốt cằm, “Ta thấy không chỉ có một con.” Thiếu niên lại tìm kiếm, cuối cùng mới tìm được con thứ hai ở phía kia của thuyền, lập tức cảm thán: “Quả là một con cá bự!” Vừa nói dứt lời, không đợi hắn nói nốt câu thứ hai, tàu thủy đột nhiên đung đưa kịch liệt. Tất cả mọi người đều biến sắc. “Địch tới, tất cả tiến vào trạng thái đề phòng cấp một!” Kiều Sâm quát lớn, có một thành viên chưa đợi ông hô xong đã lập tức canh gác ở cửa vào khoang thuyền, hai người khác vội vã tiến vào trong khoang, phía dưới còn có hai người nữa đang canh chừng phạm nhân, nhưng kế hoạch của họ là lúc nào cũng phải có bốn người xung quanh gã, cốt để đối phó với bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy ra. Một cột nước khổng lồ vọt lên từ dưới đáy biển, va chạm mạnh vào thân tàu, con tàu lung la lung lay bị đẩy về phía bên phải, mà chẳng biết tự khi nào, ở một nơi cách bên phải hơn trăm mét cũng xuất hiện một vòng nước xoáy, nước xoáy khổng lồ không ngừng cuốn tàu thủy về phía nó, nếu như không kịp thời ngăn lại, tàu thủy sẽ bị dìm xuống đáy biển trong tích tắc. Hai thành viên lập tức bay xuống ổn định thân tàu, vừa ổn định, một cái đuôi cá khổng lồ đột nhiên vụt tới, sóng lớn dâng trào, đuôi cá hung hăng đập vào hai người. Cả hai không ngờ tới, muốn cản cũng không kịp, vội vàng trốn tránh, kết quả là đuôi cá đập vào lan can của tàu thủy, chiếc tàu được tạo từ sắt thép cứng rắn bị đập dúm dó chỉ trong một cái vỗ đuôi, tạo nên một vết lõm thật lớn, những người khác tranh thủ chạy tới giúp đỡ, nhưng cái đuôi cá kia đã nhanh chóng chìm vào đáy biển. Kiều Sâm xanh mặt, ra lệnh cho người khác canh gác trên thuyền, còn mình thì dẫn theo ba thành viên nòng cốt, nếu không tiêu diệt được đám này, bọn chúng sẽ không bỏ cuộc, nhưng có một điều khiến ông ngạc nhiên, không ngờ đồng bọn của Hà Bình còn có cường giả hải tộc, điểm này không được liệt kê trong tư liệu, nếu không thì sao họ có thể bị đánh lén không kịp trở tay như thế chứ, hơn nữa cũng sẽ không sử dụng tàu thủy làm phương tiện di chuyển. Ba người nhảy xuống biển. Ngoại trừ ba người đang canh chừng Hà Bình trong khoang thuyền, phía trên boong tàu cũng chỉ còn lại có ba người, một người đang giữ nhiệm vụ canh cửa khoang, hai người khác lại là nam nhân và thiếu niên bị xa lánh lúc nãy. “Hai người các cậu cẩn thận cho tôi, nhiệm vụ lần này không phải là trò đùa!” Thành viên mặc quân trang màu xanh thấy chỉ còn lại mỗi ba người họ, thật sự không thể nào ôm kỳ vọng với hai người kia, bây giờ hắn chỉ hy vọng hai tên này đừng làm vướng chân mình. Thiếu niên không để ý đến người nọ, hắn vẫn tựa vào lan can nhìn đáy biển, một cái đuôi cá khổng lồ như ẩn như hiện, thỉnh thoảng đập một cái làm bọt nước văng tung tóe, nhưng ngay sau khi Kiều Sâm và mấy người khác đi xuống đáy biển, mặt biển đột ngột trở lên bình lặng, xoáy nước khủng khiếp cũng biến mất không chút dấu vết. Một lát sau, âm thanh ầm ầm truyền tới từ phía sau thuyền. Ba người đồng thời nhìn qua, cách đuôi thuyền khoảng ba đến bốn trăm hải lý, từng đợt sóng lớn đang dâng lên, thỉnh thoảng còn có cột nước phun trào, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt. Thành viên mặc quân trang thở phào một tiếng, xem ra đồng bọn của Hà Bình không nhiều lắm. Ý nghĩ này vừa lóe lên, tàu thủy đột nhiên lắc lư dữ dội, còn chưa kịp phản ứng, một tiếng ầm vang dội, dưới chân họ đột nhiên mất trọng lực, sau đó tầm mắt trở lên trống trải, một cột nước khổng lồ phun mạnh từ dưới chân, khiến cả con tàu bay vút lên bầu trời. Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, tàu thủy bị cắt thành hai nửa, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rồi rơi vào mặt biển, nước biển ùn ùn tràn vào, tất cả mọi người bị tình huống này làm cho trở tay không kịp, ba người canh giữ Hà Bình chỉ có một thành viên kịp thời tóm lấy gã, nhưng cả hai đều rơi vào trong biển. Chỉ có hai thành viên mới hoàn toàn không hề hấn, nhưng vì không khiến bản thân trở nên quá đặc biệt, họ cũng cùng lặn vào lòng đại dương, phía dưới, một con hải thú khổng lồ đang há cái miệng lớn của nó ra chờ đợi họ. Biển là thiên hạ của hải thú, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên các thành viên Bạch Sa chiến đấu trong biển, nhưng cũng không quen thuộc cho lắm, khó thi triển chiêu thức, cả một đám đành phải bay lên khỏi mặt nước, thậm chí còn một người đã bị thương dù chưa chiến đấu. Nhưng khi họ nhìn thấy người bị thương kia là thành viên đã tóm lấy Hà Bình, sắc mặt mọi người đều đen thui, “Có chuyện gì xảy ra, người đâu?” “Hai tên lính mới cũng không thấy đâu.” Một người khác đột nhiên kinh hô. Mọi người xem xét xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng họ, mặt biển cũng dần dần yên ả, hoàn toàn không giống như có người đang chiến đấu dưới đáy biển, tất cả không khỏi phỏng đoán, chẳng lẽ hai tên đó đã bị hải thú xơi tái rồi? Lúc này, hai người tưởng bị ăn thịt vẫn đang ở trong biển, trước mắt họ chính là con hải thú kia. Hải thú dùng cặp mắt màu xanh lục của nó nhìn chằm chằm vào hai người đầy âm tàn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hà Bình bị thiếu niên tóm gọn trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ nhân tính hóa. “Ôi chao, đây là lần đầu tiên em được thấy hải thú ‘nhỏ’ như thế này đó.” Thiếu niên hưng phấn kinh hô, bản thân hắn đã từng đi tới sông Hoạt Thủy, bất cứ động vật thủy cư nào ở đó cũng lớn hơn con trước mắt mấy lần, thế là đột nhiên nhìn thấy một con loại nhỏ như vậy, hắn có chút kích động, giống như được nhìn thấy hải thú phiên bản mini ấy. Mặt con hải thú kia lập tức đen thui.