Sắc mặt Vệ Bạch vẫn tái nhợt như trước, có điều bây giờ đã khá hơn trước kia nhiều rồi. Vệ Bạch của trước kia luôn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, dường như trong ánh mắt ấy là băng sương không bao giờ tan, còn có sự tối tăm phiền muộn loáng thoáng, vừa nhìn đã biết đây là người giấu chuyện xưa trong lòng. Vệ Bạch ngày hôm nay không còn tái nhợt như trong suốt nữa, cộng thêm sự vui vẻ nơi đáy mắt, nét mặt trở nên sinh động, mặc dù vẫn yếu đuối như thế, nhưng cả con người đã có ánh nắng. Thấy Vệ Bạch thay đổi, Phó Thương Khung rất vui, bởi vì tâm trạng của tiểu đồ đệ tốt hơn, thân thể hắn cũng hơi chuyển biến tốt hơn một chút, số lần đau đớn trong hai năm qua cũng giảm nhiều lắm. Cho nên khi biết tin Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tới núi Miên Miên, chắc chẳn là vì luyện xong Luân Hồi đan nên mang tới, ông lập tức dẫn tiểu đồ đệ ra. Du Tiểu Mặc không làm họ hồi hộp, lập tức lấy cái bình nhỏ chứa Luân Hồi đan ra. Viên linh đan xanh một màu nước biển yên lặng nằm trong bình ngọc, tản ra vầng sáng mờ mờ, dường như chỉ ngửi thôi cũng thấy mùi thuốc này thấm cả vào ruột gan. Vệ Bạch kích động đến run rẩy. Trước kia, khi nghe nói Luân Hồi đan có thể chữa trị hoàn toàn vết thương của hắn, mặc dù khi đó hắn cực kỳ chán nản, nhưng vẫn đặt hết tất cả hy vọng vào Luân Hồi đan. Vậy mà một trăm năm trôi qua, thậm chí còn chẳng thấy cái bóng của Luân Hồi đan đâu, hắn lại tuyệt vọng, mãi tới khi tiểu sư đệ mà sư phụ mới thu nhận xuất hiện, mang lại cho hắn hy vọng mới. Nhưng lần này hy vọng trong lòng Vệ Bạch không lớn lắm. Luân Hồi đan là đơn thuốc từ viễn cổ, hơn nữa còn thất truyền đã lâu, hắn không dám hy vọng quá xa vời, chỉ sợ đến lúc ấy thất vọng càng lớn. Bây giờ, tiểu sư đệ lại mang Luân Hồi đan tới trước mặt hắn. Vệ Bạch cứ tưởng mình đang mơ. Cuối cùng vẫn là Phó Thương Khung nhận lấy Luân Hồi đan, sự kích động của ông không hề thua kém tiểu đồ đệ, chỉ là đã quen không biểu hiện ra mặt mà thôi. Phó Thương Khung đặt bình ngọc vào trong tay tiểu đồ đệ, khẽ nói: “Tiểu Bạch, tiểu sư đệ của con đã thành công luyện được Luân Hồi đan rồi, con không mơ đâu.” Vệ Bạch ngơ ngác nhìn viên linh đan trong bình, hắn thật sự được cứu! Một lát sau, Vệ Bạch vùi đầu vào ***g ngực Phó Thương Khung, mặc dù không nhìn thấy nét mặt, nhưng bả vai đang run nhè nhẹ kia đã tiết lộ tâm trạng hắn. Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu rời đi, rất tâm lý để lại không gian riêng cho hai người họ. Dạo gần đây ấy mà, người chịu nhường lại gian phòng cho chủ nhân của chúng, đại khái chỉ có mỗi mình họ. Có điều họ đến Nam Lục không chỉ vì đưa Luân Hồi đan cho Vệ Bạch, nếu chỉ có vậy thì hắn có thể bảo người của Thương Minh tới sơn mạch Quỷ Trủng lấy đồ là được. Chủ yếu là chuyện của Khâu Nhiễm, hắn cũng muốn hỏi. Đoàn Kỳ Thiên là người sư phụ đúng nghĩa đầu tiên của hắn, có công khai sáng cho hắn, nếu như không nhờ sự dạy bảo của sư phụ năm đó, có lẽ hắn sẽ phải đi vào rất nhiều đường vòng quanh co. Hùng Tiếu đã sớm biết quan hệ giữa hắn và Vệ Bạch, cũng loáng thoáng nghe kể về Khâu Nhiễm, bởi vì bây giờ chính y là người phụ trách việc truy nã Khâu Nhiễm, mỗi lần nghĩ vậy, Hùng Tiếu lại cảm thấy duyên phận sắp đặt. “Lúc trước ta đã nhận được tin tức, có người phát hiện tung tích của gã trong thành, Thoát Thai Hoán Cốt đan của gã đúng là lợi hại, ngay từ đầu thậm chí người của ta còn mất dấu, cũng may tu vi của gã không cao, không có không gian phù, gã không thoát khỏi Nam Lục được, mãi tới ba ngày trước, người của Thương Minh phát hiện gã trong một thị trấn nhỏ, có điều thị trấn này là địa bàn của gia tộc Xích Huyết, cho nên ta không bảo người lập tức bắt gã lại.” Du Tiểu Mặc cảm thấy buồn cười, quả nhiên tình cảnh của Khâu Nhiễm bây giờ thật vui tai vui mắt. Một nam nhân làm mưa làm gió ở đại lục Long Tường, vậy mà đến nơi này lại phải tránh đây né kia như chuột chạy qua đường, chắc cảm giác không dễ chịu chứ hả, có lẽ hắn cũng tưởng tượng ra được tâm trạng của Khâu Nhiễm lúc này. “Thế hiện tại gã đang ở đâu?” Hùng Tiếu cười lớn: “Bây giờ đã bắt về rồi, là do đại sư huynh Tả Diễm của ta đích thân bắt về.” Trên thực tế, với thân phận của Tả Diễm mà đi bắt một gã Khâu Nhiễm thì đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn, nhưng Khâu Nhiễm rất quan trọng với tiểu sư đệ, sư phụ không muốn làm mọi chuyện phức tạp nên mới phái đại sư huynh qua, sự thật chứng minh quyết định này rất chính xác. Gia tộc Xích Huyết đang tìm Khâu Nhiễm, nhưng mục đích của họ khác nhau. Du Chấn Thiên tìm Khâu Nhiễm không phải để giết gã, bởi vì lão biết kẻ đại náo Ngọc Tiên Thành không phải là Khâu Nhiễm, lúc ấy biểu hiện của Lăng Tiêu là một tu luyện giả thực sự, mà Khâu Nhiễm lại là một đan sư, người sáng suốt nhìn là biết hai người hoàn toàn khác nhau. Suy nghĩ của Du Chấn Thiên không phức tạp lắm. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, nếu Khâu Nhiễm có giá trị lợi dụng, lão không ngại giúp đỡ gã một lần. Đáng tiếc là, thuộc hạ của gia tộc Xích Huyết không nhanh như đệ tử của Phó Thương Khung, đợi lúc người của gia tộc Xích Huyết chạy tới, Khâu Nhiễm vừa bị Tả Diễm tóm đi, hai bên có gặp nhau bên ngoài trấn, nhưng bọn hắn không phải là đối thủ của Tả Diễm, mới một lát đã bị giết sạch. Chuyện này làm Du Chấn Thiên tức gần chết, nghe nói nổi giận lôi đình luôn cơ mà. Vì thế, cục diện khó khăn lắm mới bình tĩnh ở Nam Lục lại tiếp tục dâng lên sóng lớn, Du Chấn Thiên phái người tấn công thành trấn của Thương Minh, nhưng không chiếm được chút lợi lộc nào, có Tả Diễm đích thân tọa trấn, trừ phi Du Chấn Thiên tự ra mặt, nếu không thì tỷ lệ công thành được là vô cùng nhỏ. Hơn nữa không phải Thương Minh không chủ động tiến công, nói chung gia tộc Xích Huyết đang cực kỳ yếu thế. Hùng Tiếu dẫn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới xem Khâu Nhiễm. Khâu Nhiễm đã trở thành tù nhân, bị giam giữ trong địa lao của Thương Minh, địa lao ẩm ướt, mấy kẻ bị nhốt bên trong nếu không phải là phản đồ thì chính là mấy thứ hung hãn tàn bạo, hành vi phạm tội đầy người, ai thấy cũng phải tức lộn ruột. Ba người đi tới phòng giam cuối cùng. Liếc mắt nhìn, Du Tiểu Mặc không hề nhận ra người ở bên trong lại là Khâu Nhiễm, bởi vì hình tượng khác trước kia khủng khiếp luôn, gã lại có thể biến thành một bà già tóc trắng xóa? “Có chuyện gì thế này?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc. Hùng Tiếu cười ha hả, “Du huynh đệ, ta quên chưa nói với ngươi, lúc đại sư huynh tìm được gã, bộ dạng của gã chính là thế này đây, ngay cả ta cũng không ngờ được, gã lại có thể giả trang thành một bà lão, nếu không phải người của ta đã sớm tập trung vào gã, có lẽ gã sẽ đào tẩu êm xuôi ấy chứ, chỉ để trốn chết, gã đúng là không khách khí với bản thân!” Du Tiểu Mặc không nhịn được mà cười lớn, đúng là Khâu Nhiễm rất ngoan độc! Cho dù gã đóng giả thành cụ ông cũng được, vậy mà lại biến thành một bà lão, hành động này nằm ngoài dự kiến của mọi người, thường thì không ai làm như vậy, trừ phi sau này kẻ kia không muốn vang danh, trở thành cường giả chân chính. Một khi sự thật bị vạch trần, cho dù thực lực của người này có mạnh đến mấy, mọi người vẫn sẽ khinh thị xem thường thôi, dù ít hay nhiều. Nhưng việc này cũng chứng tỏ khả năng và sự ẩn nhẫn của Khâu Nhiễm, vì mạng sống, gã có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cũng tương tự, để đạt được mục đích, gã sẽ không từ thủ đoạn. Người như vậy mà không giết chết trước khi gã lớn mạnh, sẽ để lại hậu hoạn khôn cùng. “Du Tiểu Mặc?” Khâu Nhiễm ngồi trong góc nghe được tiếng nói của họ, thời điểm gã ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Du Tiểu Mặc đứng bên ngoài, bởi vì hình dạng của hắn hoàn toàn không thay đổi gì so với trước kia, Khâu Nhiễm vừa liếc đã nhận ra hắn, nét mặt khó mà tin nổi. Gã đặt chân tới đại lục Thông Thiên mấy tháng, trong thời gian trốn chui trốn nhủi này, gã nghe được không ít chuyện về Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, khi ấy gã vừa sợ vừa giận, mới vài năm không gặp, bọn hắn đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở đại lục Thông Thiên, mà bản thân gã cũng biết mình hoàn toàn không có cơ hội báo thù nữa rồi. Sau này vì luôn bị đuổi giết, Khâu Nhiễm không còn tâm tư mà nghĩ đến những chuyện ấy nữa, bây giờ nhìn thấy bọn hắn, suy nghĩ lóe lên trong tích tắc, trực giác nói cho gã biết, rất có thể kết cục bây giờ của gã chính là do hai kẻ này làm hại. “Khâu đại sư huynh, mấy năm không gặp, vẫn khỏe chứ?” Du Tiểu Mặc nhìn gã, cực kỳ phấn khởi, mặc dù ánh sáng hơi mờ nhưng với thị lực của hai bên đều có thể nhìn đối phương rõ mồn một. Khâu Nhiễm nghe ra sự châm chọc trong lời chào kia, sắc mặt càng dữ tợn hơn, gã có thể nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình trong ánh mắt Du Tiểu Mặc, hận ý ngập trời, nếu không phải giải dược Thoát Thai Hoán Cốt đan bị lấy đi thì bây giờ gã đã không phải đeo cái vỏ bọc ghê tởm này. Khâu Nhiễm lao vào song sắt trước mặt, hai mắt lóe ra tia oán độc, căm hận nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, “Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi làm, đúng không?” Du Tiểu Mặc lui về sau vài bước, tránh nước miếng của gã bắn vào, “Là ta làm thì sao, mà không phải ta làm thì thế nào, kết cục bây giờ của ngươi đều do ngươi gieo gió gặt bão thôi.” Mặc dù lần Lăng Tiêu cố tình đại náo Ngọc Tiên Thành lúc trước mới là nguyên nhân thực sự khiến gã rơi xuống nông nỗi này, nhưng chỉ cần sau này Khâu Nhiễm có một chút thanh danh ở đại lục Thông Thiên, gã cũng không thể trốn thoát được, bởi vì Vệ Bạch tuyệt đối không bỏ qua cho gã. “Du Tiểu Mặc, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm, ta nguyền rủa ngươi không sống tốt lành… A!” Khâu Nhiễm thấy hắn không phủ nhận, lập tức nhận định tất cả những việc này là do quỷ kế của Du Tiểu Mặc, nước miếng tung bay, cặp mắt trợn tròn như chuông đồng, bên trong có đủ ác độc trong cuộc đời này. Khâu Nhiễm còn chưa kịp nguyền rủa xong, một luồng sức mạnh đột nhiên bùng nổ, đánh trúng vào chính diện gã, Khâu Nhiễm không có phòng bị, thân thể đập thẳng vào vách tường địa lao, âm thanh rất lớn, bụi mù khắp nơi, còn Khâu Nhiễm ngã một đống trên đất, rên rỉ “ôi ôi”, không bò dậy nổi… Sau đó, ba người liền rời khỏi địa lao. Chắc ai cũng đoán được kết cục của Khâu Nhiễm, không cần lãng phí tâm trí vì loại người này. Ban đầu Du Tiểu Mặc muốn hỏi về sư phụ, có điều thấy bộ dạng này của Khâu Nhiễm, cho dù gã chịu nói thì chắc cũng chẳng có lời lẽ gì tốt đẹp, cùng lắm thì đợi sau khi mấy chuyện ở đây kết thúc, hắn sẽ trở về thăm sư phụ.