Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 657
Du Tiểu Mặc vừa chạy ra khỏi địa đạo, một luồng hàn quang đột nhiên đánh thẳng vào chính diện hắn, nếu không phải hắn có phòng bị từ trước, chắc đã bị đánh trúng rồi.
Mà kẻ đánh lén kia chính là Phương Dương chạy trước hắn một bước.
Tránh thoát chiêu đánh lén kia, Du Tiểu Mặc thấy Phương Dương đang đứng ở cửa hang nhìn hằn chằm chằm, nét mặt vô cùng âm tàn, chẳng biết từ khi nào trong tay gã đã có thêm một thanh vũ khí, chỉ thấy gã vung mạnh vài cái, từng lưỡi đao liên tiếp lia về phía Du Tiểu Mặc.
Hang động nhỏ hẹp không đủ để thi triển chiêu chức, Du Tiểu Mặc đành phải đưa tay dựng lên một lá chắn phòng ngự, lưỡi đao chém vào lá chắn, không bao lâu đã tiêu tan, Du Tiểu Mặc nhanh chóng phản kích, từng chiêu từng chiêu Linh Tê chỉ bắn về phía Phương Dương, có điều đều bị lưỡi đao của gã chặn lại.
Bóng Du Tiểu Mặc lóe lên, lập tức biến mất.
Ánh mắt Phương Dương chuyển động, cơ thể đột nhiên lách về phía bên trái, lưỡi đao trong tay cũng đồng thời dùng sức bổ xuống, một tiếng “CHOANG” vang dội, cái xẻng vàng dùng khí thế sét đánh ngăn cản công kích của gã, ngay sau đó là từng đợt tấn công như vũ bão, Phương Dương bất đắc dĩ, đành phải dùng đại đao ngăn cản không kích liên tiếp kia, không ngừng phòng ngự, âm thanh “Choang choang” quanh quẩn bên trong hang động nhỏ hẹp.
Rất nhanh, Phương Dương đã phát hiện ra chỗ bất ổn.
Đại đao của gã, vũ khí của gã, sau mấy lần va chạm kịch liệt với cái xẻng vàng kia đã bắt đầu biến dạng, đao dần dần cong với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đồng thời trên lưỡi đao còn xuất hiện mấy lỗ hổng nho nhỏ.
Trong lòng Phương Dương khiếp sợ không thôi, đao của gã là do chủ nhân ban thưởng, độ cứng của nó có thể so với Huyền thiết vạn năm, suốt bao lâu nay gã luôn dùng nó làm đủ mọi việc ác, bây giờ lại bị một cái xẻng tầm thường làm hỏng.
Du Tiểu Mặc thấy thật sự có hiệu quả, động tác ngày càng sắc bén hơn, cái xẻng trong tay cũng liều mạng đánh về phía Phương Dương, đao của gã đã bị hư hỏng nặng, thêm mấy phát nữa là tiêu tùng rồi.
Sắc mặt Phương Dương nặng như đeo đá, đành phải cất đao đi.
Du Tiểu Mặc đang đợi giờ khắc này, ngay lúc gã cất đao, cái xẻng của hắn lập tức đập thật mạnh xuống đầu gã.
Phương Dương chỉ kịp phòng ngự, hai tay đưa lên đỉnh đầu, một luồng linh lực mênh mông thoáng chốc đã ngưng tụ thành một lớp phòng ngự cực dày, cùng lúc đó, xẻng vàng của Du Tiểu Mặc đã đập xuống, kình khí từ chấn động lập tức đập thẳng vào vách hang, tạo thành một cái lỗ thật nhỏ.
Khí huyết trong cơ thể Phương Dương bốc lên, yết hầu dâng lên một búng máu, suýt nữa đã phun ra ngoài, nhưng bị gã cưỡng chế nuốt xuống.
Trước đây, Phương Dương chưa từng nghĩ mình sẽ bị thương, mặc dù gã biết chắc chắn sẽ gặp phải Du Tiểu Mặc trong hang động, nhưng gã đâu có để Du Tiểu Mặc vào mắt, bởi vì ánh sáng của Lăng Tiêu quá chói mắt, đa số chỉ chú ý tới y, theo bản năng bỏ qua việc thực ra bên cạnh y còn có một thiên tài siêu cấp khác.
Nhưng Phương Dương không xem thường Du Tiểu Mặc chỉ vì lý do này.
Tư liệu của Du Tiểu Mặc đã lưu truyền trong Hắc Tri Chu, hắn là một đan sư tứ phẩm, tương đương với một cường giả Thánh cảnh một hai sao, tu vi của gã là ba sao cơ mà, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã biết.
Có điều Phương Dương đã phạm phải một sai lầm rất lớn, Du Tiểu Mặc không phải là người chết, hắn vẫn lên cấp, chỉ cần là người hiểu rõ tình trạng lên cấp của hắn đều biết, Du Tiểu Mặc là người lên cấp với tốc độ rất nhanh, đã vậy còn rất không ổn định, ví dụ như tư liệu từ một năm trước quá lỗi thời, rất có thể hắn đã lên cấp ngay trong vòng một năm ấy.
Cái giá của sai lầm này chính là bị thương.
Du Tiểu Mặc thấy sắc mặt gã rất tệ, lập tức thừa thắng xông lên, biểu lộ rất hưng phấn, tựa như người nổi cơn điên không ngừng vác gậy đuổi đánh người ta á.
Phương Dương bị đánh tới nỗi chỉ biết tránh né, gã phát hiện thực lực của mình còn kém Du Tiểu Mặc một chút, nhưng đáng tiếc là không có phương án thay đổi, bởi vì Du Tiểu Mặc đâu có cho gã cơ hội thở dốc, cái xẻng kia cứ điên cuồng nện xuống.
Mãi tới khi “RẮC”…
Mảnh gỗ vụn văng tung tóe, lưỡi xẻng vàng mà Thôn Kim thú nhổ ra bay một vòng trên không trung, cán đã gãy.
Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh táo, bây giờ hắn nhớ mới ra, mặc dù lưỡi xẻng làm bằng kim loại, nhưng cán lại làm từ gỗ, bởi vì hắn sử dụng tần suất rất cao, lực quá lớn, dù gỗ có bền mấy cũng không chịu được, cuối cùng gãy đôi.
Phương Dương lúc này đã chật vật đến cực điểm, cuối cùng cũng có thể thở dốc, gã nhìn Du Tiểu Mặc, nét mặt dữ tợn như ma quỷ bò tới từ Địa Ngục, âm tàn tới nỗi chỉ hận không thể lột da rút xương hắn, đã lâu lắm rồi gã chưa bị ai đánh cho chật vật thế này.
Nhưng phản ứng của Du Tiểu Mặc không chậm, sau khi xẻng gãy, hắn cầm đoạn cán còn lại trên tay đâm về phía Phương Dương, đi kèm theo còn có một dòng sức mạnh linh hồn cực kỳ mãnh liệt.
Phương Dương đã tỉnh táo lại, nghiêm túc nắm lấy đầu kia của cán xẻng, thời điểm gã nhìn về phía Du Tiểu Mặc, người nọ đột nhiên nở nụ cười, cảm giác bất an khiến gã rùng mình.
Du Tiểu Mặc hoàn toàn không có ý định tấn công gã, cái cán gãy thì có thể làm được gì chứ, hắn cũng không nghĩ thứ này có thể khiến Phương Dương bị thương, mục đích thực sự của hắn là khiến Phương Dương mất cảnh giác thôi, sau khi gã cầm lấy đầu kia của cán xẻng, một dòng sức mạnh linh hồn đang chực chờ lập tức đánh thẳng vào chính diện của gã.
Phương Dương luống cuống không kịp chuẩn bị, đành phải chống lại dòng sức mạnh kia, hai loại sức mạnh va chạm, thân thể lui về phía sau theo quán tính tới năm, sáu bước.
Du Tiểu Mặc đang đợi cơ hội này, nhanh chóng lui ra khỏi cửa hang, hắn đã tính góc độ chuẩn xác rồi, lối ra ngay phía sau lưng, thời điểm hắn lui ra tới cửa, Phương Dương mới tỉnh táo lại, lập tức phát ra tiếng gào điên cuồng, chuẩn bị lao tới.
Du Tiểu Mặc vung tay lên, đám bùn đất bị hắn chất đống trong không gian phun ra ào ào, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng cản được gã trong mấy giây, dù bùn đất quá xốp, chẳng chặn được bao lâu, Du Tiểu Mặc liền vừa chạy vừa lấy đất ra.
Phương Dương vừa giải quyết xong một đống đất lại phát hiện phía sau vẫn còn một đống khác, cứ thế tuần hoàn nhiều lần, rốt cục cũng giận điên. Phương Dương định giơ một quyền phá tan mật đạo, cũng may mà ở giây cuối cùng lý trí đã cản gã lại.
Đụng vào cơ quan sẽ làm thay đổi bố trí của mật đạo, tuy nói thực ra mật đạo được tạo thành từ một truyền tống trận khổng lồ, nhưng không thể cam đoan gã sẽ bị truyền ra ngoài, nếu mật đạo thay đổi đường đi, rất có thể gã sẽ bị giam lại ở đây, đợi chiến sự chấm dứt, gã chẳng khác nào ba ba trong hũ.
Vì vậy dù biết Du Tiểu Mặc sẽ bỏ trốn dưới mí mắt mình, nhưng Phương Dương vẫn phải nhẫn nhịn, xử lý đống đất khiến gã bực bội tới muốn giết người trước mặt.
Du Tiểu Mặc cũng không ngờ đống đất này lại có tác dụng lớn như vậy, ban đầu hắn đợi sau khi sự việc kết thúc sẽ bỏ đất lại chỗ cũ, che dấu chuyện bọn hắn đã đào địa đạo ở đây, nhưng Phương Dương xuất hiện làm kế hoạch của hắn bị hủy bỏ, có điều thứ này thật là hiệu quả.
Địa đạo sụp đổ, tất cả các manh mối sẽ bị che giấu, cho dù sau này Mặc Sĩ Tây Nguyên sẽ phát hiện, nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm sau rồi.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc đột nhiên muốn cảm tạ Phương Dương ghê gớm, nếu không có gã, kế hoạch của họ đã không được che lấp hoàn mỹ như vậy.
Du Tiểu Mặc chạy ra khỏi mật đạo mới phát hiện cả bộ lạc đã hỗn loạn, đứng xa xa mà đã nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền tới từ phía trước, khó trách không ai phát hiện sự việc xảy ra trong lòng đất.
Đang nghĩ ngợi, một luồng kình khí sắc bén đột nhiên đánh tới từ phía bên phải, lướt sát qua má hắn, bổ trúng một gốc đại thụ cách đó không xa, thân cây phải hai người mới ôm hết lập tức sụp đổ, tiếng ầm ầm vang rền.
Du Tiểu Mặc cảnh giác giơ tay lên, vừa đúng lúc ngăn cản được một chiêu quét tới từ dưới chân, hắn bị va chạm tới nỗi lui về sau mấy chục bước, bóng đen vẫn kiên nhẫn xông về phía hắn, tràn đầy sát khí, cặp mắt duy nhất không bị che đậy đang lóe lên hàn quang, nhìn hắn chằm chằm, như muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Du Tiểu Mặc hết hồn, có lẽ đây chính là kẻ áo đen liên tục xông vào bộ lạc Thủy Tây mấy đêm nay, rõ ràng mục tiêu của kẻ này cũng là linh nhãn cực phẩm, nhìn tình thế này, hình như biết rõ linh nhãn cực phẩm đang ở trên người hắn.
Du Tiểu Mặc nghĩ mãi không hiểu, vì sao cả đám đều biết rõ kế hoạch của bọn hắn!
Chưa kịp nghĩ nhiều, công kích của tên áo đen kia đã cắt ngang suy nghĩ của hắn, nhưng đa số công kích đều là quyền cước, không có hành động nào mạnh tay, hình như sợ thu hút người của bộ lạc Thủy Tây tới.
Du Tiểu Mặc phát hiện tu vi của tên này là Thánh cảnh hai sao, trong lòng hơi giật mình, dạo gần đây cường giả Thánh cảnh rẻ đến vậy cơ à? Nhưng chuyện giật mình hơn còn ở phía sau.
Ngay lúc bọn hắn đấu khoảng trăm chiêu, một bóng đen nữa đột nhiên xuất hiện, đứng ngay giữa bọn họ.
Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã chửi ầm lên, sao lại có thêm một kẻ nữa? Đã vậy tu vi cũng khá cao, Thánh cảnh một sao, quả nhiên cường giả Thánh cảnh đã rẻ mạt như rau cải mọc đầy đường rồi.
Tên áo đen thứ hai có thực lực thấp hơn họ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, may mà có vẻ hai tên này không phải là đồng đảng, Du Tiểu Mặc đối phó cũng không cần cố hết sức, nhưng hắn không dám ham chiến quá mức, phải biết phía sau hắn còn có một Phương Dương nữa, không bao lâu gã cũng sẽ xông ra, đến lúc ấy một chọi ba, chắc chắn hắn sẽ không thể đối phó được.
Tranh thủ lúc hai kẻ kia đánh nhau, Du Tiểu Mặc quay người chạy.
Hai người chấn động, đang định đuổi theo thì phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó là một người nữa xuất hiện, đúng là Phương Dương bị Du Tiểu Mặc làm cho chật vật không chịu nổi.
Còn chưa kịp làm gì, người của bộ lạc Thủy Tây đã phát hiện ra bọn chúng, một đoàn người đang chạy tới bên này, kèm theo là mấy câu ‘bọn chúng đang ở sau núi’.
Ba người nhanh chóng liếc nhau, cuối cùng đào tẩu theo ba hướng, lúc này đã không thể đuổi theo Du Tiểu Mặc nữa rồi.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
15 chương
21 chương
51 chương
42 chương
33 chương