Đến cuối cùng, trên sân chỉ còn lại ba người. Một trong số đó là Du Tiểu Mặc, hai người khác là hai đan sư thải cấp vẫn đang kiên trì trước lỗ thứ mười, họ là đối thủ sáng giá cho ba vị trí đầu, ban đầu còn một người nữa, có điều người kia cũng chọn dùng hòn đá thứ chín để bỏ vào lỗ thứ mười. Vì vậy hình ảnh của Du Tiểu Mặc càng trở nên nổi bật hơn. Thời gian càng về cuối càng có nhiều người tập trung chú ý đến con hắc mã này, bây giờ lại thấy hắn cũng không thua kém hai người khác, đám đông vây xem bắt đầu xì xào bàn tán. Đa số vẫn nhận ra Du Tiểu Mặc, ngay từ đầu là vì hắn có liên quan tới Lăng Tiêu, dù sao thì bây giờ Lăng Tiêu cũng nổi tiếng khắp đại lục Thông Thiên rồi, là một cường giả Thánh cảnh, rất nhiều người đều muốn nịnh bợ y. Vì thế lúc biết Du Tiểu Mặc là bạn lữ của Lăng Tiêu, càng thêm nhiều người biết tới hắn hơn, nhất là phái nữ, một số ít phái nam cũng cực kỳ hâm mộ hắn. Có điều, đối với người của Tiêu Dao Viện mà nói, không cần có Lăng Tiêu giúp đỡ, mọi người đều biết đến sự tồn tại chói mắt của Du Tiểu Mặc, cho dù không có Lăng Tiêu thì hắn vẫn tỏa sáng rực rỡ thôi, chỉ là khi so sánh với Lăng Tiêu, hào quang ấy đã bị nhạt nhòa hơn phân nửa. Du Tiểu Mặc không biết người khác nghĩ gì về mình, hắn phát hiện thời gian sắp hết, nhưng hòn đá thứ mười vẫn chưa được bỏ vào lỗ, không thể đầu cơ trục lợi được, loại chuyện này vốn không có đường tắt để đi, chỉ có thể dựa vào ý chí của bản thân, vậy nên hắn mới phát hiện cái mà cửa ải này thử thách thực ra là ý chí. Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, hắn không dùng sức mạnh linh hồn bao quanh hòn đá nữa, mà dùng sức mạnh linh hồn đẩy cục đá tròn trịa kia về phía trước, khiến nó lăn tới bên cạnh lỗ thứ mười, sau đó dùng sức mạnh linh hồn để nâng hòn đá lên, cách này đỡ tốn sức hơn nhiều, cũng may Thông Thiên Điện không cấm làm như vậy. Lúc trước lão giả chủ trì đã nói, bất kể các ngươi dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể ném hòn đá vào lỗ theo quy định là thành công. Nhưng vẫn phải nâng hòn đá lên cao, đại khái là Thông Thiên Điện cũng đoán được sẽ có người dùng phương pháp này, cho nên mới yêu cầu phải ném xuống từ độ cao cách miệng lỗ hai mươi phân. Tiếp theo phải dựa vào thực lực, hiển nhiên là đan sư ngũ phẩm kia có ưu thế hơn, hòn đá của người này đã được nâng lên độ cao mười lăm phân, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là được. Du Tiểu Mặc ngồi xếp bằng dưới đất, cả khuôn mặt đều đỏ ửng, làn da của hắn vốn đã trắng mịn, lúc kéo căng như thế này gân xanh cũng như trong suốt, những người nhìn hắn đều vô thức nín thở, như thể người ngồi ở chỗ kia vào lúc này chính là bản thân mình vậy. Hòn đá bay lên từng chút từng chút, không biết qua bao lâu, trong đám đông phát ra tiếng kinh hô. Mặc dù giữa Du Tiểu Mặc và vị đan sư ngũ phẩm kia chênh lệch một phẩn, nhưng hắn đã sắp đuổi kịp người ta, bây giờ chỉ kém có một hai phân thôi. Đã khái là nghe được tiếng thảo luận xung quanh, đan sư ngũ phẩm kia đột nhiên phát lực, thoáng chốc đã phân tán sự chú ý của mọi người, một lát sau, mọi người nghe được tiếng vang ‘Thùng thùng’, lúc nhìn về hướng âm thanh truyền tới, mới phát hiện dĩ nhiên là Du Tiểu Mặc, hòn đá của hắn đã rơi vào bên trong lỗ thứ mười. Những người không quan sát Du Tiểu Mặc không hiểu gì hết, căn bản là họ không biết rõ chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đã thất thủ. Phải biết hòn đá của Du Tiểu Mặc vẫn kém đan sư ngũ phẩm kia mấy phân cơ mà, nhất là khi người kia phát lực, khoảng cách còn bị kéo xa hơn, đến thời điểm này, mỗi phân đều rất gian nan, không thể nào nhấc lên trong giây lát, cho nên đa số người đều nghĩ Du Tiểu Mặc đã thất bại. Toàn thân Du Tiểu Mặc ướt đẫm mồ hôi, hắn còn chẳng muốn động đậy một ngón tay nữa, linh hồn vẫn có cảm giác như bị cả một ngọn núi đè lên, nếu cử động thì chẳng khác nào bị người lôi kéo từ nhiều hướng, hắn sắp bị chia năm xẻ bảy rồi. Đúng lúc này, một đôi giày đen xuất hiện trước mặt hắn. Du Tiểu Mặc mở mắt mới phát hiện ra Lăng Tiêu, có điều không đợi hắn lên tiếng, người nọ đã cúi xuống bế hắn lên, trước mặt nhiều người như vậy. Cứ tưởng Lăng Tiêu sẽ vịn mình xuống, ai ngờ y lại bế lên, còn là bế theo kiểu công chúa, lúc riêng tư thì thôi đi, nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này, xung quanh còn có bao nhiêu người chứng kiến, mất mặt muốn chết đi được. Du Tiểu Mặc vùi đầu vào trong ***g ngực Lăng Tiêu, dứt khoát chọn cách trốn tránh. Thời gian đã hết, hai người khác cũng hoàn thành rồi. Tiếp theo chính là lúc so sánh biểu hiện của mọi người ở cửa thứ nhất, có điều không công bố ngay, phải đợi sau khi cửa thứ hai kết thúc mới có kết quả, nhưng chỉ công bố ba vị trí đầu tiên. Sau khi cửa thứ nhất kết thúc, mọi người có một canh giờ để nghỉ ngơi, ngay sau đó tỉ thí sẽ tiếp tục, nội dung thì phải chờ tới lúc ấy mới được công bố. Du Tiểu Mặc cảm thấy có thể cửa thứ hai sẽ không giống như Thiên Tâm nói, bởi vì nếu chỉ muốn thử thách ý chí và nhẫn nại, cửa thứ nhất đã hoàn thành hết rồi, cho nên hắn muốn biết trong hồ lô của Thông Thiên Điện đang bán thuốc gì. “Chúc mừng.” Kiều Vô Tinh cười tủm tỉm, đằng sau còn có Cửu Dạ và những người khác. Du Tiểu Mặc hiểu ý của hắn, cười cười, “Cám ơn!” Mặc dù đa số đều không nhìn thấy tình huống lúc đó, nhưng không có nghĩa là đám Kiều Vô Tinh không nhìn, lúc ấy Du Tiểu Mặc đã nâng lên tới mười bảy phân, nhưng hắn lại có dũng khí đánh cuộc, dùng toàn bộ sức mạnh để nâng lên ba phân thật nhanh, sau đó mới ném xuống. Âm thanh kia phát ra cũng là vì vị trí ném không được nhắm chính xác, cũng may mà hắn thành công rồi, dù cục đá hơi chênh vênh nhưng cuối cùng cũng lăn xuống, cách này thật sự rất nguy hiểm. Một canh giờ không dài không ngắn, Du Tiểu Mặc không dám uống linh thủy, đành phải ngồi gặm linh đan thay cơm, nếu ở thế kỉ 21 thì hành vi này chính là cắn thuốc đó. Lúc này, Thiên Tâm xáp tới, thì thào, “Tiểu Mặc, ngươi đang ăn linh đan gì thế? Nhìn có vẻ ngon nhỉ.” “Phục Linh đan, có muốn không?” Du Tiểu Mặc tiện tay đưa cho nàng một viên, đối với hắn bây giờ thì luyện linh đan cấp tám dễ như ăn kẹo. Thiên Tâm nâng viên linh đan lên, thừ người ra, hắn vẫn ăn loại linh đan này sao, quá xa xỉ, nghĩ vậy, nàng lại hỏi: “Thế ngươi có Phục Hồn đan không?” Tác dụng của Phục Hồn đan là chăm sóc cho linh hồn, nhưng sinh cơ thảo hiếm quá, cho nên loại linh đan này cũng khan hiếm theo. Thiên Tâm thấy Du Tiểu Mặc có thể ăn Phục Linh đan như ăn kẹo, liền thuận miệng hỏi về Phục Hồn đan. Phải nói, đúng là Du Tiểu Mặc có một lọ Phục Hồn đan thật. Trong không gian của hắn tích trữ không ít sinh cơ thảo, trước kia buồn chán liền luyện chế một ít, trừ bớt số lượng bị Lăng Tiêu ăn mất, số còn dư lại vẫn tích trữ tới bây giờ. Hiện tại thì bán mười viên Phục Hồn đan cũng không được giá bằng một viên linh đan thải cấp, cho nên với hắn giá trị của Phục Hồn đan không cao. Du Tiểu Mặc đưa cho Thiên Tâm năm viên, “Cho ngươi hết đó.” “Huynh đệ tốt!” Thiên Tâm kích động giơ tay lên định vỗ vai Du Tiểu Mặc, bạn nhỏ nào đó hoảng sợ quá đỗi, nếu bị vỗ trúng là hắn thổ huyết liền đó, ngay lúc sắp dính chưởng tới nơi, Lăng Tiêu rất có trách nhiệm, dứt khoát ôm hắn lên đùi mình, hai tay Thiên Tâm vỗ vào khoảng không, có điều nàng không để ý, ôm linh đan chạy mất. Đợi lúc Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm mới phát hiện tình cảnh hiện tại, ngồi trên đùi hả trời, thật ngại quá đi mất. Một canh giờ trôi qua rất nhanh. Lão giả áo choàng trắng kia lại xuất hiện, lần này tỉ thí không diễn ra trước mặt mọi người nữa, mà được thực hiện trong một gian thạch thất, mỗi người một gian, khi thí sinh bước vào bên trong, cửa thứ hai sẽ bắt đầu. Lão giả để họ tự chọn thạch thất, sau khi tất cả đứng vững mới ra lệnh cho họ đi vào, thậm chí còn không nói về nội dung thử thách. Du Tiểu Mặc ôm một bụng đầy nghi hoặc, quay đầu lại cho Lăng Tiêu một ánh mắt an tâm, sau đó mới bước vào. Cánh cửa đen kịt một màu như lỗ đen vũ trụ, dù đứng sát cũng không thấy tình huống bên trong, chỉ là lúc hắn bước tới, trước mắt không xuất hiện thạch thất như hắn tưởng tượng, mà là một vùng… Nhìn thảo nguyên vô tận trước mắt, dưới chân là cỏ xanh mơn mởn tràn đầy sức sống, gió nhẹ lướt qua má, như dịu dàng vuốt ve, cảm giác khoan khoái đi từ lòng bàn chân tới thẳng đại não, loại cảm xúc này tuyệt đối là thật, không có vẻ gì như đang ở trong ảo cảnh. Du Tiểu Mặc không dám khinh thường, cho dù xúc cảm có chân thật đến mấy, hắn biết nhất định là do cái gì đó đánh lừa giác quan, làm cho người ta khó phân biệt thật giả, vì thế hắn vẫn cảm thấy đây là ảo giác. Du Tiểu Mặc nhanh chóng đi xuyên qua thảo nguyên, bước vào một vùng xa mạc rộng lớn, trên đầu là mặt trời nóng rực, hạt cát dưới chân cũng tản ra nhiệt độ bỏng rát, hắn càng cảnh giác hơn, dùng sức mạnh linh hồn bao bọc toàn thân, quả nhiên mát mẻ hơn nhiều. Du Tiểu Mặc tiếp tục bước tới phía trước, sa mạc còn rộng hơn thảo nguyên, hắn cứ tưởng mình sẽ xuyên qua nơi này như đã từng xuyên qua thảo nguyên, nhưng không lâu lắm, hắn liền gặp một đoàn người đang du hành trên sa mạc, mỗi con lạc đà đều được người dắt, cũng có một hoặc hai người ngồi trên lưng lạc đà, đa số là phụ nữ hoặc trẻ nhỏ. Khi Du Tiểu Mặc nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy hắn. “Ha ha, mọi người xem, ở đây có người da vàng.” Một người đàn ông da ngăm đen vừa nhìn thấy Du Tiểu Mặc lập tức gọi bạn mình, giọng nói có vẻ còn mang theo chút kinh ngạc. Du Tiểu Mặc ngơ ngác, hắn không nghe lầm chứ, người này nói một thứ ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu, nhưng xét theo cách phát âm thì có vẻ rất giống tiếng Ai Cập, đây là ngôn ngữ trên trái đất mà, chẳng lẽ hắn lại xuyên không nữa?