Chân Long tộc thu thập rất nhiều nội đan, mặc dù không nhiều bằng linh thảo, nhưng tất cả đều được thu thập từ thời viễn cổ, nội đan được bảo tồn rất tốt, đây cũng là lý do vì sao Long Việt có thể dễ dàng chôm một ít nội đan cao cấp đi bán, dù sao thiếu mất mấy viên cũng chỉ bị mắng một trận thôi mà. Nhưng lần này không phải là giao dịch tư nhân, mà là Long Việt đại biểu cho Chân Long tộc giao dịch với Du Tiểu Mặc. Long Việt nghe nói Du Tiểu Mặc đang ở sơn mạch Quỷ Trủng, cũng rất hứng thú với nơi này, liền chủ động hẹn địa điểm gặp mặt ở sơn mạch Quỷ Trủng. Long Việt xuất phát cùng ngày, đêm đó đã tới Bạch Cốt trấn, Du Tiểu Mặc đích thân chạy tới đón hắn. “Nghe nói các ngươi vẫn luôn bị đuổi giết, ta cứ tưởng các ngươi sống vất vả lắm.” Nhìn thấy cung điện khổng lồ đứng im giữa sơn mạch được ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ tựa như một báu vật mỹ lệ, Long Việt ngơ ngác vài giây mới phản ứng được, đảo Long của họ cũng không có cung điện đẹp đẽ tới nhường này. Du Tiểu Mặc bật cười, hào phóng vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi định nói tới gia tộc Xích Huyết hả, dù tay của họ có dài đến mấy cũng không vươn tới Tây Cảnh được, không phải sao?” Long Việt thích câu này, Tây Cảnh là thế giới của yêu thú, dù là Thông Thiên Điện, nếu muốn cắm rễ ở đây cũng phải xem họ có đồng ý hay không đã, phải biết từ xưa tới nay yêu thú đều rất kiêu ngạo, không thích loài người chen chân vào thế giới của họ. Hai người vừa đi vừa cười nói, tựa như bạn tốt đã quen biết nhiều năm, người ta nói tính cách của yêu thú rất thẳng thắn, quả nhiên không sai. Long Việt rất hâm mộ Du Tiểu Mặc, tự do tự tại, không bị ràng buộc, muốn đi đâu thì đi. Còn hắn thì sao, bên cạnh lúc nào cũng có người trông coi, nhất là sau khi hậu bối của Chân Long tộc bị mất tích và giết hại, người trong tộc càng quản lý hắn nghiêm khắc hơn. “Bởi vì không biết ngươi muốn bao nhiêu, cho nên ta chỉ mang theo mười viên nội đan cấp mười một tới.” Long Việt nói xong liền đặt mấy cái hộp chứa nội đan lên bàn, mỗi hộp đựng một viên. Du Tiểu Mặc xem xét liền sửng sốt, “Nhiều thế hả?” Hắn nhớ rõ lần đầu giao dịch Long Việt chỉ có mỗi hai viên, mà người này chỉ chịu bán cho hắn mỗi một viên thôi, bây giờ thoáng cái đã mang ra mười viên, mạnh tay quá à nha. Long Việt cười sảng khoái: “Lần này ta quang minh chính đại hỏi trưởng bối trong tộc, hơn nữa lúc các trưởng lão biết ngươi là ân nhân cứu mạng của ta liền đưa cho ta mười viên, ngươi không cần khách khí với ta, mấy thứ này chúng ta nhiều lắm, lần này tất cả đều tặng ngươi, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của các ngươi đối với ta.” Du Tiểu Mặc do dự nhìn thoáng qua, “Thế này không tốt đâu, lễ vật này quá quý trọng, hơn nữa lúc ấy chúng ta chỉ tình cờ bị truyền tống tới đó rồi mới cứu được ngươi thôi, hay là thế này, ngươi bán chỗ nội đan này cho ta, ưu đãi chút là được.” Sở trưởng của hắn là chiếm lời từ người khác, nhưng hắn muốn kết giao với Chân Long tộc, làm thế ngại lắm á. Long Việt thấy Du Tiểu Mặc kiên quyết, bật cười: “Thôi được rồi.” Giá trị của nội đan cấp mười một cũng xấp xỉ linh đan thải cấp có hiệu quả chữa thương, Du Tiểu Mặc phát hiện, hình như tu luyện giả coi trọng linh đan chữa thương hơn linh đan giúp lên cấp, kể cả yêu thú cũng vậy, vì thế hắn lấy linh đan đã luyện lúc trước ra, hai viên linh đan đổi một viên nội đan. Long Việt rất bất ngờ và cũng rất kinh hỉ. Nếu như mời Đan Sư Công Hội hoặc Ngự Thú Công hội thì cái giá không đơn giản là mười viên nội đan đâu, bởi vì đan sư không có nhu cầu cao về nội đan, thường thì họ sẽ phải bỏ ra một cái giá khá lớn khác. Long Việt lại cảm thấy Du Tiểu Mặc hơi thiệt thòi, liền đưa nốt mấy viên linh đan cấp mười cho hắn, sau đó cảm thán: “Ta chợt phát hiện, ngươi mới là thổ hào thật sự đó!” Du Tiểu Mặc không có cảm giác gì đặc biệt, hắn nói: “Ta thì thổ hào gì chứ, hiện tại ta đang nghèo rớt luôn nè, trong tay còn chẳng có tới mấy triệu linh tinh, bây giờ ta còn phải nghĩ cách kiếm linh tinh nữa. Ngươi thì khác, chi phí ăn mặc không cần tự lo, ngươi không hiểu được cuộc sống của dân thường như chúng ta đâu, cái gì cũng cần phải tự mình bận tâm.” Long Việt nhún nhún vai, đúng là hắn không rõ, ngược lại còn rất hướng tới. “Đúng rồi, ta có thể ở đây một thời gian được không, ngươi không cần lo lắng, ta không có ý định khác, chỉ là hiếm lắm mới có dịp “phụng chỉ” ra ngoài, không chơi đủ vốn sao có thể trở về.” Long Việt sợ Du Tiểu Mặc nghĩ mình có ý xấu, vội vàng giải thích. “Đương nhiên là được, muốn ở bao lâu cũng không vấn đề.” Du Tiểu Mặc vui vẻ gật đầu. “Thế thì phải cảm tạ ngươi rồi!” Long Việt kích động cầm chặt tay hắn. Lúc này, phía sau hai người vang lên tiếng bước chân rất khẽ, quay lại đã thấy Lăng Tiêu đang dùng khuôn mặt vô cảm nhìn họ, không biết đã đứng phía sau họ bao lâu. Du Tiểu Mặc vội vã rút tay ra, cười khan hai tiếng, “Sao anh lại ở đây, em đang định đi tìm anh nè.” Long Việt thấy bầu không khí có chút kỳ quái, không lên tiếng. Lăng Tiêu chậm rãi nhếch môi, “Lúc nãy Lam Cầu nhận được tin tức của đám Tiểu Cầu, nói là chúng đã trở về, nếu em muốn gặp chúng, hôm nay có thể…” “Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ em phải qua tìm…” Du Tiểu Mặc nghĩ thầm thật đúng dịp, hắn vừa lấy được nội đan là chúng đã trở về rồi. “Đợi một chút.” Lăng Tiêu cắt ngang lời hắn. Du Tiểu Mặc chớp mắt, “Sao thế.” Lăng Tiêu nhướn mày: “Em tới Quỷ Khốc Nhai làm gì, chẳng lẽ còn định ở bên đó mấy ngày, cứ để chúng tự tới là được.” Du Tiểu Mặc chột dạ dời mắt, hắn chỉ quen nói thế thôi mà, “Thế thì cứ để chúng tự tới đi, đúng lúc có rất nhiều phòng trống, mấy đứa không cần ở trong Quỷ Khốc Nhai nữa rồi.” Căn bản là không đợi Du Tiểu Mặc truyền tin cho chúng, ngay chạng vạng tối, một đám người đã chạy tới rồi. Mấy đứa này tới núi Nhuyễn Cốt rất nhiều lần, chạy thẳng một lèo, nhưng khi cả đám nhìn thấy cung điện đang đứng im ở đó, phản ứng không khác gì Long Việt, tới cả Xà Cầu xưa nay bình tĩnh cũng không khỏi lay động, thế này là quá hoa lệ quá chói mắt rồi nhá, càng ngày càng không dám khen thẩm mỹ của chủ nhân. Lúc biết có thể tùy ý chọn phòng, cả đám đều ném Du Tiểu Mặc đang đợi chúng qua một bên, sau đó chạy tới tranh phòng. Phải biết, phòng thì nhiều thật đấy, nhưng vị trí địa lý khác nhau, nếu chậm một bước, có khi phải ở căn phòng trong góc hẻo lánh ấy chứ. Kết quả đợi lúc chúng xuất hiện trước mặt Du Tiểu Mặc, đứa thì đắc ý, đứa thì phiền muộn, có đứa còn hối hận, làm chủ nhân của chúng ngạc nhiên quá chừng, cứ tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Sau đó, Lăng Tiêu tốt bụng nói cho hắn biết nguyên nhân, mặt Du Tiểu Mặc lập tức đen thui. Hóa ra người chủ nhân như hắn còn không quan trọng bằng mấy căn phòng. Hay quá ha, Du Tiểu Mặc bỗng phát hiện mình đối xử với mấy đứa này quá tốt, tốt đến nỗi bây giờ chúng coi việc lờ hắn đi là chuyện đương nhiên. “Về sau còn dám đối xử với chúng quá tốt không?” Lăng Tiêu vuốt vuốt tóc phu nhân nhà mình, rõ ràng ánh mắt Du Tiểu Mặc đang muốn nói cầu an ủi. Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không dám.” Long Việt: “…” Cả lũ nhìn cảnh này mà câm nín, bọn chúng đang khắc sâu trong lòng, về sau không được quên bên cạnh chủ nhân còn có Lăng Tiêu lão đại, bây giờ hối hận vẫn kịp phải không? Du Tiểu Mặc giận dữ nói: “Vừa mua mười viên nội đan, em bỗng thấy không có tâm trạng mà đưa nữa.” “Thế thì đừng đưa, em cũng đâu cần quan tâm chúng, có đứa nào biết cảm kích đâu.” Lăng Tiêu tiếp tục xát một nắm muối lên vết thương của hắn. Du Tiểu Mặc thương tích đầy mình. Cơ mà, hắn đưa cho Hoàng Thử thú một viên nội đan cấp mười và một viên nội đan cấp mười một ngay trước mặt cả đám, con chuột cần cù chăm chỉ thích ăn gà ăn mày này làm hắn rất vui lòng, đáng lẽ với thực lực của Hoàng Thử thú thì vẫn chưa tới lúc cần dùng nội đan cấp mười một, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn đưa luôn cho nó, để nó tự giữ gìn. Mấy đứa kia nóng nảy muốn chết, không sốt ruột không được, bởi vì bây giờ chủ nhân có mười hai khế ước thú, mà nội đan cấp mười một chỉ có mười viên thôi, nghĩa là sẽ có hai người không có phần. Du Tiểu Mặc đột nhiên lẩm bẩm: “Đúng rồi, còn phải để dành cho Tiểu Kê và tiểu ô quy mỗi đứa một viên.” Bây giờ biến thành ba người không có phần rồi. Làm sao bây giờ? Bầu không khí chìm vào im lặng. Đại Bàng ưỡn ngực nghiêm mặt, thực ra nó và Du Tiểu Mặc không tiếp xúc quá nhiều, ở chung cũng không được bao lâu, cho nên Đại Bàng không dám lờ Du Tiểu Mặc như những người khác, chỉ là bởi vì nó không biết đường, đành phải đi theo mọi người, ai ngờ lại phát hiện cả đám không hề có ý định tới chỗ chủ nhân. Đại Bàng đành phải tự tìm đường, lần mò một hồi mới tới, vậy là không nhanh hơn đám kia nhiều. Lăng Tiêu là chủ nhân của cung điện, đối với y tình huống bên trong rõ ràng như lòng bàn tay. Lăng Tiêu thì thầm một câu với Du Tiểu Mặc, sau đó Du Tiểu Mặc lập tức nở nụ cười, rất hào phóng đưa cho Đại Bàng một viên nội đan, mấy đứa kia lại bị kích thích. Còn Lam Cầu nữa, Lam Cầu cũng được một viên. Bởi như vậy, mười viên nội đan chỉ còn lại có năm viên, bọn chúng còn tám người, Thôn Kim thú và Bóng Bàn mặt dày không biết sĩ diện nhất lập tức nhào tới bên đùi Du Tiểu Mặc bán manh, bị Du Tiểu Mặc đạp xuống, sau đó ngạo kiều bỏ đi. Vào ban đêm, mấy bóng người lén lén lút lút lần lượt mò tới phòng của Du Tiểu Mặc, lúc đi vào thì mang cái vẻ mặt đau khổ, lúc đi ra vừa đắng lại vừa ngọt, nhưng đúng là có người không nhận được nội đan cấp mười một, cũng may mà không phải tất cả đều có tu vi cấp mười một đó. Ngày hôm sau, kịch vui cũng kết thúc. Bởi vì thực lực của Đại Bàng rất cao, tốc độ lại nhanh, nếu không địch lại người ta thì cũng biết chạy trốn rất bài bản, cho nên Du Tiểu Mặc nhờ nó hộ tống nhị sư huynh về Đông Châu. Phục Tử Lâm đã xác định Du Tiểu Mặc sẽ luôn ở sơn mạch Quỷ Trủng, vì thế hắn chuẩn bị trở về Đông Châu, hắn vẫn lo lắng khi bỏ Phương Thần Nhạc ở lại đó một mình, hơn nữa chắc chắn lúc này đại sư huynh đang rất mong tin tức của họ. Mặc dù Du Tiểu Mặc cũng muốn tới Đông Châu để gặp đại sư huynh, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn định đợi sau khi tỉ thí của Thông Thiên Điện kết thúc sẽ tới đó. Buổi chiều, Phục Tử Lâm rời đi.