Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn không thể lấy được đáp án từ Lăng Tiêu, hoặc là tự nghĩ, hoặc phải đợi tới ngày chủ nhân của câu trả lời tự công bố. Du Tiểu Mặc mè nheo ba ngày mà vẫn không thể làm y hé nửa câu, cuối cùng đành bỏ cuộc, dùng cái đầu không được linh hoạt cho lắm suy nghĩ, còn Chuyển Sinh đan hả, hắn đã giao cho Lăng Tiêu rồi. Từ sau khi hắn luyện được Chuyển Sinh đan, toàn thân nhẹ nhàng rất nhiều. Sau này hắn lại cố gắng luyện thêm một viên Chuyển Sinh đan nữa, loại đan dược cứu mạng thế này phải dự trữ một ít vẫn tốt hơn, miễn cho lúc cần dùng mới luyện sẽ luống cuống tay chân, hơn nữa còn dễ thất bại. Hôm nay, bọn hắn đã ở trong di tích Đào Nguyên hai tháng, khoảng cách tới thời hạn nửa năm cũng chỉ còn lại hai tháng, nhưng cả hắn và Lăng Tiêu đều ở nơi này không đi đâu. Bởi vì Lăng Tiêu quyết định dùng hai tháng còn lại để bế quan, tranh thủ chữa trị nội thương trước khi tất cả các thế lực lớn trở về từ đỉnh Linh Sơn. Đến lúc ấy nhỡ có xui xẻo gặp phải đám người Du Chấn Thiên, cũng có cái để bảo vệ tính mạng. Trước đó Du Tiểu Mặc đã bế quan một thời gian ngắn, bây giờ tới phiên hắn trông coi động phủ. Có điều hắn may mắn ghê lắm, trông cả tháng mà chả gặp tên nào có mắt không tròng chủ động tới gây sự, làm hắn nhàm chán muốn chết. Cũng may mà Hoàng Thử thú mang đến cho hắn không ít tin tức tốt để giết thời gian. Thời hạn mở cửa của di tích Đào Nguyên sắp kết thúc, theo như thuộc hạ của Hoàng Thử thú nói thì trên đỉnh núi Linh Sơn đang đánh nhau cực kỳ kịch liệt. Nhưng bởi vì có người sai lầm mở ra hai động phủ là Thương Môn và Kinh Môn, kết quả là tử thương vô số. Phải biết, lúc trước Tử Môn không nằm ở đỉnh núi, bởi vì căn cứ vào vị trí của Linh Sơn Bát Phủ mà phán đoán, Tử Môn không phải là nơi nguy hiểm nhất, cho nên mới được bố trí ở sườn núi. Nói đơn giản hơn thì có thể căn cứ vào địa thế để phán đoán độ nguy hiểm của tam đại hung môn. “Ngươi tiếp tục để thuộc hạ canh giữ ở mấy lối dẫn tới đỉnh núi, nếu có người xuống núi thì báo cho ta biết, nhất là người của gia tộc Xích Huyết, phát hiện bọn họ là phải báo cho ta biết ngay.” Du Tiểu Mặc dặn dò. “Vâng, chủ nhân.” Hoàng Thử thú tiếp tục ra ngoài bôn ba, mặc dù luôn bị sai bảo, nhưng nó không hề oán hận một câu. Ngay từ lúc đầu nó đã nghĩ phải làm việc cho chủ nhân, hơn nữa khoảng thời gian ở Linh Sơn này, nó còn ăn được mấy con gà ăn mày cơ mà. Đi cùng với Hoàng Thử thú còn có Thôn Kim thú và Tiểu Binh. So sánh với Hoàng Thử thú, mấy đứa này đúng là lười biếng đến nỗi làm người khác tức lộn ruột. Du Tiểu Mặc cảm thấy không để cho chúng ăn ngon rồi lại nằm lười như vậy được, cho nên ném mấy đứa cho Hoàng Thử thú, dặn nó cứ sai bảo không cần khách khí. Hoàng Thử thú nào dám, từ sau khi bị Thôn Kim thú đánh bại, nó cũng hơi kiêng kị, không chỉ sai bảo Thôn Kim thú, mà ngược lại còn bị Thôn Kim thú sai bảo mới đúng. Mà Hoàng Thử thú còn có vẻ thích lắm, chẳng biết đang cười ngốc gì. Nếu như bị Du Tiểu Mặc nhìn thấy, nhất định sẽ dán lên trán nó cái mác cuồng ngược đãi. Về phần nam tử áo đen kia, Du Tiểu Mặc để Hoàng Thử thú tiện thể nghe ngóng, nhưng mãi mà chẳng có tin tức hữu ích nào, bởi vì thời điểm người ta đang tranh giành bảo bối trên đỉnh núi, người nọ lại đi quanh tìm đối thủ, thấy người có thực lực không tệ là đòi đánh một chầu, làm cho thanh danh hiếu chiến của hắn vang dội khắp Linh Sơn. Mãi cho đến khi thời gian không thừa lại bao nhiêu, nam tử mới tiến về đỉnh Linh Sơn. Có điều Hoàng Thử thú không dám để thuộc hạ theo dõi hắn, khác biệt giữa cấp mười hai và cấp mười một rất lớn, chỉ tới hơi gần một chút là bị phát hiện ngay, bị đánh thành tro cũng không được trả tiền bảo hiểm. Vì thế mới mấy ngày đã mất tung tích của hắn. Du Tiểu Mặc cực kỳ tiếc nuối, bây giờ hắn đứng trước mặt Lăng Tiêu mà sắp không ngóc đầu lên được rồi nè, ai mà ngờ đối phương lại nhạy cảm như vậy, cũng không thể bảo Hoàng Thử thú phái thuộc hạ đi chịu chết, cuối cùng đành phải thôi. Nhưng hắn không ngờ lại gặp xui xẻo đúng vào ngày cuối. Ngày cuối cùng là thời điểm kết thúc, nhưng cũng là thời điểm để nhân cơ hội này giải quyết mấy cái đinh trong mắt. Không phải Du Tiểu Mặc không biết cha hờ nhà hắn đang ở trong di tích Đào Nguyên, nhưng mà Du Quân Kỳ đi cùng Phó Thương Khung, nên hắn thấy không cần lo lắng cho an nguy của ông nữa. Một thế lực có hai cường giả Thánh cảnh và rất nhiều cường giả Thần cảnh, chắc chắn đội hình này là đội hình mạnh nhất trong số các thế lực có mặt ở đây rồi, người hơi có đầu óc cũng biết không thể đắc tội với minh chủ Thương Minh. Thế lực có tổng thể yếu nhất chính là bộ lạc Thủy Tây, trong lần tìm bảo vật này, bộ lạc Thủy Tây không chiếm được món lời lớn, nhưng khẳng định thu hoạch không nhỏ, vì thế có người nhắm mục tiêu vào họ. Người này chẳng ai khác ngoài bộ lạc Cổ Mã, sau lưng còn có bóng dáng của gia tộc Xích Huyết. Mọi người đều biết, bộ lạc Cổ Mã vẫn luôn coi bộ lạc Thủy Tây như cái gai trong mắt, nhất là mấy năm gần đây, tình hình càng nghiêm trọng hơn. Mà lần này người dẫn đầu bộ lạc Thủy Tây chính là Mặc Sĩ Tây Nguyên, Mạc Mã cho rằng đây chính là cơ hội tốt để cho bộ lạc Thủy Tây một kích trí mạng. Nếu Mặc Sĩ Tây Nguyên thiệt mạng ở nơi này, không có lão tọa trấn, thực lực của bộ lạc Thủy Tây sẽ giảm mạnh, đến lúc ấy chỉ cần giải quyết một vài tên lính tôm tướng cua là có thể thôn tính cả bộ lạc Thủy Tây rồi, sau đó sẽ đến lượt bộ lạc Vạn Sa, toàn bộ Đông Châu sẽ trở thành thiên hạ của bộ lạc Cổ Mã. Chỉ là, sao Mặc Sĩ Tây Nguyên lại không nghĩ tới điểm này được, nhưng dù biết thì họ vẫn gặp phải mai phục, nguyên nhân là trong số họ có phản đồ, kẻ này tiết lộ đường xuống núi của họ cho bộ lạc Cổ Mã, kết quả là bọn họ đã trúng mai phục. Âm mưu này bị thuộc hạ của Hoàng Thử thú tình cờ nghe được. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Hoàng Thử thú không biết gì về mấy thế lực ở đại lục Thông Thiên, nhưng vì Du Tiểu Mặc bảo nó chú ý đến gia tộc Xích Huyết, cho nên sau khi biết rõ chuyện này, nó liền phái thuộc hạ tới. Thuộc hạ của nó là một con Thử thú cấp chín, đã biến hóa rồi, chỉ là trên đường bị chậm trễ một chút, kết quả đợi lúc Du Tiểu Mặc biết rõ chuyện này, hai phe đã chiến đấu tung trời. Du Tiểu Mặc không biết đại sư huynh và nhị sư huynh của hắn ở ngay trong bộ lạc Thủy Tây, hắn cho rằng đại thúc gặp nguy hiểm, nhưng ngay sau đó Hoàng Thử thú lại mang cho hắn một tin tức quan trọng khác. Thôn Kim thú và Tiểu Binh đột nhiên xuất chiến. Hoàng Thử thú không nói rõ tình huống lúc đó, chỉ biết là khi nó còn chưa kịp phản ứng, Thôn Kim thú và Tiểu Binh bất ngờ xông ra trận, chúng cứu được một nam nhân suýt nữa đã bị bộ lạc Cổ Mã giết chết. Căn cứ vào tình huống lúc ấy, có vẻ bộ lạc Cổ Mã luôn đặt trọng tâm vào việc “chiếu cố” nam nhân nọ, sau đó bọn chúng đã bại lộ. Mục tiêu là Thôn Kim thú này rất rõ ràng, bởi vì nó bị phát hiện ở Nam Lục, về sau thân phận của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bại lộ, gia tộc Xích Huyết đều biết rõ Thôn Kim thú chính là khế ước thú của Du Tiểu Mặc. Không thể nghi ngờ, sự xuất hiện của nó như thể đang thừa nhận với Du Chấn Thiên rằng Du Tiểu Mặc đang ở phụ cận. Thực lực của Hoàng Thử thú quá yếu, một khi tới gần sẽ chết thảm ngay, nó không cứu được Thôn Kim thú và Tiểu Binh, đành phải chạy về báo tin tức này cho Du Tiểu Mặc. Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã sợ mất mật, đúng là tìm đường chết đây mà. Bảo sao hôm nay hắn cứ có cảm giác bất an, cả ngày không thể tập trung nổi, quả nhiên là xảy ra chuyện rồi. “Sao bọn hắn lại phải cứu người nam nhân kia, chẳng lẽ là đại thúc?” Du Tiểu Mặc nôn nóng đến nỗi xoay quanh, sớm biết hai đứa lại gây ra họa lớn như vậy thì còn lâu hắn mới ném chúng đi. Hoàng Thử thú gãi gãi đầu, nó cũng không biết, lúc trước nó cũng chưa từng nhìn thấy tướng mạo của Trình Hướng Vinh, “Tiểu nhân không biết có phải là người ấy không, nhưng người kia có bề ngoài khoảng hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi, khí chất lạnh như băng, nét mặt lúc nào cũng vô cảm.” “A?” Du Tiểu Mặc hồ đồ luôn rồi, đại thúc có vẻ hòa nhã lắm, tuyệt đối không thể nào dính tới mấy từ lạnh như lăng, vậy thì không phải là đại thúc rồi, nhưng tại sao Thôn Kim thú và Tiểu Binh lại cứu người nọ, chẳng lẽ là người hắn đã từng quen biết? Hoàng Thử thú nói: “Chủ nhân, chúng ta có đi cứu họ không?” “Phải cứu chứ! Nhưng mà…” Du Tiểu Mặc do dự nhìn thạch thất mà Lăng Tiêu đang bế quan, giờ phút này hắn vẫn ngồi im ở đây cũng bởi vì Lăng Tiêu, nếu hắn đột nhiên chạy, có người tới quấy rầy Lăng Tiêu thì làm sao đây? Nhưng nếu không đi, hắn thật sự lo lắng cho an nguy của Thôn Kim thú và Kim Sí trùng. “Chủ nhân, ta cảm thấy ngài không cần lo cho lão đại quá đâu, động phủ có cấm chế, chỉ cần kẻ đến không phải cường giả Thánh cảnh thì sẽ không có vấn đề, nếu ngài thực sự lo lắng, không bằng để Tiểu Bàng ở lại.” Hoàng Thử thú do dự nói. Du Tiểu Mặc cắn răng, “Thôi được rồi, nhưng ngươi cũng ở lại đi, để thuộc hạ của ngươi đi cùng ta, nếu quả thật có kẻ nào không có mắt chạy tới nơi này, lập tức phải cho ta biết, không thể trì hoãn, bằng không trở về ta cho ngươi ăn đòn đó nha.” “Dạ, chủ nhân!” Hoàng Thử thú nghiêm túc trả lời. Thu xếp mọi việc ổn thỏa, Du Tiểu Mặc mới đi theo sự dẫn đường của Thử thú để tới đích, dưới tình huống hắn không biết, sự việc lại có thay đổi. Đó chính là bộ lạc Vạn Sa cũng nhúng tay, họ rất rõ hậu quả nếu bộ lạc Thủy Tây bị tiêu diệt, chắc chắn sau đó sẽ đến lượt họ, vì vậy để bảo vệ bộ lạc, họ đành phải liên minh với bộ lạc Thủy Tây. Thang trời Linh Sơn, cũng là nơi bộ lạc Thủy tây bị mai phục, sau khi Thôn Kim thú và Tiểu Binh cứu được người nam nhân kia, lại bại lộ tung tích, kết quả đã bị gia tộc Xích Huyết đuổi giết. Hai đứa đành phải trốn đông trốn tây, người nam nhân cũng đi cùng chúng. “Cạc cạc cạc” Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ đập chết ngươi! “Chít chít” Sẽ giải thích mà.