Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 613
Lôi vân xuất hiện chứng tỏ Du Tiểu Mặc đã sắp kết đan thành công, tiếp theo chính là thời điểm để đối phó với lôi kiếp, có điều bên ngoài động phủ có một lớp cấm chế, lôi vân muốn bổ xuống cũng phải giải quyết xong cấm chế mới được.
“Tiếp tục giám sát chúng, một khi tới gần trong phạm vi ngàn mét lập tức báo cho ta biết.”
Lăng Tiêu ra lệnh, hôm nay tất cả các thế lực lớn đều đang trên đường lên đỉnh Linh Sơn, nếu thật sự có người tới nơi này, chắc hẳn thực lực sẽ không mạnh lắm, chỉ cần đuổi đi trước khi họ tới nơi này là được.
“Vâng, lão đại.”
Hoàng Thử thú nói xong lập tức chạy ra khỏi động phủ, trong khoảng thời gian này nó thu được mấy tiểu đệ, mặc dù số lượng không thể bằng lúc ở đảo nhỏ, nhưng thừa sức giám sát đám người kia. Ra khỏi động phủ, Hoàng Thử thú lập tức hóa thành nguyên hình chui vào lòng đất.
…
“Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Một gã toàn thân được che chắn bởi áo choàng đen đột nhiên dừng bước chân vội vã lại, trầm ngâm nói: “Ngươi nói thế, ta cũng nghe được vài tiếng kỳ quái, giống như tiếng sấm.”
“Sao trong di tích Đào Nguyên lại có tiếng sấm!” Gã mặc áo choàng trầm giọng. Gã nói cũng không phải là không có căn cứ, Linh Sơn ở trong khe hở không gian, mặc dù có ban ngày và ban đêm, nhưng hình như mặt trời ở nơi này là nhân tạo, một năm bốn mùa đều là xuân, không thể nào có giông tố.
Linh quang trong đầu gã áo đen đột nhiên lóe lên, quay phắt về phía gã áo choàng, “Trừ phi có người đang luyện đan!”
Ánh mắt gã mặc áo choàng trở nên âm u, “Chỉ có linh đan thải cấp mới triệu hồi được lôi vân…”
“Ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta!” Gã áo đen cười lớn. Dám luyện đan ở di tích Đào Nguyên, lá gan không nhỏ, bây giờ có thể xác định đối phương là một đan sư thải cấp, giờ này rồi mà chưa lên Linh Sơn, chắc thu hoạch phải phong phú lắm.
“Chúng ta đi coi trộm xem sao.”
Gã áo choàng liếc nhìn là đoán ra suy nghĩ trong lòng đồng bạn, tình cờ làm sao, suy nghĩ của gã cũng thế. Tình huống thế này, chỉ sợ ngay cả đám người tự xưng là quang minh lỗi lạc kia cũng động tâm, huống chi là Hắc Tri Chu có danh xưng là cường đạo.
Lúc này mà còn xuất hiện ở đây cũng chỉ có người của Hắc Tri Chu.
Sau khi gã áo choàng đen bị Lăng Tiêu giết, Hắc Tri Chu bị ảnh hưởng rất lớn, bởi vì cường giả Thánh cảnh duy nhất của họ đã chết rồi, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Thần cảnh bảy sao đỉnh phong, hiển nhiên là chưa đủ tư cách để tranh đoạt báu vật trong Linh Sơn Bát Phủ với các thế lực khác, có khi còn bị họ lấy cớ để chém giết.
Hắc Tri Chu đều là những kẻ ích kỷ, sau khi phát hiện nguy cơ khi lên đỉnh núi, liền từ bỏ ý định đối địch với các thế lực khác, vì vậy bốn người còn lại thừa cơ lúc các thế lực lớn còn trên đỉnh Linh Sơn, tìm xem còn động phủ nào chưa bị phát hiện không, cho nên mới xuất hiện ở nơi này.
Sau khi đám Thử thú phát hiện tình huống liền báo ngay cho Hoàng Thử thú, chúng có phương thức liên lạc đặc biệt, tốc độ nhanh hơn loài người nhiều, Hoàng Thử thú vừa nhận được tin lập tức chạy về động phủ, với tốc độ này, lôi vân sẽ không thể tan nhanh như vậy.
Nghe Hoàng Thử thú thuật lại, Lăng Tiêu im lặng một lát, “Tổng cộng có bốn người, hơn nữa tất cả đều mặc áo đen hả?”
“Vâng, không bao lâu nữa chúng sẽ tới đây, liệu chúng ta có nên cản chúng lại ngay không?” Hoàng Thử thú gật gật đầu nói, quanh năm co đầu rút cổ trên đảo nhỏ, đương nhiên nó không biết đám người kia là ai.
“Không cần, cứ để cho chúng chạy tới là được.” Lăng Tiêu phẩy phẩy tay, “Để đám Thử thú kia tiếp tục trông coi ở xung quanh, nếu còn có người tới gần phải báo cho ta biết ngay.”
“Vâng!”
Lần này Hoàng Thử thú không rời khỏi động phủ, nó chỉ phát ra một loại sóng âm đặc biệt lần lượt truyền tin tức cho thuộc hạ.
Đám người kia tới rất nhanh, thậm chí lôi vân vừa mới tụ lại xong.
Bầu trời đen kịt như thể lúc nào cũng có một tia chớp bổ xuống, phía dưới lôi vân là một tòa động phủ như ẩn như hiện, ruộng linh thảo phía ngoài đã bị đào hết.
Bốn gã áo đen ẩn thân cách đó mấy trăm mét, họ đã xác định người luyện đan đang ở trong động phủ. Đề phòng người nọ còn có đồng bạn, sau khi quyết định liền chia thành hai đội, một đội đột nhập từ cửa chính, đội khác lẩn vào từ đằng sau. Phải một canh giờ nữa lôi vân mới tán đi, thời gian rất dư dả.
Có điều ngay khi họ chuẩn bị hành động, một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên phía sau, mang theo sự nguy hiểm và chút hưng phấn không thể kiềm chế khi bắt được con mồi.
“A ha, phát hiện ra bốn con chuột…”
Bốn gã áo đen cứng đờ, phải mất tới 0,1 giây cả đám mới kịp phản ứng, thật đúng là như lũ chuột bị giật mình, thoáng cái đã nhảy ra xa vài trăm mét, đứng ở bốn hướng khác nhau, tuy bây giờ động phủ đang ở ngay sau lưng, nhưng bọn chúng không nghĩ được nhiều như vậy. Người có thể xuất hiện sau lưng chúng vô thanh vô thức, chắc phải rất mạnh!
Bốn người cảnh giác nhìn quanh, phát hiện đối phương chỉ có một mình, ánh mắt rơi trên người hắn.
Nam tử đang mặc cẩm bào màu đen, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, khóe miệng giữ nụ cười khát máu như có như không, chẳng biết là dành cho họ, hay là trời sinh đã thế. Trên tay hắn cầm một vũ khí như Thiêu Hỏa côn*, trên người tản ra mùi máu tanh tưởi, đứng cách họ không đến hai trăm mét.
Việc này cũng có nghĩa là bọn họ bị người tiếp cận này tiếp cận trong phạm vi trăm mét mà không hề phát giác, cả bốn người đều thấy mồ hôi lạnh chảy ra ướt hết lưng áo.
“Đế Vương thú?” Một gã áo đen không nhịn được mà hít vào một hơi, mặc dù thực lực của gã không bằng đối phương, nhưng có thể nhìn ra bản thể của nam tử là một Đế Vương thú, tu vi cấp mười hai!
Sắc mặt mấy tên đồng bọn cũng cực kỳ căng thẳng, “Chưa từng gặp qua người này, chẳng lẽ là Đế Vương thú sống trong Linh Sơn?” Cũng có khả năng lắm, yêu thú cấp cao ở Linh Sơn đã bị nhốt trong nơi này ngàn vạn năm, chắc chắn rất muốn ra ngoài, chỉ là không ngờ bọn chúng lại xui xẻo tới mức gặp phải Đế Vương thú, không ổn rồi.
“Có lui lại không?” Gã áo đen C rất muốn bỏ cuộc giữa chừng, tuy nói bốn người họ đối đầu với một Đế Vương thú cấp mười hai cũng có chút phần thắng, nhưng sau lưng là động phủ nguy hiểm khó lường, nếu người bên trong thừa dịp họ không chú ý để đánh lén, rủi ro không chỉ lớn bình thường đâu.
“Xem ra kế hoạch vô dụng rồi, tiếp theo chúng ta đành nghe theo mệnh trời vậy.” Gã áo đen A cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, thực ra trong lòng gã đang hoài nghi rất có thể nam tử này có liên quan tới đan sư đang luyện đan trong động phủ kia, nếu bọn chúng bị bao vây tứ phía thì khó mà thoát nổi, cho nên muốn chạy trốn phải tranh thủ ngay lúc này.
Vừa dứt lời, áo đen A đã cử động.
Tốc độ của ba gã còn lại cũng không chậm, hơn nữa còn rất ăn ý chia làm ba hướng khác nhau.
Nụ cười trên mặt nam tử sâu hơn, hắn nhìn thoáng qua động phủ, ánh nhìn sâu xa khó đoán, quay người đuổi theo tên lợi hại nhất trong đám, thoáng cái bóng người đã biến mất.
Cảm giác sau lưng có người đuổi theo, sắc mặt gã áo đen A trầm xuống, sau đó đổi hướng không chút do dự, đó là hướng gã áo đen B bỏ chạy.
Thêm người thêm một phần thắng, đương nhiên, cũng thêm một cái đệm lưng. Hai người khác mừng thầm trong lòng, vội vàng tăng tốc và cũng chạy ra xa hơn, bọn chúng không muốn bị kéo làm đệm lưng, từ rất xa nhưng cả hai đều có thể nghe thấy tiếng chửi rủa bực tức của gã B nọ, làm gì có ai bị dính líu lại vui nổi.
“Hình như các ngươi rất vui nhỉ?”
Ngay lúc bọn chúng hưng phấn vì bảo toàn được mạng sống, phía trước đột nhiên xuất hiện vòng xoáy màu đen, một nam nhân chậm rãi bước ra từ vòng xoáy ấy, dung nhan tuấn mỹ mê hoặc đang nở một nụ cười tà dị, trên tay y là một thanh đao, cẩm bào màu trắng bay trong gió, dường như đã đứng đây chờ chúng từ lâu lắm rồi, thỉnh thoảng cặp mắt màu đen kia còn lóe lên ngọn lửa màu tím đầy yêu dị.
Hai người nhanh chóng phanh lại, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào nam nhân đột nhiên xuất hiện kia, mồ hôi lạnh ướt đầm đìa, “Ngươi là ai?” Tuy hỏi thế, nhưng trong lòng chúng đã sớm có đáp án, ngoại trừ người đang ẩn thân trong động phủ thì còn có ai nữa đây.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… Ta không thích các ngươi.” Đáy mắt nam nhân lộ ra sự nguy hiểm, vòng xoáy đen đã biến mất ngay sau khi y bước ra khỏi đó.
Hai người rùng mình, phản ứng của chúng cực nhanh, nhưng nam nhân đối diện còn nhanh hơn. Gã áo đen D chỉ thấy máu tươi bắn vào mặt mình, bên tai thì vang lên tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, cánh tay bị chém đứt bay một vòng trên không trung rồi đáp xuống mặt đất, gã đã hoàn toàn choáng váng.
Nói gì thì nói, bọn chúng cũng là cường giả Thần cảnh bốn sao, vậy mà chẳng có chút sức chống cự nào sao?
Gã quay người định trốn.
Nam nhân đã thuấn di đến trước mặt gã, thanh đao trên tay chém từ đỉnh đầu gã xuống, gã áo đen D nhìn thấy bản thân mình bị chém thành hai nửa, nhưng mãi đến hai giây sau ý thức của gã mới hoàn toàn biến mất.
Gã áo đen C mất một cánh tay kia hoảng sợ nhìn cảnh tượng này.
Nam nhân xoay xoay đại đao trên tay như thể không quen lắm, quay sang nhìn gã, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đến lượt ngươi, ngươi thích hấp, rán hay là hầm?”
Chân gã run bần bật.
Đương nhiên gã sẽ không chọn, nhưng cuối cùng nam nhân vẫn chọn cho gã một cái chết rất lừng lẫy —— Ngũ mã phanh thây!
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
79 chương
66 chương
507 chương
48 chương