Nơi càng nguy hiểm, không gian lại càng yếu. Nhờ năng lực của Hoàng Thử thú, ba ngày sau bọn hắn đã tìm được một nơi. Đó là một vùng biển nổi danh hung hiểm trên biển Đại Thông, đứng từ xa xa cũng có thể nhìn thấy thời tiết khác thường, cả vùng biển đều bị mây đen bao trùm, tia chớp, vòi rồng liên tiếp xuất hiện, tới càng gần hải lưu càng chảy xiết, nếu có thuyền đi qua nơi này, nhất định sẽ bị cuốn vào. Người không có tu vi Thần cảnh đều phải né xa xa, bởi vì hải vực này không chỉ có hiện tượng thời tiết kỳ quái, mà ngẫu nhiên trên mặt biển còn xoáy lên từng đợt hải lưu mạnh mẽ đến muốn chọc trời, chẳng khác nào vòi rồng, lực phá hoại kinh người, nghe nói chưa từng có chiếc thuyền nào đi qua hải vực này mà an toàn thoát khỏi, hơn nữa đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó thôi. Trong hải vực tràn ngập rất nhiều năng lượng không gian bạo loạn, bởi vì không gian quá yếu, sấm chớp lại nổ vang khiến cho vết nứt không gian càng lúc càng lớn, dù có tu vi Thần cảnh cũng không dám tùy tiện xông vào. Nhưng đối với cường giả Thánh cảnh, đây chúng là một nơi lý tưởng để lấy năng lượng không gian. Bọn họ không vào trong mà chỉ đứng ngoài, nếu cần năng lượng không gian để chế tác không gian phù thì lấy ở bên ngoài cũng được, nếu lúc này có người đi qua chắc phải khiếp sợ lắm, người bình thường có trốn cũng không kịp, chớ nói chi là tới gần. Ba ngày sau, một đám không gian phù được Lăng Tiêu chế tác trong vội vã đã ra lò. Trong đó có hai mươi miếng ngọc dùng làm không gian phù trung đẳng, nhưng mà chỉ thành công được mười bốn miếng, không gian phù cấp thấp khá nhiều, dù sao cũng từng có kinh nghiệm, cả ba mươi miếng đều thành công. Nói về không gian phù trung đẳng, ngoại trừ khoảng cách truyền tống dài hơn thì tính ổn định của nó cũng cao hơn. Ví dụ như cường giả muốn nhiễu loạn không gian phù cấp thấp chỉ cần dùng đến một hoặc hai phần sức mạnh, thì với không gian phù trung đẳng lại phải dùng tới năm sáu phần, cho nên Lăng Tiêu mới làm ra mười bốn miếng không gian phù trung đẳng. Sau đó hai người liền rời đi. Hoàng Thử thú đã bị Du Tiểu Mặc đưa vào không gian, đi cùng còn có ba tên nhóc kia, công việc của chúng là giải thích cho Hoàng Thử thú về một vài quy định không thể phạm vào trong không gian. Dựa theo lệ cũ, Du Tiểu Mặc đặt cho nó một cái tên gọi là Khí Cầu. Hoàng Thử thú là khế ước thú duy nhất trong đội bóng không kháng cự với cái tên hắn đặt cho, ngược lại còn sung sướng cảm tạ hắn, bộ dáng kích động kia như thể hắn là phụ mẫu tái sinh của nó không bằng, tạ tới nỗi hắn cũng thấy ngượng ngùng dễ sợ. Có không gian phù, cộng thêm bản đồ Hoàng Thử thú phái thuộc hạ thu thập, bọn hắn ra khỏi biển Đại Thông rất nhanh, lần xuất hiện tiếp theo đã là ở Động Vực. So với lần trước, lần này rất ít người tới thám hiểm, đại khái là tin tức về động phủ siêu cấp đã phai nhạt trong lòng mọi người, đi nửa canh giờ vậy mà chẳng đụng phải mấy người. Về tình hình hiện tại ở đại lục Thông Thiên, bất ngờ làm sao, nơi gay gắt nhất lúc này không phải là Nam Lục mà lại là Tây Cảnh, hậu bối bị mất tích của Tứ Linh vẫn chưa tìm được, nhưng có thể khẳng định họ đã chết hết. Vì truy tìm hung thủ, cả Tây Cảnh lúc này đang rối ren hỗn loạn, cứ cách một đoạn thời gian lại có tin ở nơi nào đó phát sinh đánh nhau. Ngoài ra, Trung Thiên cũng không bình tĩnh lắm. Trung Thiên không phát sinh náo động như chỗ khác, mà trong lúc tình hình những nơi khác trở nên gay cấn, Thông Thiên Điện lại quyết định tổ chức sớm kỳ tỉ thí trăm năm một lần kia, còn nhớ lần tỉ thí gần nhất diễn ra vào bốn mươi năm trước, thoáng cái đã rút ngắn sáu mươi năm, đúng là làm cho người ta bất ngờ. Yêu cầu tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, chỉ có đan sư thải cấp mới có tư cách tham gia, hơn nữa nghe nói là bắt buộc. Dù Du Tiểu Mặc đã rời khỏi Tiêu Dao Viện một thời gian ngắn, hơn nữa cũng không có ý định trở về, nhưng hắn vẫn được coi là viện sinh của Tiêu Dao Viện, cũng có tư cách dự thi. Có điều cha hờ nhà hắn đã từng nói, động cơ để Thông Thiên Điện tuyển nhận đan sư thải cấp có gì đó rất mờ ám. Cho nên sau khi biết được tin tức này, Du Tiểu Mặc không định đi, một là hắn không có hứng thú với Thông Thiên Điện, hai là hắn có quá nhiều chuyện phải làm, trong lòng còn mang nặng lo nghĩ, cho nên không hăng hái lắm. Chỉ là sự việc này đối với Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội đều là đại sự, ngay cả sư phụ của Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đều không hiểu hết về sự thần bí của Thông Thiên Điện, nhưng không ngoại lệ, hình tượng của Thông Thiên Điện trong lòng họ rất vĩ đại, cho nên lúc này họ đều đang bận rộn cho chuyện thi tuyển. “Bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, ban đầu hắn định đợi lên tứ phẩm rồi mới rời khỏi biển Đại Thông, có điều Lăng Tiêu muốn đi sớm, hắn cũng không có ý kiến gì. Bước chân của Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại. Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn y, vừa định hỏi có chuyện gì thế, Lăng Tiêu đã đưa tay che miệng hắn lại, chỉ một lát sau Du Tiểu Mặc đã nhận được câu trả lời. Mấy âm thanh rất nhỏ truyền tới sau màn sương mù dày đặc, một giọng nói trong đó khiến hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì theo hắn biết, người kia không có khả năng xuất hiện ở nơi này mới đúng. … “Nhan Huy, chúng ta nhất định phải thành kẻ địch sao?” Trình Hướng Vinh hơi phiền muộn nhìn Nhan Huy đứng phía đối diện, hắn là một người trọng tình, trở thành bằng hữu với Nhan Huy vài năm, Trình Hướng Vinh đã thật sự coi Nhan Huy là bạn tốt. Nhan Huy lại cảm thấy vẻ đáng tiếc trên khuôn mặt Trình Hướng Vinh rất khôi hài, khác với Trình Hướng Vinh, Nhan Huy là một người bạc tình, tình thân còn có thể bỏ, huống chi là tình bạn, cho nên hắn cảm thấy suy nghĩ của Trình Hướng Vinh vô cùng nực cười, từ lần đầu gặp mặt, bọn họ đã không có khả năng làm bằng hữu. “Việc tranh đấu giữa bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Cổ Mã đã không phải một hai năm, chúng ta vĩnh viễn không thể làm bằng hữu, trong lòng ngươi phải rõ ràng điểm này chứ, vậy mà ngươi vẫn coi ta thành bằng hữu à, có phải ngươi quá ngây thơ rồi không, đại thúc, hoặc là ta cần gọi ngươi là Mặc Sĩ Vinh?” Trình Hướng Vinh nhíu mày, bất ngờ nói: “Ta biết ngươi không phải.” “Cái gì?” Nhan Huy không hiểu rõ ý của Trình Hướng Vinh cho lắm. Trình Hướng Vinh khẳng định: “Ta biết ngươi không phải là người của bộ lạc Cổ Mã, ngay từ ban đầu cũng không phải, hơn nữa ta còn biết ngươi không phải là người Đông Châu.” Sắc mặt Nhan Huy thay đổi, “Làm sao ngươi biết được, ngươi biết từ lúc nào?” Trình Hướng Vinh cười: “Ngay sau khi ta tiếp xúc với ngươi không bao lâu đã biết, mặc dù ta không phải là người của bộ lạc Cổ Mã, nhưng ta hiểu rõ về họ, vậy mà ta quan sát ngươi vài ngày, lại phát hiện ngươi hoàn toàn không giống người Đông Châu, nói ví dụ người Đông Châu, nhất là những người sinh trưởng trong một bộ lạc đều có một loại lòng trung thành mãnh liệt, nhưng ta phát hiện ngươi chưa từng nói về bộ lạc.” “Chỉ dựa vào điểm này mà ngươi khẳng định ta không phải là người của bộ lạc Cổ Mã không khỏi quá võ đoán chứ?” Sắc mặt Nhan Huy âm u khó đoán, hiển nhiên là không ngờ Trình Hướng Vinh đã phát hiện ra bí mật của mình từ sớm như vậy. Trình Hướng Vinh tự tin nói: “Đương nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân khiến ta nghi ngờ ngươi, thứ chính thức để ta xác định ngươi không phải là người của bộ lạc Cổ Mã chính là tập tính sinh hoạt của ngươi, nếu ngươi đúng như những gì ngươi nói, một chút chi tiết khi sinh hoạt sẽ hiện ra, nhưng ta toàn hoàn không thấy được điều ấy từ ngươi, thử hỏi một người quanh năm sinh sống trong bộ lạc mới thoáng cái đã thay đổi?” Nhan Huy cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã sớm biết, vì sao không vạch trần ta?” Nhan Huy đột nhiên phát hiện Trình Hướng Vinh không hề dễ dắt mũi như vẻ bề ngoài, sau vẻ bề ngoài chất phác hay xấu hổ ấy là một cái đầu biết tính toán tỉ mỉ, có lẽ tất cả mọi người đã bị lừa. Trình Hướng Vinh do dự nhìn Nhan Huy, “Bởi vì người nói dối chưa hẳn đã là người xấu, hơn nữa ta cũng muốn biết ngươi có mục đích gì.” “Vậy ngươi thấy gì?” Khuôn mặt Nhan Huy vô cùng u ám. Trình Hướng Vinh chần chừ nói: “Ta đoán hình như mục tiêu của ngươi là Du Tiểu Mặc, có đôi khi ngươi đặc biệt ân cần với hắn, đại khái là vì che giấu mục đích của mình, cho nên mỗi lần ngươi đều kéo ta tới để làm lá chắn đúng không?” Nhan Huy đột nhiên bật cười, “Lần này là ta nhìn lầm, ngươi không ngốc, ngược lại còn rất thông minh.” “Đa tạ khích lệ.” Dường như Trình Hướng Vinh lại biến thành đại thúc xấu hổ hôm nào, nét mặt đúng là có chút ngượng ngùng, đại khái vì đây là người thứ hai khen hắn thông minh. “Nếu ngươi đã biết thì ta không thể bỏ qua cho ngươi nữa rồi, miễn cho ngươi phá hỏng kế hoạch của ta.” Trong mắt Nhan Huy lóe lên một tia âm tàn, nghiêm túc mà nói thì nhiệm vụ của hắn vẫn chưa thất bại, Du Tiểu Mặc còn chưa biết về thân phận của hắn, cho nên lúc nào hắn cũng có thể diễn trò trước mặt Du Tiểu Mặc, hôm nay lại bị Trình Hướng Vinh vạch trần, hắn không thể bỏ qua. Du Tiểu Mặc im lặng lừ mắt khinh bỉ, đại ca, kế hoạch của ngươi đã phá sản từ mấy tháng trước rồi á, đừng mơ hão nữa đi. “Lăng Tiêu, xung quanh chỉ có mấy người họ sao?” Bên phía Trình Hướng Vinh chỉ có hai người, phía Nhan Huy có ba người, hơn nữa hai người phía sau hắn có thực lực khá cao, căn bản là một chọi hai không thể đánh lại được. Hắn rất có thiện cảm với đại thúc, ngại ngùng nhưng có lý tưởng, nhìn thì có vẻ trung hậu thật thà, thực ra lại rất có chủ kiến, vì thế hắn không muốn đại thúc phải chết ở đây. Nói thật, hắn cũng không ngờ đại thúc lại sớm biết Nhan Huy có vấn đề, không nói ra chắc là vì đoạn thời gian kia Nhan Huy không làm chuyện gì bất lợi cho hắn. Lăng Tiêu quan sát xung quanh, “Không có, chắc là vô tình gặp mặt, cũng có khả năng là Nhan Huy đứng đây để phục kích Trình Hướng Vinh.” Nguyên danh của Trình Hướng Vinh là Mặc Sĩ Vinh, như vậy rất có thể là con trai của Mặc Sĩ Tây Nguyên, thân phận địa vị không phải là người bình thường có thể so, cho nên mai danh ẩn tích là chuyện rất bình thường. Hôm nay ân oán của hai bộ lạc đã phơi bày, Nhan Huy lại hợp tác với bộ lạc Cổ Mã, đứng đây phục kích Trình Hướng Vinh cũng là chuyện dễ hiểu.