Lăng Tiêu bật cười. Hoàng Thử thú không hiểu lắm, cũng ngây ngô cười hì hì theo, chỉ là một giây sau nó không cười được nữa. “Chỉ một con Hoàng Thử thú? Mơ hão huyền!” Lăng Tiêu thản nhiên nói, trong giọng điệu mang theo khinh thị cực kỳ rõ ràng, bất kể là y hay Du Tiểu Mặc, yêu thú bình thường đi theo họ chỉ thành vật vướng víu. Mặc dù Hoàng Thử thú là yêu thú cấp cao, hơn nữa còn là yêu thú biến dị, nhưng trong số yêu thú cấp cao, lực chiến đấu của nó hơi thấp, thuộc về dạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nó có thể xưng vương xưng bá ở hòn đảo nhỏ này cũng phải cảm thấy may mắn vì nơi này không có yêu thú cấp cao mạnh mẽ. Hiển nhiên là Hoàng Thử thú cảm thấy Lăng Tiêu đang sỉ nhục mình, phẫn nộ tới nỗi mắt đỏ ngầu, Hoàng Thử thú thì sao chứ, nó còn cảm thấy vẻ vang khi được làm Hoàng Thử thú! “Bản đại vương mơ hão ở đâu chứ, có thể làm đồng bạn của bản đại vương chính là phúc khí của ngươi, nếu không phải vì chủ nhân, bản đại vương mới khinh thường hầu cùng một chủ với ngươi.” “Đây là thái độ muốn xin làm khế ước thú của ngươi đấy hả?” Khóe miệng Lăng Tiêu hơi cong cong, có thể thấy tâm trạng không tệ, vậy mà chịu khua môi múa mép với Hoàng Thử thú, nhưng Hoàng Thử thú hoàn toàn không cảm thấy vinh hạnh. “Có phải bản đại vương muốn khế ước với ngươi đâu, thái độ của bản đại vương thế nào thì liên quan gì tới ngươi?” Hoàng Thử thú ngạo mạn nói. “Đương nhiên là có liên quan tới ta.” Lăng Tiêu nheo mắt. Nét mặt của Hoàng Thử thú hoàn toàn không thay đổi, hiển nhiên là không tin, hỏi: “Thế ngươi nói xem, liên quan gì tới ngươi?” Lăng Tiêu thích thú nói: “Bất luận là yêu thú nào muốn khế ước với hắn, đều phải có sự đồng ý của ta, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn là người của ta.” Người của ta? Hoàng Thử thú ngơ ngác, đừng bảo là ý nó đang nghĩ nha. “Ngươi…” Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, hất cằm, “Muốn trở thành khế ước thú của hắn, có thể, đầu tiên phải nói xem ngươi có giá trị lợi dụng gì.” Hoàng Thử thú sửng sốt không kịp phản ứng, bốn chữ “giá trị lợi dụng” được y nói vô cùng quang minh chính đại, ngược lại hù dọa Hoàng Thử thú luôn rồi, thật lâu cũng không nói được gì. “Sự kiên nhẫn của ta có hạn.” Lăng Tiêu thản nhiên nói. Cuối cùng Hoàng Thử thú cũng tỉnh táo lại, có câu nói là thà tin còn hơn không, mặc dù nó cảm thấy sự việc này có chút hoang đường, bởi vì hòn đảo này quá vắng vẻ, cho nên Hoàng Thử thú không tiếp xúc với nhiều yêu thú và loài người cho hắn, chuyện giữa hai nam nhân nó còn chưa từng nghe nói bao giờ. Nhưng không thể không tin, nhỡ đâu là thật thì nó đã đắc tội một nửa khác của chủ nhân tương lai rồi sao? Với tư cách là Hoàng Thử thú thông minh vĩ đại, nó phải bày ra một chút bản lĩnh, để cho chủ nhân và một nửa của hắn tán thành. “Đương nhiên là ta có giá trị lợi dụng rất lớn, hơn nữa không chỉ có một…” Hoàng Thử thú lắp bắp, “Giá trị lợi dụng lớn nhất của ta chính là tin tức linh thông.” “À, kiểu linh thông nào?” Hoàng Thử thú nhìn nét mặt thờ ơ của Lăng Tiêu, không hiểu y đang suy nghĩ gì, đành phải nói tiếp: “Ta có một bản lĩnh, Hoàng Thử thú bình thường không có đâu, chỉ có thể biến dị như ta mới có, đó chính là ra lệnh cho toàn bộ Thử thú trên cuộc đời này.” Lăng Tiêu nhướn mày, “Bằng ngươi?” Hoàng Thử thú lại cảm thấy bị khinh thị, nhưng lần này nó không nổi giận, Hoàng Thử thú ưỡn ngực, tự tin nói: “Đương nhiên, ta nói cho ngươi biết, bản lĩnh này của ta rất lợi hại nhé, ta sẽ phát ra một loại sóng âm đặc biệt, chỉ có Thử thú mới nghe được loại sóng âm này, nhờ nó ta có thể ra lệnh cho tất cả các loài chuột, hơn nữa tu vi của ta tăng lên, bản lĩnh này sẽ càng ngày càng mạnh, bây giờ thực lực của ta hơi yếu, nhưng đợi ta trở thành yêu thú cấp cao hơn, ta có thể ra lệnh cho tất cả Thử thú có tu vi thấp hơn thậm chí là bằng ta.” Vốn nó định nói là cấp mười một thậm chí là cấp mười hai cơ, nhưng mục tiêu này hơi xa xôi, để tránh bị nói là mơ hão, nó đành cố nín nhịn. Cuối cùng Lăng Tiêu cũng có hứng thú, thực ra ngay từ đầu y không ôm hy vọng gì. Trên sách vở không có nhiều tư liệu về Hoàng Thử thú biến dị, bởi vì Hoàng Thử thú là loại yêu thú có cấp bậc hơi thấp trong số yêu thú cấp cao, có khi cả ngàn vạn năm cũng không xuất hiện nổi một con Hoàng Thử thú có thể biến dị thành công. Nguyên nhân khác là khuôn mặt của Hoàng Thử thú đúng chuẩn tặc mi thử mục, nữ tu không thích, nam tu thì ghét bỏ thực lực của nó quá thấp, cho nên rất ít tu luyện giả chủ động khế ước Hoàng Thử thú. “Vậy thử một lần đi.” Lăng Tiêu ra lệnh, nói không có bằng chứng thì cũng thế. “Cái gì?” Hoàng Thử thú đang đắc ý quá mức, nhất thời không kịp phản ứng. Lăng Tiêu nói: “Triệu hoán tất cả Thử thú trên đảo này.” Y bỗng phát hiện mặc dù kỹ năng sóng âm này không tệ, nhưng chỉ số thông minh quá thấp. Hoàng Thử thú do dự một chút mới làm theo. Sau đó Lăng Tiêu mới biết vì sao Hoàng Thử thú lại do dự, từ trước tới nay tần suất sinh sôi nảy nở của loài chuột vẫn rất cao, hòn đảo nhỏ này chưa từng có chuyện tranh quyền đoạt thế, hơn nữa loài chuột còn có chỗ dựa là Hoàng Thử thú, sống thoải mái hơn chủng tộc khác nhiều, vì vậy số lượng nhiều hơn chủng tộc khác gấp mười đến hai mươi lần. Thử thú dày đặc chi chít, thể tích không đồng nhất, như đại quân kiến vậy đó, từng đám từng đám chui ra khỏi rừng rậm, dùng căn nhà gỗ làm trung tâm thì tầm năm sáu mét xung quanh đều là Thử thú đứng chật ních. Khôi hài nhất là, có con Thử thú chạy đi như chuyển nhà, ví dụ như Thử thú mới sinh, mềm nhũn yếu ớt, đang bị cha mẹ nó cõng trên lưng, đại khái là bởi vì Lăng Tiêu yêu cầu tất cả, Hoàng Thử thú liền làm theo, mới sinh cũng không buông tha. Lăng Tiêu: “…” Chỉ số thông minh đúng là vết thương đau đớn không chỉ của riêng của loài người, ngay cả yêu thú cũng không ngoại lệ. Du Tiểu Mặc đang luyện đan đột nhiên rùng mình một cái, bất cứ ai đột nhiên nhìn thấy một đám chuột đông đúc dễ sợ thế này, không chấn động cũng khó lắm, nhất là người tới từ dị giới như Du Tiểu Mặc, nhiều chuột quá đi mất! “Được rồi, để chúng đi đi.” Lăng Tiêu khoát khoát tay. “À, vâng.” Trong lòng Hoàng Thử thú có chút bất an, nghe lời y lập tức để tất cả Thử thú rời đi, vì vậy đại quân chuột lại lui về trong rừng rậm như thủy triều, có con tốc độ khá chậm, có con không cẩn thận trượt chân, có con đi xa mãi mới phát hiện không thấy con mình đâu, vì vậy lại chạy về… Đúng là một đám chuột ngu xuẩn tới cực điểm. Lăng Tiêu nói: “Ngoại trừ bản lĩnh này, thì còn có cái khác không?” Nghe được câu này, Hoàng Thử thú hơi xoắn xuýt, vì để cho vị đại nhân này có cái nhìn khác về nó, Hoàng Thử thú đã cố gắng bày ra bản lĩnh xuất chúng nhất, tuy không phải là không có bản lĩnh khác, nhưng không lợi hại bằng cái này, nếu thật sự bày ra, loại sau còn không bằng loại trước, chẳng phải sẽ khiến ấn tượng của vị đại nhân này đối với nó càng ngày càng kém? “Cũng có… Ầy, bản lĩnh nhỏ khác, đại nhân có muốn xem không?” Lần này không tự đại nữa. Lăng Tiêu xùy một tiếng, bật cười, “Quên đi.” Hoàng Thử thú dè dặt hỏi: “Thế, ta có qua thử thách không?” Lăng Tiêu nói: “Xét thấy ngươi vẫn có chút giá trị lợi dụng, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nhưng mà…” Hoàng Thử thú hưng phấn tới nỗi suýt thì nhảy lên hoan hô, nhưng nghe thấy phía sau còn có nhưng mà nữa, lại lo lắng. “Nhưng mà ta chỉ cho ngươi một cơ hội đến trước mặt hắn, cuối cùng quyết định có khế ước ngươi hay không, còn phải xem ý của hắn.” Lăng Tiêu nói tiếp, ánh mắt chuyển về phía Du Tiểu Mặc vẫn còn đang luyện đan, quá trình luyện đan lần này rất thuận lợi, có lẽ không lâu nữa sẽ có lôi kiếp buông xuống. Hoàng Thử thú suy sụp, nhưng vẫn cảm thấy may mắn, tiếp theo phải cố gắng không ngừng mới được, tranh thủ khiến cho chủ nhân khế ước mình, sau này nó có thể thường xuyên ăn món gà ngon kia rồi, cố gắng! Cố gắng lên! Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ Hoàng Thử thú đang nhắm về món gà của mình thì chắc còn lâu mới chịu khế ước nó. Trong đội bóng của hắn không thiếu gì tham ăn, thêm một đứa nữa đúng là chịu không thấu, chưa kể sao hắn lại phải tuyển một đội tham ăn cơ chứ. Lôi kiếp buông xuống, người ra tay vẫn là Du Tiểu Mặc. Nhìn thì có vẻ nhẹ nhõm, thực ra chỉ có người đích thân trải nghiệm mới biết hoàn toàn không thoải mái chút nào, nếu lôi kiếp mà dễ đối phó như vậy thì cũng chẳng có đan sư thải cấp nào phải phiền não vì nó, cũng không ít đan sư bị lôi kiếp đánh bại, cuối cùng thất bại trong gang tấc. Một tiếng sau, lôi vân tan hẳn. Du Tiểu Mặc bỏ viên linh đan trong lô đỉnh vào cùng viên linh đan luyện được hôm trước, hai viên là đủ rồi, nếu thiếu thì sau này luyện tiếp, cho đến lúc đó, linh thảo trong ruộng cũng kịp chín. “Nó là ai thế?” Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, đột nhiên nhìn thấy một con Hoàng Thử thú đang đứng đó, lần trước hắn chưa gặp Hoàng Thử thú, cho nên không biết tướng mạo của chủ nhân hòn đảo này. Hoàng Thử thú lập tức bày ra nụ cười nịnh nọt, chỉ là không thành công lắm, khuôn mặt nó vốn không làm cho người ta yêu thương nổi, cười thế này còn có vẻ dữ tợn. Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái. Lăng Tiêu cười tủm tỉm: “Nó là Hoàng Thử thú, chủ nhân của hòn đảo nhỏ này, nó muốn khế ước với em, còn có muốn khế ước nó hay không, em tự xem rồi xử lý đi.” Du Tiểu Mặc do dự, đây là con yêu thú đầu tiên nôn nóng chạy tới khế ước với hắn á. Yêu thú bình thường vô cùng quý hiếm, yêu thú mình tự tìm và yêu thú tự tìm tới cửa cũng có sự khác biệt, loại trước thì khá trân quý, loại sau hơi bị rẻ. Hoàng Thử thú biết Du Tiểu Mặc đang do dự, vội vàng nói: “Chủ nhân, đừng thấy ta chỉ là một con Hoàng Thử thú, thực ra ta lợi hại lắm, ta có thể hiệu triệu rất nhiều Thử thú, khiến chúng ngoan ngoãn nghe lời, nghe ngóng tin tức giúp các ngươi, ta cam đoan, ngài nhất định sẽ không thất vọng khi khế ước ta đâu, ta còn có nhiều khả năng khác nữa…” Yêu thú tự chào hàng bản thân thế này hắn mới thấy lần đầu đấy.