Thời điểm trời tối người yên, cứ thỉnh thoảng lại thấy tiếng kêu gào thảm thiết như tiếng của nữ quỷ vang lên từ khách sạn nào đó, âm thanh vô cùng chói tai, toàn bộ người ở thị trấn nhỏ đều nghe được. Trong chốc lát, tiếng chửi với vọng ra khắp nơi, đèn bật sáng tưng bừng, nhưng quỷ dị là, lúc mọi người muốn biết tiếng kêu được phát ra từ khách sạn nào, âm thanh đã im bặt. Một đêm này, rất nhiều người mất ngủ. Vậy mà vẫn có hai người ngoại lệ, đó chính là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, đã có một lớp cấm chế cách âm thì nữ quỷ nào cũng không gào được vào phòng họ. Ngày hôm sau, những người trọ ở khách sạn này đều mang theo một cặp mắt gấu trúc, ai ai cũng bất mãn với đám Tạ Tuấn, nhưng ngại thực lực của họ, đành phải nén cơn giận trong lòng. Vết thương ở bàn tay sao có thể so với vết bỏng trên mặt và yết hầu, loại đau đớn này còn kinh khủng gấp mấy lần vết thương trên tay ấy, nhưng không thể gãi, nếu không sẽ càng nghiêm trọng hơn, cho nên nửa đêm Mạc Tuyết có gào thét cũng là chuyện bình thường. Sau nữa đêm, đại khái là Tạ Tuấn cho nàng uống linh đan giảm đau, hoặc là như Du Tiểu Mặc đoán, Tạ Tuấn sợ đắc tội quá nhiều người, cho nên đập Mạc Tuyết ngất xỉu luôn, dứt khoát một chút, muốn kêu cũng chẳng kêu nổi. Du Tiểu Mặc xuống lầu, đại đường rất náo nhiệt. Mọi người đang thảo luận về tiếng kêu của nữ quỷ đêm qua, mặc dù bị làm cho mất ngủ, nhưng đám đông vẫn có hứng thú với mấy chuyện ly kỳ thế này. Có một số người tận mắt chứng kiến khuôn mặt của Mạc Tuyết bị bỏng tới nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, sợ tới mức cả đêm ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại đã nhớ tới hình ảnh kia, quá kinh khủng. Nhưng cũng có người thảo luận về Động Vực. Tin tức về động phủ siêu cấp được đồn khắp nơi, nếu không có lửa thì làm sao mà có khói, cũng chẳng thể hấp dẫn nhiều người tới như vậy, đến hôm nay càng ngày càng có thêm nhiều người lạ, trong đó có cả một vài thế lực ở Đông Châu. Thấy mọi người thảo luận nhiệt tình quá trời, Du Tiểu Mặc không nhịn được, quay sang thì thào hỏi Lăng Tiêu, “Đừng bảo họ biết về chuyện của tấm bản đồ rồi chứ?” Đợi tới lúc bọn hắn gom đủ bốn mảnh bản đồ thì lại có loại tin đồn này, ngẫm lại đã thấy kì cục. “Manh mối quá ít, hẳn là nửa thật nửa giả.” Lăng Tiêu ăn một hạt đậu phộng. Du Tiểu Mặc thấy y thích ăn đậu phộng, vừa bóc cho y vừa hỏi: “Thế ảnh cảm thấy hắc y nhân đánh lén em ở hẻm núi đen kia có khả năng thuộc về thế lực nào?” Được huấn luyện nghiêm chỉnh thế kia chắc phải có đồng bọn, hoặc cả một đoàn thể. Lăng Tiêu thản nhiên nhận sự phục vụ của hắn, nói: “Em không nên hủy thi thể kia, trước khi hủy cũng phải xem trên cơ thể hắn có dấu hiệu gì không.” “Cái này không trách em được, lúc đám đám người kia đứng cạnh nhìn chằm chằm ấy, em chỉ nghĩ được phải hủy thi diệt tích thật nhanh, lúc xem xét không cẩn thận lắm, mà cũng không nghĩ ra được phải cởi đồ hắn ra.” Du Tiểu Mặc có chút hối hận. Lăng Tiêu dừng lại, nhìn hắn thật lâu: “Đừng quên em là người đã có phu quân.” Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, đại sảnh náo nhiệt đột nhiên chìm vào yên tĩnh. Du Tiểu Mặc nhìn về phía cầu thang, hóa ra đám người có duyên với hắn đang đi từ trên lầu xuống, trong đó kể cả Mạc Tuyết bị bỏng mặt, bắt buộc phải đội khăn trùm đầu. Nhìn bộ dạng của cô ả rất yếu ớt, toàn bộ sức nặng đều đặt trên người Tạ Tuấn. Muội muội Mạc Phỉ thì đi theo sau mang cái vẻ mặt rất không tình nguyện, ngẫu nhiên còn hâm mộ ghen tỵ liếc nhìn tỷ tỷ của mình. Du Tiểu Mặc cảm thấy hai tỷ muội nhà này đều đặc sắc như nhau, đời này các nàng không nên làm người mới đúng, hồ ly tinh cũng không được, thế thì đề cao các nàng quá. Hắn và Lăng Tiêu ngồi trong góc cạnh cửa sổ, đám người Tạ Tuấn không nhìn thấy họ, nhưng Ngưu Từ Dương lại phát hiện ra đầu tiên, hoàn toàn không có phản ứng gì, bình bình thản thản, như thể không hề quen biết họ. “Ngưu Từ Dương này có tính cách không tệ.” Lăng Tiêu lên tiếng, hiếm lắm mới thấy y khen ngợi một người xa lạ. Du Tiểu Mặc cũng chú ý tới hắn, lơ đễnh nói: “Đáng tiếc lại thích Mạc Tuyết, dù tam quan có bình thường thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ bị làm hư thôi.” “Em không phát hiện ra sao?” Lăng Tiêu hỏi ngược lại. “Cái gì?” Du Tiểu Mặc sững sờ. Lăng Tiêu đáp: “Hắn đã tuyệt vọng rồi, bằng không thì sẽ không thờ ơ với chuyện Mạc Tuyết bị hủy dung thế này đâu, nhìn ả thân mật với họ Tạ kia mà chẳng có phản ứng gì.” “Chẳng lẽ vì khuôn mặt của Mạc Tuyết đã bị hủy?” Du Tiểu Mặc kinh hô, một câu chuyện về tra nam tiện nữ lập tức hình thành trong đầu hắn. “Ai biết.” Lúc bọn hắn nói chuyện, Mạc Tuyết đã sớm chú ý tới, tuy không nói được nhưng lớp khăn che thật mỏng kia không thể nào ngăn cản ánh mắt hận thù tới thấu xương của nàng, đại khái là cho rằng họ sẽ không phát hiện, ánh mắt trần trụi đầy oán hận. Ai ngờ Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lại là người phát hiện ra đầu tiên, Mạc Tuyết này là điển hình của kẻ không nhớ lâu, bị xử lý cho thảm thiết như vậy rồi mà còn dám dùng ánh mắt như thế để nhìn họ, xem ra sống trong cảm giác ưu việt nhiều năm làm cô ả không thể bỏ được tật xấu này trong chốc lát, tối qua mới sống không bằng chết, hôm nay đã không sợ chết như vậy. Du Tiểu Mặc chậc một tiếng, nhưng hắn nhanh chóng biết được nguyên nhân của hành vi này. Người của bộ lạc Cổ Mã đã đến, tu vi của đối phương cao hơn Tạ Tuấn nhiều, toàn thân đều tản ra khí tức ‘ta là cường giả’, nhất là nữ nhân áo trắng đi trước, khí thế cao quý thánh khiết tản ra như thể tiên nữ hạ phàm, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn hai tỷ muội Mạc Tuyết Mạc Phỉ. Vừa thấy họ, Mạc Phỉ là người đầu tiên kinh hỉ xông tới. “Hạ tỷ tỷ…” Mạc Phỉ chạy đến trước mặt nữ nhân áo trắng, nét mặt ủy khuất tới nỗi muốn bật khóc, “Tỷ nhất định phải làm chủ cho muội và tỷ tỷ.” Nữ nhân áo trắng nở nụ cười thánh khiết, dịu dàng hỏi: “Sao thế này, kẻ nào dám bắt nạt Mạc Phỉ muội muội của ta, sao lại ủy khuất đến thế?” Mạc Phỉ không chỉ ngay về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, mà kéo nữ nhân kia tới chỗ Mạc Tuyết và Tạ Tuấn đang ngồi, giọng điệu cáo trạng: “Hạ tỷ tỷ, tỷ mau xem giúp tỷ tỷ đi, tỷ tỷ bị hủy khuôn mặt rồi.” Nữ nhân áo trắng nhìn về phía Mạc Tuyết đang mang khăn che mặt, qua lớp khăn mỏng manh kia, nàng cũng có thể thấy rõ khuôn mặt đã bị hủy tới biến dạng của Mạc Tuyết, cổ cũng bị thương không nhẹ, nữ nhân khẽ nhíu mày, nghiêm trọng đến vậy sao?” “A A…” Mạc Tuyết nhìn thấy nữ nhân áo trắng xuất hiện thì kích động cực kỳ, nhưng không nói được, nàng chỉ có thể ngồi lo lắng suông, may mà muội muội đã dẫn người tới. Nữ nhân áo trắng trầm mặt, lạnh giọng hỏi: “Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra, sao Mạc Tuyết lại bị thế này?” Cuối cùng Mạc Phỉ cũng tìm được chỗ xả, kể hết tội lỗi của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, không những thế còn thêm mắm thêm muối một lượt, giọng không nhỏ, trước mặt Du Tiểu Mặc mà phóng đại hết toàn bộ sự thật lên, ví dụ như nàng không nói Mạc Tuyết lỗ mãng trước, cũng không nói Du Tiểu Mặc đã từng cứu Mạc Tuyết, dù sao tất cả đều là lỗi của Du Tiểu Mặc. Nữ nhân áo trắng không biết nghĩ gì, nghe lời Mạc Phỉ kể lại, khuôn mặt xinh đẹp không thay đổi, như thể không gì lay chuyển được. Nhưng hai tỷ muội Mạc Tuyết lại không hề bất ngờ. Sau khi Mạc Phỉ thao thao bất tuyệt xong, dùng nét mặt mong đợi nhìn nữ nhân nọ, “Hạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật đáng thương, tỷ phải làm chủ thay bọn muội.” “Hạ Âm đại nhân, xin hỏi vết thương trên mặt của Mạc Tuyết còn chữa được không?” Ngưu Từ Dương cung kính đi tới, nét mặt lạnh lùng. Mạc Tuyết nghe được câu này cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Hạ Âm. Cuối cùng nữ nhân áo trắng cũng có phản ứng, chỉ gật đầu rất khẽ, ngoài miệng lại nói: “Ngọn lửa gây ra vết bỏng của Mạc Tuyết không phải là lửa bình thường, nếu ta không đoán sai, hẳn là một loại thần hỏa, vết thương bị thần hỏa làm bỏng thường rất khó chữa trị tận gốc.” Mạc Tuyết kích động đứng phắt dậy, cũng không quan tâm cơ thể đập vào mép bàn, nàng không muốn bị hủy dung cả đời. Tạ Tuấn vội vàng đỡ lấy Mạc Tuyết, nhẹ giọng an ủi: “Tuyết nhi, đừng kích động, khó trị tận gốc không có nghĩa là không thể chữa khỏi, nhất định sẽ có cách thôi.” Hạ Âm thờ ơ liếc nhìn gã, nói: “Ta cũng phải kiểm tra rồi mới biết có thể trị hay không, nhưng không nên ôm hy vọng quá lớn, linh đan có thể chữa được vết bỏng từ thần hỏa phải là thải đan ngũ phẩm trở lên.” Mạc Tuyết ngã ngồi xuống ghế, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, mặc dù nàng không phải là đan sư, nhưng sao có thể không biết thải đan ngũ phẩm trở nên khó luyện đến mức nào, huống chi luyện đan cũng cần có đơn thuốc. Mạc Tuyết sờ lên mặt mình, cứ nghĩ đến việc từ nay về sau mình vĩnh viễn phải mang theo hình dáng như quỷ này, mối hận của nàng với Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bỗng chốc biến thành oán khí ngút trời, nàng nhất định phải làm chúng chết không yên lành! “Hạ tỷ tỷ, kẻ hại tỷ tỷ trở nên thảm như vậy chính là hai kẻ kia.” Mạc Phỉ lập tức chỉ vào Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang ngồi trong góc, biểu lộ trên mặt cực kì khoái trá, kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng được báo thù. Phải biết ngoài phụ thân ra thì Hạ tỷ tỷ chính là người có thực lực mạnh nhất bộ lạc Cổ Mã đấy. Du Tiểu Mặc đưa lưng về phía họ, tò mò hỏi Lăng Tiêu: “Vết bỏng do thần hỏa gây ra có thể trị thật hả?” Hắn cảm thấy không thể, bằng không thì sao lúc trước Hình Thất phải chịu cảnh cụt một tay chứ, nhưng cũng có khả năng là do không đủ thời gian. Lăng Tiêu bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Không thể!” “Khác nhau ở chỗ nào?” “Khách nhau ở chỗ đó là thần hỏa của ta.” “Anh tự tin quá nha.” Lăng Tiêu liếc nhìn hắn đầy tà mị, “Em không thích?” Ánh mắt Du Tiểu Mặc lóe sáng, “Thích lắm!” Tú ân tú ái không coi ai ra gì thật là đáng ghét!