Hai người trở lại sơn động ngay trước khi mặt trời lặn. Ở trong sơn động hai tháng, Du Tiểu Mặc đã sắp coi nơi này thành nhà của bọn họ rồi, quét dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài. Tối hôm đó, hắn không có tâm trạng nấu cơm. Cũng may mà không cần ăn cơm mỗi ngày, Lăng Tiêu cũng không có dị nghị, hắn liền không làm nữa. Trong đêm, Du Tiểu Mặc lăn qua lộn lại trên giường, không tài nào ngủ nổi, cũng không có tâm trạng để tu luyện, đầu óc toàn là hình ảnh của người áo đen cứu Tô Lãng ban chiều. Bởi vì bọn họ mang mặt nạ, đại khái người nọ cũng không biết họ là ai, cho nên mới để mặt thật chạy ra cứu Tô Lãng, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn tin mình không nhìn nhầm. Một chân Du Tiểu Mặc gác lên người Lăng Tiêu, đè cả sức nặng nửa người lên y, “Lăng Tiêu, anh ngủ chưa, nếu chưa thì nói chuyện với em đi.” “Đang ngủ.” Im lặng hai giây, Lăng Tiêu nhắm mắt lại, trả lời. Du Tiểu Mặc choàng tay ôm lấy cổ y, tức giận lắc lắc: “Gạt người, nếu anh ngủ thì sao có thể trả lời câu hỏi của em chứ.” Lăng Tiêu: “Ta đang nói mớ.” Du Tiểu Mặc xoay người đè hẳn lên người y, duỗi ma trảo kéo mí mắt y lên, đột nhiên cảm thấy thú vị dễ sợ, cười ha hả: “Bây giờ còn nói mớ không?” Lăng Tiêu đập tay hắn, “Đừng nghịch.” “Thế anh nói chuyện với em một lát đi, em nhịn tới đầy cả bụng rồi đây này, nếu không nói ra chắc em nghẹn chết mất.” Du Tiểu Mặc sờ cái tay mới bị tên kia đập một cái, mặc dù lực không lớn, nhưng vẫn hơi đỏ. Lăng Tiêu ghét bỏ nói: “Có gì để nói đâu, cũng chẳng phải chuyện quan trọng.” Du Tiểu Mặc tức giận kêu lên: “Dù hắn từng nói mình là người của bộ lạc Cổ Mã, nhưng em vẫn thấy là lạ sao á, người hôm nay em gặp và người em biết có khí chất hoàn toàn khác nhau, trước kia dù hắn nhìn rất ngáo ngơ, nói chuyện không dùng não, như một thanh niên nhiệt huyết, nếu không phải có khuôn mặt giống nhau, chắc em sẽ nghĩ là hai người hoàn toàn khác nhau á!” Dù hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cảm giác hết sức rõ ràng. “Rất rõ ràng, lúc trước hắn đang đóng kịch.” Lăng Tiêu buồn chán đáp lại, y cho rằng không cần phải thảo luận về vấn đề này, bởi vì kết quả rất rõ ràng. “Sao hắn phải đóng kịch chứ?” Du Tiểu Mặc hỏi. Nếu hắn thật sự là người của bộ lạc Cổ Mã, vậy trước kia hắn đâu có nói dối, thế thì việc gì phải ngụy trang, chẳng lẽ sợ lòng người hiểm ác? Hình như giữa hai người họ không có mối liên hệ trực tiếp. “Làm sao ta biết!” Lăng Tiêu nói. Du Tiểu Mặc tựa vào ngực y, “Em cảm thấy hình như hắn có bí mật gì đó không muốn người khác biết, hơn nữa bây giờ hắn phải ở Tiêu Dao Viện chứ, vô duyên vô cớ chạy tới Đông Châu làm gì, mà cũng hơn hai tháng rồi, không lâu nữa sẽ là vòng khiêu chiến đấu tiếp theo, nếu hắn không quay về là bỏ lỡ rồi.” “Nói không chừng mục đích ban đầu của hắn không phải là Tiêu Dao Viện.” Lăng Tiêu bị Du Tiểu Mặc hỏi tới mức cơn buồn ngủ bay mất tiêu, đành phải nghiêm túc nói chuyện phiếm với hắn. Du Tiểu Mặc thấy cuối cùng tên này cũng chịu phối hợp, càng hăng hái hơn, “Thế anh cảm thấy mục đích của hắn là gì?” Không phải hắn muốn nghi ngờ người kia đâu, mà là tình cảnh của bọn họ lúc này rất căng thẳng, bất kể là vấn đề gì cũng phải xử lý cẩn thận. “Chúng ta phân tích xem, trước kia hắn nói với em hắn là người cô độc phải không?” Lăng Tiêu quay qua nhìn thằng vào hắn, ánh mắt sâu thẳm. Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Đã từng nói, hơn nữa hắn cũng không tự nói rằng mình là người của của bộ lạc Cổ Mã, đợi đại thúc hỏi hắn mới chịu thừa nhận, bây giờ nghĩ lại, câu trả lời của hắn rất hàm hồ.” Lăng Tiêu nói: “Hắn ra tay chứng tỏ quan hệ giữa hắn và gã thanh niên không tầm thường, nghĩ kỹ lại mới thấy có thể thanh niên được hắn cứu đã ở sẵn trong thị trấn đợi chúng ta, hơn nữa cũng biết chúng ta đã mua linh thảo của gã, từ đó suy ra hai người này phải ở trong thị trấn Ô Sơn, nếu là người ở bên ngoài thì khả năng điều tra không cao, mà cũng không thể ở mãi một chỗ lâu như vậy.” “Đúng đúng đúng.” Du Tiểu Mặc nghe mà gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng biến thành tri âm rồi nè. “Không chỉ có thể, có vẻ hắn cố gắng đợi chúng ta rời khỏi thị trấn mới ra tay.” Lăng Tiêu ôm eo Du Tiểu Mặc, vùi đầu vào bên cổ hắn, bình tĩnh nói: “Có lẽ hắn không muốn làm lớn chuyện ở trong thị trấn, chắc là cần giữ bí mật về thân phận, nếu em thật sự tò mò, chúng ta tìm thời gian hỏi thăm xem sao.” Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Thế thì chọn ngày không bằng gặp ngày, mai chúng ta đi xem luôn nhé?” Lăng Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt hơi lười biếng, “Ta có thể nói không sao?” “Không thể.” “Vậy thì em xóa dấu hỏi chấm ở cuối cùng đi.” “Ha ha…” Du Tiểu Mặc bật cười, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất đắc dĩ quá nhiều từ phía Lăng Tiêu đó, cảm giác thật thoái mái, phong thủy luân chuyển. Lăng Tiêu bỗng nở một nụ cười rất chi là âm u, “Em vui lắm hả?” Ánh dạ minh châu trong sơn động đã trở nên hơi mờ, dáng cười âm u của Lăng Tiêu kèm theo bối cảnh phụ trở làm Du Tiểu Mặc hết hồn, hắn ngậm miệng, lắc đầu lia lịa. “Không có, em chỉ vui vì ngày mai thôi mà.” “Chuyện của ngày mai vẫn chưa xảy ra, có gì mà vui, nếu em không ngủ được, mà ta cũng bị em đánh thức, vậy thì chúng ta làm một số việc cho qua đêm nay đi, cho em một giây để cân nhắc, được, xem ra em cũng đồng ý, em thích tư thế nào?” Lăng Tiêu nói liến thoáng, vừa nói còn tiện thể tự quyết định luôn, ai đó choáng váng. Lúc tỉnh táo lại Lăng Tiêu đã cởi y phục của hắn được phân nửa, sau khi xếp thành một tư thế có độ khó cao, hắn mới yếu ớt trả lời một câu. “Thực ra em thích cưỡi!” “Chậm rồi, cơ hội đã cho em, em không trả lời ta liền coi như em giao quyền lựa chọn vào tay ta.” Lăng Tiêu cầm chặt nơi yếu ớt nhất của hắn. Du Tiểu Mặc hít vào một hơi, run rẩy trả lời: “Tư thế này khó quá, mai sẽ không dậy nổi đâu.” Giọng nói sung sướng của Lăng Tiêu truyền vào tai hắn, kèm theo còn có hơi thở nóng rực, “Ngày mai ta sẽ cho phép em uống linh thủy để khôi phục.” Uống cái đầu anh ấy! Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng. Lúc trước còn cấm hắn uống linh thủy sau khi làm xong, vậy mà giờ lại cho phép chỉ để thỏa mãn thú tính của mình, quá đáng ghét! Trời sáng, ánh sáng của dạ minh châu đã bị lu mờ. Sơn động sáng ngời, Du Tiểu Mặc đang đau đớn nhấc mí mắt lên, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là lấy linh thủy ra, ngửa đầu uống không chút do dự. Nghỉ ngơi thêm vài phút nữa, cuối cùng mấy chỗ đau nhức trên người cũng đỡ nhiều. Du Tiểu Mặc lập tức nhảy xuống giường, lưu loát sạch sẽ đẹp trai cực kỳ. “…” Lăng Tiêu nhìn toàn bộ quá trình bỗng cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra hôm qua không nên đồng ý cho hắn uống linh thủy. Sau đó hai người xuất phát tới thị trấn Ô Sơn. Hôm qua bọn hắn không đuổi theo, cho nên không biết hai người kia đang ở nơi nào, sau khi thương lượng xong, cả hai quyết định tới linh thảo đường xem sao. Xét thấy hai chiếc mặt nạ quá thu hút sự chú y, sau khi vào thành, Du Tiểu Mặc mua hai chiếc áo choàng đen, chỉ cần đội mũ lên là có thể che khuất hơn nữa khuôn mặt. Lý quản sự ở khu đỉnh cấp không có ấn tượng nhiều với Tô Lãng, nhưng có nói cho họ biết Trương quản sự ở khu cao cấp có quen biết Tô Lãng, bởi vì Tô Lãng là khách quen ở khu cao cấp. Lần trước cũng là lần đầu tiên gã mua linh thảo ở khu đỉnh cấp, Trương quản sự rất quan tâm đến Tô Lãng, có vẻ giao tình không tệ, cho nên Lý quản sự nói nể mặt Trương quản sự mà chiết khấu cho Tô Lãng. Vì chuyện này, Lý quản sự cũng khó chịu mất một thời gian. Nguyên nhân là mỗi vị quản sự phụ không chỉ phụ trách quản lý những chuyện xảy ra trong khu, mà để báo đáp, các quản sự cũng nhận được phần trăm từ số linh tinh thu được sau khi bán linh thảo, mà giá ở khu linh thảo đỉnh cấp rất cao, cho nên phần trăm từ mỗi cây cũng giúp Lý quản sự kiếm bộn. Mà Trương quản sử mới mở miệng đã bảo ông chiết khấu 20%, 30%, lợi luận từ một cây linh thảo cũng ít đi ba bốn triệu linh tinh, con số này không thấp, còn kéo tụt công trạng của ông, ông và Tô Lãng có quen biết gì đâu, mắc mớ gì mà phải giảm giá cho gã? Nhưng dù sao Trương quản sự cũng là quản sự khu cao cấp, nói gì thì cũng phải nể mặt, cho nên Lý quản sự hậm hực rất lâu, Du Tiểu Mặc vừa hỏi, Lý quản sự cũng đoán là không phải chuyện tốt, liền nói hết. Du Tiểu Mặc sợ đánh rắn động cỏ, đưa cho Lý quản sự hai vạn linh tinh, nhờ ông ta hỏi giúp, nếu có kết quả, hắn lại đưa thêm hai vạn linh tinh nữa. Đây là một món tiền lớn, Lý quản sự chỉ do dự trong chốc lát liền đồng ý, cam đoan sẽ có đáp án trong vòng một ngày, lần này Du Tiểu Mặc chủ động để lại liên lạc, bọn hắn chuẩn bị ở lại Ô Sơn trấn. Giao dịch xong, Du Tiểu Mặc không rời đi ngay. Lần này hắn đã nghĩ xong rồi, sau này hắn sẽ không lén lút thu thập hạt giống nữa. Hắn muốn tìm hạt giống linh thảo đỉnh cấp một cách quang minh chính đại, trạm thứ nhất chính là linh thảo đường này, Lý quản sự lại kiếm bộn, càng khách khí với Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu hơn, đảm bảo việc hắn nhờ sẽ thành công. Những năm qua, khu đỉnh cấp góp nhặt được không ít hạt giống, bởi vì không ai mua nên Lý quản sự để vào một nơi, mỗi loại đều có vài hạt, chủng loại rất đa dạng. Du Tiểu Mặc muốn mua hết, trong đó có cả hạt giống tâm linh thảo và hắc liên hoa, việc này làm hắn khóc không ra nước mắt.