Thời gian như thoi đưa, nửa tháng trôi qua rất nhanh. Đại hội đấu giá được muôn người chú ý cũng đã đến, địa điểm tổ chức được giữ bí mật, vì cam đoan các vị khách được mời đều có thể tìm tới, Hắc Tri Chu cố ý phái hắc nha tới dẫn đường cho họ. Hắc nha là đời sau của hắc ưng và quạ, kế thừa dáng người kiện tráng và tốc độ của hắc ưng, vì là một giống biến dị, cho nên hắc nha là một loại yêu thú có linh trí rất cao. Hắc nha dẫn đường cho Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã đậu trên nóc phòng của họ vào sáng sớm, trong lông vũ của hắc nha có nhét một tờ giấy, trên đó viết rõ thời gian bắt đầu đại hội đấu giá. Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua rồi ném tờ giấy đi, tiếp tục bò về giường ngủ nướng. Nửa tháng này hắn mệt mỏi muốn chết luôn ấy. Nhờ phúc của Mạc Cảnh và Vũ Thành, hắn tích lũy được không ít linh thảo thành thục, đúng lúc gom đủ mấy bộ nguyên liệu, bởi vì vừa lên tới nhị phẩm, hắn lấy hết mấy bộ nguyên liệu kia ra luyện tập, cốt để quen thuộc với quá trình phức tạp khi luyện thải đan. Tránh gây chấn động, Du Tiểu Mặc không luyện đan trong tửu lâu hoặc Cự Vô Phách. Thực ra luyện đan ở Cự Vô Phách là lựa chọn tốt nhất, bởi vì nghe nói bên ngoài Cự Vô Phách có cấm chế bảo vệ, nếu có lôi vân xuất hiện, cấm chế có thể cản lại, nhưng làm nhiều lần quá sẽ gây chú ý. Cho nên bọn họ chạy đến chốn núi thẳm không người, nhờ Lăng Tiêu bảo vệ cho hắn. Lúc trước không gặp lôi vân nên không biết nó đáng sợ, trải qua mới biết thanh thế kia đúng là trời long đất lở, đất rung núi chuyển, nếu không có Lăng Tiêu giúp đỡ, chắc hắn đã căng thẳng đến luống cuống tay chân. Sau này trải qua nhiều lần luyện tập, cuối cùng hắn cũng làm quen được với lôi vân. Nhưng vì cấm chế của Thiên Công Đỉnh không thể đảm bảo 100% là linh đan thải cấp sẽ không bay đi, cho nên mỗi lần thành đan, Du Tiểu Mặc đều phải chú ý một chút. Ngay từ đầu hắn cũng không biết chuyện này, là Lăng Tiêu nhắc nhở hắn. Lúc ấy toàn bộ sự tập trung của hắn đều đặt vào lôi vân, căn bản là không chú ý tới linh đan đã nện cho cấm chế ở lô đỉnh chỉ còn lại một lớp mỏng manh, gần như vỡ nứt. Từ đó về sau hắn không dám lơ là nữa. Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc phát hiện luyện đan là một việc khiến người ta luống cuống như thế đấy, vì chưa chuẩn bị tinh thần, nửa tháng này hắn đã mệt mỏi muốn chết luôn cho rồi, cũng bởi vì sai lầm mà lãng phí một một bộ linh thảo, đả kích chồng chất, vì vậy lúc diễn ra đại hội đấu giá, hắn mới mang bộ dạng hấp hối thế này đây. “Con trai, mau dậy thôi, chúng ta lên đường nào.” Du Quân Kỳ đi tới phát hiện con trai bảo bối của ông vẫn còn ngủ nướng, nhìn qua màn thì tướng ngủ cũng tạm được, cả người mềm nhũn. Du Tiểu Mặc trở mình, xoay mông đối mặt với ông. “Con trai” Du Quân Kỳ tiếp tục phát âm bồng bềnh, rón rén đi tới trước giường, len lén vén màn lên nhìn tướng ngủ của con mình, suýt thì chảy nước miếng, đây là lần đầu tiên ông được nhìn tướng ngủ của con trai đó, đúng là đáng yêu như trong tưởng tượng. Lăng Tiêu đi tới liền nhìn thấy hai cha con ngốc y chang nhau này, há miệng gọi người nào đó đang giả chết trên giường: “Ngốc, em không dậy là ta đi một mình đấy.” Du Tiểu Mặc giả chết lập tức mở to mắt, ngồi phắt dậy, vội vàng nói: “Đừng, em dậy, anh không được bỏ em lại.” Du Quân Kỳ đau lòng, con trai lại bỏ qua người cha này rồi. Du Tiểu Mặc không có tâm tư quan tâm dây thần kinh mong manh của cha hờ nhà hắn, bỏ ra năm phút đã chuẩn bị xong. Đại hội đấu giá không đặt thời gian mở màn quá sớm, nhưng bởi vì những món được đấu giá đều là tinh phẩm, cho nên rất nhiều người quyết định tới sớm một chút, tránh bỏ lỡ. Sau khi mặt trời xuất hiện, ba người theo đi theo sự chỉ dẫn của hắc nha tới đấu giá hội. Tốc độ của hắc nha rất nhanh, như cố tình không cho người ta đuổi kịp, nếu không phải là cường giả chân chính chắc chắn sẽ không theo nổi, Hắc Tri Chu cũng có ý định không muốn bại lộ vị trí của mình cho nhiều người biết. Đi theo hắc nha khoảng một ngàn mét, Lăng Tiêu bỗng ngừng lại. Du Tiểu Mặc cùng dừng lại, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Làm sao thế?” Du Quân Kỳ cũng khó hiểu. Lăng Tiêu đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Ta từng thấy người phàm ở vị diện trung cấp chơi một hoạt động gọi là thả diều.” Du Tiểu Mặc ngơ ngác một chút, nhưng chỉ một giây sau nét mặt đã sáng lên, nhất là ánh mắt của hắn, cứ như dạ minh châu buổi tối, sáng lấp lánh lấp lánh, nhếch miệng cười. Thường thì với mấy chuyện quái gở thế này hắn phản ứng nhanh lắm. Du Quân Kỳ không thể bắt nổi sóng điện não của họ, càng nghe càng không hiểu ra sao, nhưng rất nhanh ông sẽ có câu trả lời. … Người bình thường đều cho rằng nơi Hắc Tri Chu tổ chức đại hội đấu giá là nơi thâm sơn hiếm người, chỉ có vậy mới không bại lộ quá sớm. Nhưng người từng đến đấu giá hội đều biết rõ, suy nghĩ của họ rất sai lầm, sai lầm cực kỳ, bởi vì đấu giá hội không được tổ chức trong núi sâu, mà ngay chính giữa một thị trấn nhỏ, thị trấn kia chính là Ô Mai trấn. Ô Mai trấn là một thị trấn nhỏ tầm thường, nhưng lưu lượng người qua lại nhiều hơn những thị trấn nhỏ khác gấp hai đến ba lần, tuy nói nguyên nhân cũng có thể là vì trong Ô Mai trấn có không gian truyền tống loại nhỏ, nhưng có bao nhiêu người đến đây chỉ để dùng không gian truyền tống chứ? Cho nên, nguyên nhân thật sự khiến Ô Mai trấn trở nên phồn vinh chính là đấu giá hội của Hắc Tri Chu, đấu giá hội kia nằm ngay bên dưới lòng đất của Ô Mai trấn. Sau khi biết rõ chuyện này, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao Hắc Tri Chu lại biết rõ hành tung của bọn hắn như thế rồi, hóa ra là bọn hắn đã đến địa bàn của người ta. Hôm nay Ô Mai trấn vẫn náo nhiệt như trước. Người dân nơi đây và người qua đường đều không biết dưới chân họ đang cất giấu một buổi đại hội đấu giá sắp cử hành. Rất nhiều thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên đều tập trung dưới chân họ. Lối vào đấu giá hội không được đặt ở Ô Mai trấn, mà là một vùng núi nằm cách Ô Mai trấn khoảng một ngàn mét, xung quanh cây xanh rập rạp, chỉ cần không đi vào nơi đó, cơ bản không ai phát hiện ra bí mật được cất giấu trong này. Giờ phút này, phía sau lưng núi, từ sáng tới nay cứ liên tục có người xuất hiện, đều là nhân vật nổi tiếng, sau khi nhìn xung quanh một vòng liền đi tới hai cường giả mặc áo choàng đen trông coi cửa vào. Mãi tới khi mặt trời lên tới đỉnh điểm, một con Hắc Nha không nên xuất hiện ở nơi này đột nhiên bay vào. Thường thì Hắc Nha dẫn đường chỉ đưa khách mời tới bên dưới chân ngọn núi lớn bên cạnh Ô Mai trấn kia là rời đi, từ buổi sáng tới giờ chưa từng xuất hiện cảnh tượng Hắc Nha bay vào trong. Vì vậy, một con Hắc Nha đột ngột xuất hiện bất chợt thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả hai người áo đen canh cửa. Hắc Nha bay cong cong vẹo vẹo, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện chân nó đang bị trói bằng một cái dây nhỏ, rất dài, không biết kéo đi bao xa. Khi Hắc Nha có ý đồ bay về phái hai người áo đen kia, cái dây nhỏ đột nhiên giật giật, Hắc Nha kêu ‘cạc cạc cạc’, thả cánh rớt xuống, khi nó đã xuống gò núi, cái dây nhỏ kia lại khẽ động, kéo nó về phía sau. Mọi người nhìn theo dây nhỏ về phía đỉnh núi, mười mấy giây tiếp theo, chỗ ấy xuất hiện ba bóng người, sợi dây đang nằm trong tay thiếu niên, cũng không lâu lắm, con Hắc Nha kia đã bị thiếu niên xách lên. Về phương pháp để Hắc Nha dẫn đường này, mọi người sẽ có nhiều cách khác nhau để đi theo, nhiều cường giả sẽ nghĩ thế này: bị một con súc sinh dẫn đi phía trước, hơn nữa tốc độ của nó còn lúc nhanh lúc chậm, ai cũng khó chịu, còn có cảm giác bị nó cố ý hành hạ, cho nên dù nó là người dẫn đường, nhưng mọi người đều cảm thấy mất mặt, đã thế, không theo kịp tốc độ của nó thì càng mất mặt hơn.” Sao có thể để một con súc sinh đùa bỡn! Cho nên mỗi vị khách tới tham gia đấu giá hội đều tóm chặt Hắc Nha trong tay, đợi tới dưới chân núi là thả nó đi. Còn trói Hắc Nha lại rồi thả diều như mấy người này, thật đúng là điên cuồng. “Mẹ nó, quá dữ dội, mấy người này là ai thế?” Một nam tử bị hành vi của họ làm khiếp sợ không nhịn được mà bạo phát. Nhưng rất nhanh đã có người nhận ra họ, bởi vì lúc trước cả Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đều thay đổi dung mạo, cho nên ít ai biết khuôn mặt thật của bọn hắn, nhưng sau sự vụ với Cơ Nhuế và Yêu Hoàng tộc, rất nhiều người đã được cập nhật tin tức rồi. “Là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bị gia tộc Xích Huyết truy nã ấy, không ngờ bọn hắn vẫn dám xuất hiện, ta nhớ hình như gia tộc Xích Huyết đã vào rồi, bọn hắn đi vào chắc chắn sẽ đụng mặt.” “Thú vị, chờ xem kịch vui thôi.” Du Tiểu Mặc cởi dây, Hắc Nha lập tức bay vèo đi như chạy trối chết. Từ quãng đường từ thành Trung Tâm đến Ô Mai trấn, trong lòng nó đã đầy ắp chua xót, có lẽ nó nên may mắn vì cả một quãng đường dài giữa chừng phải di chuyển bằng truyền tống trận, nếu không nó sẽ bị giày vò đến mất. Thời gian đấu giá hội mở màn đã tới gần, rất nhiều người cũng tiến vào, cho nên không mấy ai thấy được cảnh tượng lâu năm có một này. Thả Hắc Nha, ba người tiến vào đấu giá hội.