Đồng dạng là Yêu Hoàng Thần Hỏa, nhưng rất ít người biết, cho dù là cùng đẳng cấp, Yêu Hoàng Thần Hỏa cũng có sự phân chia mạnh yếu. Cơ Nhuế biết rõ điểm này, cho nên bà ta mới cho rằng dù tu vi của hai người ngang nhau, thì thần hỏa của mình cũng sẽ mạnh hơn Lăng Tiêu, không liên quan tới tu vi, mà là vì huyết mạch, một người thuần chủng, một người là tạp chủng, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã biết. Nhưng sau khi Cơ Nhuế nhìn thấy thần hỏa của mình bị thần hỏa của Lăng Tiêu cắn nuốt không còn chút gì, cả người chìm vào trạng thái đờ đẫn, thần hỏa của nàng không phải bị đánh tan, mà là bị cắn nuốt sao? Chỉ có thần hỏa thực sự mạnh và có được năng lực thôn phệ mới có thể cắn nuốt được thần hỏa của nàng, nhưng trong yêu hoàng tộc chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, thần hỏa của họ không có khả năng thôn phệ, chỉ có phân chia mạnh yếu. Yết hầu của Cơ Nhuế nồng nặc mùi máu, vị rỉ sắt đang lan tràn khắp trong miệng nàng. Thần hỏa bị cắn nuốt sẽ gây nên tổn thương nặng hơn bị đánh tan nhiều, tuy nội thương không nặng, nhưng khi biết rõ thần hỏa của đối phương có khả năng thôn phệ, Cơ Nhuế không dám đối nghịch với Lăng Tiêu nữa. Phải truyền tin tức này cho các trưởng lão trong Yêu Hoàng tộc. Thần hỏa có khả năng thôn phệ chính là bảo vật với tộc nhân, nhưng nếu người sở hữu bảo vật này có thù oán với họ, đây tuyệt đối là họa lớn. “Chúng ta đi!” Cơ Nhuế nuốt máu vào bụng. Khi Cơ Vân Lang tưởng Cơ Nhuế sẽ phát động công kích lần nữa, nàng lại hạ lệnh lui binh, giọng điệu còn rất gấp gáp, Cơ Vân Lang ngơ ngác, tình huống gì thế này? Cơ Văn và Cơ Vũ không ngốc, họ nhìn ra được Nhuế trưởng lão đã bị nội thương. Tình hình này nếu có đánh tiếp cũng bất lợi. Cơ Vũ không nói gì thêm, vội vã kéo Cơ Vân Lang chạy theo Cơ Nhuế, Cơ Văn theo sát phía sau, người duy nhất không có động tác là Cơ Phượng, đưa mắt nhìn theo, như thể mình chỉ là một người ngoài cuộc. Lăng Tiêu lộ ra một tia cười lạnh. Y không có ý định buông tha cho mấy kẻ này như vậy, con mồi tự đưa tới cửa sao có thể buông tha, hơn nữa nếu là đối thủ của con gà kia, y sẽ tiện tay diệt trừ mấy cái giúp nó vậy. Sát ý rõ ràng lập tức tập trung vào đối tượng, búng nhẹ ngón tay, một ngọn lửa xuất hiện. Bốn người biến sắc, Cơ Nhuế là người phản ứng nhanh nhất, bên tay phải lập tức xuất hiện một miếng không gian phù, đây là không gian phù trung đẳng, ngoại trừ khoảng cách truyền tống dài hơn không gian phù cấp thấp, thì số người được truyền đi cũng nhiều hơn, quan trọng nhất là tính an toàn và tính ổn định khá cao. Năng lượng không gian lan tràn ra sau khi phù bị bóp nát, chuẩn bị bao lấy bốn người, ngoại trừ Cơ Phượng, Cơ Nhuế hoàn toàn quên mất hắn rồi. Nhưng chỉ một giây sau, một đám lửa đột nhiên luồn lên từ dưới chân họ, chỉ trong nháy mắt đã quấn lên bắp đùi, mùi cháy khét lan tỏa trong không khí, kèm theo là tiếng Cơ Vân Lang gào thảm thiết. Trong bốn người, chỉ có Cơ Vân Lang không có sức phản kháng nên bị ngọn lửa cuốn chặt. Thực ra không phải là hắn phản ứng không kịp, mà là không ai chú ý Du Tiểu Mặc đang lén lút cho hắn một chiêu ngay sau cánh cửa, suy nghĩ của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu giống nhau đến kì diệu. Đã là kẻ địch của Tiểu Kê, vậy thì không thể buông tha được rồi. Thế là, lúc Cơ Vân Lang chuẩn bị chống cự lại ngọn lửa của Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc âm thầm công kích hắn, động tác của Cơ Vân Lang chỉ dừng lại một chút đã bị ngọn lửa quấn lấy. Ngọn lửa như có ý thức, cảnh tượng cánh tay Hắc Hùng bị đốt lại tái hiện, hai cái chân của Cơ Vân Lang bị hòa tan, có thể đoán được, tên này sẽ mất chân vĩnh viễn rồi. Chỉ mình Cơ Vân Lang bị nặng nhất không có nghĩa là người khác sẽ an toàn. Cơ Văn và Cơ Vũ đã được chứng kiến hình ảnh thần hỏa của Cơ Nhuế bị thần hỏa của Lăng Tiêu cắn nuốt, tuy sợ hãi, nhưng vì bảo vệ tính mạng, cả hai đành phải dùng thần hỏa của mình ngăn cản, kết quả đã bị cắn nuốt, cả hai cùng bị nội thương. Hình ảnh này chỉ duy trì trong vòng hai giây, sau đó năng lượng không gian đã cuốn bốn người đi mất. Cả tửu lâu lặng ngắt như tờ. Bất kể là người ở trong hay ngoài tửu lâu. Phái nam thì sợ hãi than thở nhìn Lăng Tiêu, phái nữ thì mang vẻ mặt ái mộ, trên đời này có ai không thích cường giả, người có thực lực thường được mọi người hoan nghênh mà. Lăng Tiêu không nhìn Cơ Phượng, y liếc về phía cửa, bình tĩnh nói: “Còn không mau tới.” Đám người vây xem ngoài cửa quay sang nhìn nhau. Đừng bảo là gọi họ nhé? Đúng là vớ vẩn! Lúc này, phía dưới họ, một người đột nhiên chui ra từ nơi hẻo lánh đã trả lời cho họ, đó là một thiếu niên mặc áo trắng, da dẻ trắng bóc, sau khi chạy vào tửu lâu liền bổ nhào về phía Lăng Tiêu, ôm eo y, lộ ra khuôn mặt cười ngây ngô. “Sao nào, em thông minh chứ?” Lăng Tiêu búng trán hắn một cái, “Thời cơ nắm bắt rất tốt, nhưng chưa tới tình trạng thông minh.” Du Tiểu Mặc lơ đễnh, dù sao hắn cảm giác mình đã đủ thông minh rồi. “Con trai” Du Quân Kỳ đứng trên lầu hai quan sát nãy giờ, vừa thấy con mình tới là vội chạy xuống ngay, học bộ dạng của Du Tiểu Mặc lúc nhào về phía Lăng Tiêu, vẻ mặt ngây thơ hết sức. Du Tiểu Mặc nghe được hai chữ quen thuộc tới nỗi tai sắp mọc kén tới nơi, việc đầu tiên hắn làm là trốn sau lưng Lăng Tiêu, động tác không chút do dự. Thời điểm Du Quân Kỳ sắp bổ nhào vào Lăng Tiêu, hai chân vội vàng phanh lại. Mấy chuyện nhạc phụ quỳ lạy con rể thế này tuyệt đối không thể xảy ra với ông, lỡ chân cũng không! Du Tiểu Mặc thất vọng. Du Quân Kỳ làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của con trai, cũng không thèm hiểu vì sao con trai yêu dấu của mình lại thất vọng, nói sang chuyện khác, ông duỗi ngón tay chỉ vào Cơ Phượng đứng ở cửa, hoàn toàn không lo lắng vì mình bị bỏ lại, “Con trai, tên kia cũng là người của Yêu Hoàng tộc này, muốn xử lý hắn thế nào?” Ấn tượng của Du Tiểu Mặc về Cơ Phượng rất tốt, hơn nữa từ đầu tới đuôi người này đều không tham dự vào vụ gây sự kia, cuối cùng còn bị Cơ Nhuế bỏ rơi, đáng thương quá chừng! Cơ Phượng biết đã đến lượt mình ra sân, thấy họ nhìn qua liền ung dung cười nói: “Lăng huynh, Du huynh đệ, có thể nói vài câu được không?” “Được!” Trực giác nói cho Du Tiểu Mặc biết, chuyện này không hề đơn giản, nhưng người trả lời lại là Lăng Tiêu, chỉ suy nghĩ có một chút thôi mà, lại dám cướp lời của hắn. Nhưng tại sao hắn lại là Du huynh đệ, mà Lăng Tiêu lại được làm Lăng huynh? Cả sự kiện này, người xui xẻo nhất vẫn là lão bản của tửu lâu, bàn ghế trong đại sảnh bị đập gần hết, ngay cả quầy hàng cũng không thoát khỏi vận rủi, ánh mắt nhìn mấy người u oán tới nhường nào. Du Tiểu Mặc nghĩ một chút vẫn bồi thường một số linh tinh cho lão, coi như là trả cho phần Lăng Tiêu đã phá, còn mấy thứ tổn thất kia hả, tìm Yêu Hoàng tộc đi nha. Hai phút sau, bốn người đã tụ tập trong phòng của Lăng Tiêu. Ba cặp mắt đều nhìn vào Cơ Phượng. Cơ Phượng không chút hoang mang, bình tĩnh lấy ra một chiếc lông vũ màu đỏ, “Đây là tín vật!” Ba người: “…” Lăng Tiêu là người kịp phản ứng đầu tiên, nhướn mày hỏi: “Con gà kia?” “Đúng.” Cơ Phượng khụ một tiếng, tên nhóc Cơ Ninh Vũ kia nói cho hắn biết Lăng Tiêu thích gọi mình là “con gà kia”, lúc ấy hắn còn không tin, bây giờ chính tai nghe thấy, cuối cùng hắn cũng tin tưởng. “Sao ngươi biết Tiểu Kê có quan hệ với chúng ta?” Du Tiểu Mặc nghe thấy Lăng Tiêu thừa nhận, cũng không phủ nhận nữa, hắn cảm thấy Cơ Phượng đã có chuẩn bị trước khi đến. Cơ Phượng nói: “Ta từng chứng kiến hắn muốn truyền tin tức cho các ngươi, về sau hắn mới nói cho ta biết là nhờ các ngươi cứu hắn, không có các ngươi sẽ không có hắn.” Câu nói sau cùng hơi bị xoắn xuýt, như thể bọn họ là phụ mẫu tái sinh của Cơ Ninh Vũ không bằng, nhưng sau khi hắn được nghe kể về những gì Cơ Ninh Vũ đã trải qua, Cơ Phượng cảm thấy Cơ Ninh Vũ nên cảm kích họ, với tình hình của Cơ Ninh Vũ, nếu không có hai người cứu ra, sớm muộn gì cũng sẽ phải chết. “Cho nên?” Du Tiểu Mặc không ngờ con gà kia lại bất cẩn như vậy, không chỉ bị phát hiện hành vi mờ ám, mà còn chủ động nói bí mật của mình cho Cơ Phượng biết, ây, liệu hắn có nên giết người diệt khẩu không nhỉ? Cơ Phượng không hề có cảm giác, hắn nhìn Du Tiểu Mặc thật lâu, do do dự dự nói: “Hắn nhờ ta chuyển cho các ngươi vài lời, nội dung là —— Bây giờ ta sống trong Yêu Hoàng tộc rất tốt, tuy rằng mỗi ngày đều có một tên có mắt không tròng tới khiêu khích ta, nhưng hắn ngu lắm, còn ngu xuẩn hơn ai đó kìa, ta chỉ cần khóc lóc kể lể với đại trưởng lão một câu thôi là hắn thảm hết biết, cho nên các ngươi không cần lo lắng cho ta đâu nha, đợi ta trưởng thành, ta sẽ đi tìm các ngươi, chiếp.” Du Tiểu Mặc nghe mà mặt xạm lại, thẹn quá hóa giận: “Gì mà còn ngu xuẩn hơn cả ai đó, ai đó này là chỉ ai?” Sao hắn cảm giác con gà này đang ám chỉ hắn thế? Cơ Phượng lắc đầu, “Cái này thì ta cũng không biết, hỏi hắn hắn cũng không nói cho ta, chỉ nói là ngươi nghe xong sẽ hiểu.” Hiểu cái đầu ngươi ấy, Hỗn Cầu! Lại còn dám nói hắn ngu xuẩn, đợi ngươi trở về đây xem, ngươi nhất đính ẽ chết. “Ngoài ra, nó còn nói gì không?” Du Tiểu Mặc oán hận hỏi. “Không có.” Sao Cơ Phượng cảm giác tâm trạng của Du Tiểu Mặc lúc này hơi tệ? Đừng bảo là… Hắn nên vì cái mạng nhỏ của mình mà phi lễ chớ nhìn chứ. Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng không cam lòng: “Vậy ngươi về nói cho nó biết, bảo nó rửa sạch mông đợi ta nguyền rủa nó đi.” Cơ Phượng: “…” Đến cùng thì Cơ Phượng có truyền đạt lại câu này cho Cơ Ninh Vũ hay không, Du Tiểu Mặc không biết, nhưng dù sao cũng không thể thay đổi quyết tâm muốn đánh Cơ Ninh Vũ của hắn. Tên nhóc này rời khỏi hắn mới bao lâu mà đã trở nên hư đốn như thế, đúng là thiếu đòn mà, bảo sao Lăng Tiêu lại đặt tên cho nó là Hỗn Cầu, đúng là tên nhóc khốn nạn! Về phần thái độ của Cơ Phượng là gì, tuy thân phận của Cơ Phượng ở Yêu Hoàng tộc khá cao, nhưng lại không có quyền kế thừa, bởi vì hắn thuộc dòng dõi của tứ trưởng lão. Trong dòng dõi của tứ trưởng lão, nhiều thế hệ đều là người phụ trợ tộc trưởng của Yêu Hoàng tộc, nếu được tộc trưởng tín nhiệm, tương đương với việc có được địa vị bất phàm tại Yêu Hoàng tộc, nhưng đến thế hệ của Cơ Phượng, phe của tứ trưởng lão vẫn ở trong trạng thái bị áp chế, cho nên họ cần một cơ hội, mà sự xuất hiện của Cơ Ninh Vũ đúng là kỳ ngộ dành cho họ. Nếu Cơ Ninh Vũ là người thừa kế của Yêu Hoàng tộc, vậy thì đây chính là cợ hội để Cơ Phượng lấy được tín nhiệm từ tộc trưởng tương lai, cho nên Cơ Phượng mới chủ động giúp Cơ Ninh Vũ truyền tin tức. Sự việc ở tửu lâu xảy ra ngay trước mặt mọi người, chỉ trong chốc lát đã lan tràn khắp địa lục Thông Thiên, Lăng Tiêu đang là nhân vật phong vân, Yêu Hoàng tộc lại là tộc có địa vị trong Tứ Linh, vừa va chạm tia lửa đã bắn tung tóe. Chỉ là ai mà ngờ được, va chạm đã xảy ra, tia lửa bắn tứ tung, nhưng quá trình chỉ ngắn ngủi không đến năm phút, cường giả cấp mười hai Cơ Nhuế của Yêu Hoàng tộc đã dứt khoát rút lui, câu chuyện này như cú nổ mạnh trong mặt hồ yên ả. Thám tử của gia tộc Xích Huyết còn dự định đợi Lăng Tiêu và Yêu Hoàng tộc đánh cho ngươi chết ta sống, họ sẽ làm chim sẻ núp đằng sau, ai mà ngờ ngay cả Cơ Nhuế của Yêu Hoàng tộc cũng thất bại, phải báo tin này cho gia chủ gấp. Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Du Chấn Thiên. Du Chấn Thiên là người có kiến thức rộng rãi, vừa nghe hình dung của thuộc hạ đã liên tưởng ngay tới Thần Hỏa thôn phệ, chỉ có nguyên nhân này mới giải thích được vì sao Cơ Nhuế lại thất bại. “Đại sự không ổn rồi phu nhân.” Du Chấn Thiên đi qua đi lại. Ngân phu nhân bình tĩnh nói: “Phu quân chớ loạn, mặc dù người nọ sở hữu Thần Hỏa thôn phệ, thì Yêu Hoàng tộc cũng không bỏ qua cho hắn, chỉ cần chúng ta làm bọn lửa cháy mạnh hơn, không lo thiếu người đối phó với hắn.” Du Chấn Thiên thấy cũng có lý, “Vậy theo ý kiến của phu nhân, chúng ta nên làm như thế nào?” “Chuyện này cứ giao cho thiếp xử lý.” Cặp mắt lạnh nhạt của Ngân phu nhân bỗng nổi lên âm mưu như gió lốc. Nhưng không đợi kế hoạch của bà ta được áp dụng, một tin tức bất ngờ vô tình đánh cho kế hoạch kia tan nát. Hai ngày sau khi Lăng Tiêu và Yêu Hoàng tộc va chạm, Thương Minh tuyên bố một câu chủ yếu để nhằm vào gia tộc Xích Huyết, nội dung của tuyên bố là, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc và bằng hữu của Thương Minh, bất cứ ai đối địch với họ cũng là kẻ địch của Thương Minh. Từ xưa tới nay Thương Minh đều đứng ở thế trung lập. Dù trước kia có hai thế lực lớn đánh nhau, Thương Minh cũng không hề tỏ thái độ sẽ ủng hộ bên nào, luôn mang thái độ không đếm xỉa gì tới việc chẳng liên quan tới mình. Hành động lần này thực sự đã làm mọi người giật nẩy. Không ai tin tưởng Thương Minh lại vô duyên vô cớ mà làm thế, chắc chắn giữa bọn họ có giao dịch không ai biết, cũng chỉ có vậy mới giải thích được, thậm chí có nhiều người còn nghi ngờ việc này liên quan tới tiểu đồ đệ của Phó Thương Khung, như lúc ở bữa tiệc sinh nhật ấy, quan hệ của họ không hề tầm thường.