Bốn ngày rưỡi trôi qua, thuyền hàng cập bến an toàn tại đảo Kình. Trên đường họ không gặp phải hải tặc, Du Tiểu Mặc còn ôm hy vọng muốn xem xem hải tặc ở thế giới này ra sao cơ. Thuyền cập bờ, thuyền viên vội vàng dỡ dàng. Bến cảng ở đảo Kình lớn hơn bến cảng ở Hà trấn gấp ba bốn lần, thuyền hàng bên cạnh cảnh khẩu khá nhiều, vô cùng náo nhiệt, đúng như lão nhân nói, tình hình trên Kình đảo thực sự tốt hơn Hà trấn. Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không vội vã rời thuyền, cơ mà thuyền vừa cập bến thì Dương Đinh và bạn của gã đã chạy như có lửa đốt sau mông, từ hôm bị Du Tiểu Mặc dạy cho một bài học, bọn hắn không dám đến gây sự nữa, trên thuyền có vô tình nhìn thấy Du Tiểu Mặc cũng như chim sợ cành cong, về sau còn trốn trong phòng không dám ra ngoài. Hàng vừa đỡ được một phần ba, thuyền trưởng leo lên gọi hai người xuống, nói có người tìm. Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn Lăng Tiêu, y lại nói đúng rồi, quả nhiên lão nhân ở Hà trấn kia có vấn đề, hiện tại không cần bọn hắn chủ động đi tìm, lão đã sắp xếp xong xuôi. Vừa rời khỏi thuyền, hai người đã nhìn thấy người tìm bọn hắn, là một thanh niên tướng mạo có vẻ non nớt, ngoài ý liệu là, bản thể của thanh niên này đúng là Quy tộc. Thanh niên chủ động nói cho họ biết mình tới đây là do lão nhân nói. Tuy thanh niên không phải là Linh Quy, cũng chẳng phải Huyền Quy, nhưng địa vị trong Quy tộc không hề kém, hơn nữa người này rất quen thuộc với Kình đảo, đi một cường đều có người chào hỏi hắn. Thanh niên không phải là người giữ được bình thản, đi được một lát đã bắt đầu thăm dò. “Nghe Long lão nói, các ngươi được Linh Quy tộc ủy thác mới tới sông Hoạt Thủy, có thể cho hỏi, người ủy thác các ngươi tên gọi là gì không?” Long lão là lão nhân nọ, bản thể của lão là Long Quy. Du Tiểu Mặc sớm đoán được người này sẽ hỏi như vậy, có lẽ thông linh Huyền Quy đã biết Mạc Cảnh đưa tiểu ô quy về nhưng bị tập kích giữa đường, dù sao tiểu ô quy cũng là hậu duệ của Huyền Quy tộc, địa vị thân phận không giống bình thường, đợi lâu vậy mà chưa thấy về, chỉ sợ Huyền Quy tộc đang lo lắng không thôi. Nhưng chuyện này cũng quá mức kỳ quặc, dù tiếp xúc đã biết bọn họ có khả năng liên quan tới Mạc Cảnh và tiểu ô quy, nhưng Quy tộc vẫn không dám tùy tiện đưa họ tới Huyền Quy tộc. “Nói cho ngươi biết cũng không sao.” Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Lăng Tiêu, sau đó nói: “Người kia tên là Mạc Cảnh.” Nói xong, Du Tiểu Mặc liền mắt được sự kích động lóe lên trên gương mặt thanh niên. Đến đây, bọn hắn có thể xác định một điều, lão nhân và thanh niên đều là thám tử của Huyền Quy tộc, nếu không thì bằng thân phận của họ sao có thể biết được chuyện của Mạc Cảnh. Nhưng, Du Tiểu Mặc không có ý định đưa tiểu ô quy cho thanh niên. Thanh niên châm chước cả buổi, “Nam nhân tên Mạc Cảnh kia, hắn chỉ bảo các ngươi truyền đạt cho Huyền Quy tộc mấy câu thôi hả? Ngoài ra không có gì khác sao?” “Đương nhiên, bằng không thì ngươi cho rằng còn có cái gì nữa?” Du Tiểu Mặc chớp chớp mắt đầy vô tội, hắn thật sự không biết gì hết nha. “À, không phải không phải, ta chỉ thuận miệng hỏi chút mà thôi.” Thanh niên vội vàng lắc đầu, đồng thời buông lỏng, hắn đã cảm thấy không có khả năng mà, tiểu chủ tử quan trọng như vậy, sao Mạc Cảnh lại giao cho hai người xa lạ được, thế mà Long lão cứ bắt hắn phải hỏi. “Lại nói tiếp, có một chuyện ngươi đừng để bụng nha, ta có tiểu sủng vật cũng cùng loài với ngươi đó.” Du Tiểu Mặc đột nhiên cười rộ lên, sau đó lôi tiểu ô quy ra, “Ngươi xem, chính là con rùa nhỏ này nè, đáng yêu đúng không?” Tiểu ô quy chậm rãi bò trong tay hắn, móng vuốt nhẹ nhàng ôm ngón Du Tiểu Mặc, lực rất nhẹ, như đang gãi ngứa, động tác này tỏ vẻ nó đang rất vui. Thanh niên vừa nghe đến tiểu ô quy, con mắt trợn tròn, nhưng khi hắn nhìn thấy tiểu ô quy trên tay Du Tiểu Mặc liền bình tĩnh lại. Tiểu chủ tử là thông linh Huyền Quy, trên mai có đường vân, con rùa nhỏ này không có, chắc là rùa đen thông thường, thanh niên liếc mắt một cái rồi không để ý nữa. Du Tiểu Mặc âm thầm cười trộm, bây giờ càng thêm khẳng định thanh niên biết rõ về tiểu ô quy. Về phần tại sao đường vân trên mai của tiểu ô quy biến mất, thực ra rất đơn giản, bởi vì hắn dùng màu mực giống màu mai che giấu rồi. Sau đó, Du Tiểu Mặc nghênh ngang để cho tiểu ô quy đứng trên vai hắn. Đến bây giờ thanh niên vẫn chưa phát hiện, cơ mà có thể tưởng tượng đợi tới khi hắn biết được chân tướng sẽ ảo não tới cỡ nào. Thanh niên cũng là người của Long Quy tộc, tên là Hải Sơ, bề ngoài ngại ngùng nhưng lại là một người rất hay nói, hắn có chút thiện cảm với Du Tiểu Mặc, vừa đi vừa giới thiệu về đảo Kình cho hai người. Đảo Kình là một hòn đảo trung đẳng ở sông Hoạt Thủy, hòn đảo này có tác dụng trung chuyển, ví dụ như một vài đảo mang hàng hóa họ muốn mua tới đảo Kình, sau đó lại nhờ thuyền hàng của đảo Kình chuyển những hàng hóa này sang đảo khác, đây cũng là lý do vì sao nơi này lại náo nhiệt như vậy. Hải Sơ đưa hai người tới một khách sạn. Yêu thú ở biển không quá chú trọng đến nơi ở, cho nên kiến trúc ở nơi này cũng đơn sơ như Hà trấn, nhưng xem xét thì có vẻ rất rắn chắc thực dụng. “Hai vị cứ an tâm ở lại đây, chuyện các ngươi muốn tìm Huyền Quy tộc, ta đã truyền đạt rồi, không lâu nữa sẽ có người tới tìm các ngươi để hỏi rõ tình huống.” Hải Sơ đưa họ lên phòng. Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Được, nhưng đừng lâu quá đó, chúng ta không thể ở đây quá lâu.” Hắn vẫn chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài, cho nên vẫn đang nôn nóng trở về. “Ta hiểu rồi, xin công tử yên tâm.” Hải Sơ nói xong liền đi. Du Tiểu Mặc tiến vào gian phòng đã nhìn thấy cái giường lớn kia, không nén nổi tiếng thở dài, lại là một tấm phản cứng đơ đơ, xem ra sau này hắn phải chuẩn bị chăn bông mới được, bằng không thời điểm Lăng Tiêu đè xuống giường làm sẽ bị cái giường này lột mấy lớp da luôn quá, thô ráp khó chịu. Du Tiểu Mặc đặt tiểu ô quy lên bàn, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đều chạy đến, Miêu Cầu đã bị đám Tiểu Cầu mang đi, cho nên bên cạnh hắn lúc này đều là tiểu yêu thú không thể hoặc không biến hóa. Kim Sí trùng rất thích đứng trên mai của tiểu ô quy, đôi khi còn đập cánh, như thể chúng đang được cưỡi rùa vậy đó. Thôn Kim thú thì xấu xa nhất, bởi vì động tác của tiểu ô quy rất chậm, cho nên Thôn Kim thú rất thích chơi trò đợi tiểu ô quy leo được một đoạn ngắn sẽ đẩy nó về chỗ cũ, làm nó bò lại, chơi vui vẻ dễ sợ, sau đó tiểu ô quy sẽ tức giận, quay đầu đi tìm Du Tiểu Mặc cầu an ủi. Lần nào Du Tiểu Mặc cũng đập cho mấy đứa một trận, nhưng ngay sau đó lại tái phạm. Tiểu ô quy từ từ bò lại vào trong tay Du Tiểu Mặc, bắt đầu trèo lên ngón tay hắn, thái độ ‘Không thèm chơi với các ngươi nữa’. Thôn Kim thú và Kim Sí trùng vừa bị mắng xong liền quay ra tự chơi với nhau. “Bây giờ chúng ta đợi Huyền Quy tộc tìm tới tận cửa hả?” Du Tiểu Mặc rót cho Lăng Tiêu một chén trà nóng, trà là do khách sạn cung cấp, Hải Sơ đã sớm an bài gian phòng cho họ, hiển nhiên là đã dự mưu từ trước. “Ừm.” Lăng Tiêu đáp, tích chữ như vàng. Du Tiểu Mặc vuốt vuốt tiểu ô quy tiếc nuối: “Đến lúc đó phải đưa tiểu ô quy cho họ rồi.” Tiểu ô quy rất ngốc lại còn đáng yêu, mà nuôi đỡ tốn sức hơn Thôn Kim thú và Kim Sí trùng nhiều nhiều. Lăng Tiêu nhướn mày: “Em thích?” Du Tiểu Mặc biết nếu mình mà trả lời là thích, chắc chắn câu nói tiếp theo của y sẽ là ‘Vậy thì giữ nó lại’ hoặc là ‘Ta sẽ bắt cho em một con khác’. Vốn quan hệ với Kỳ Lân tộc đã không ổn, nếu thêm một Huyền Quy tộc nữa thì không dễ chơi đâu. Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, “Thôi được rồi, em không muốn làm bảo mẫu.” Tiểu ô quy vừa sinh ra không lâu, hắn không biết Huyền Quy tộc bồi dưỡng đời sau thế nào, trong khoảng thời gian này hắn vẫn cho nó ăn linh quả, nhỡ hắn nuôi hỏng tiểu ô quy, tội lỗi sẽ lớn lắm. “Tùy em.” Lăng Tiêu nói. Sau đó cả hai vẫn ngồi trong khách sạn, Hải Sơ đến thăm một lần, nói là đã liên hệ được với Huyền Quy tộc, chắc khoảng ba ngày nữa họ sẽ tới, còn dặn hai người hãy kiên nhẫn chờ đợi. Du Tiểu Mặc rãnh rỗi muốn chết liền mang theo tiểu đội ngốc manh và Lăng Tiêu đi dạo xung quanh đảo Kình, trên đường mua được không ít đặc sản, dùng được hay không cũng mua một đống, có vài món là đồ chơi của tiểu đội ngốc manh. Dạo quanh hai con phố, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu tiến vào một lều trà. Lão bản vui vẻ bưng lên cho họ một bình trà nóng, Du Tiểu Mặc rót một chén trà, bưng tới cửa đưa cho một thanh niên đang làm bộ nhìn tới nhìn lui, cười tủm tỉm: “Ngươi đi theo chúng ta nãy giờ vất vả quá, ta mời ngươi uống chén trà nè!” Người trẻ tuổi ngạc nhiên, sau khi kịp phản ứng vội vàng lúng túng chạy mất. Người này được Hải Sơ phái tới để giám sát họ, một là vẫn nghi ngờ họ, hai là sợ họ rời khỏi nơi này. Người trẻ tuổi còn cho rằng kỹ thuật theo dõi của mình không tệ. Phải biết, lúc bọn hắn ra khỏi khách sạn, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã phát giác được sự hiện diện của hắn, chỉ là hai người không thèm để ý tới, cũng coi như người nọ không tồn tại. Du Tiểu Mặc uống cạn chén trà, quay lại ngồi cạnh Lăng Tiêu, cười hì hì: “Tâm lý người kia kém quá, em chỉ mời hắn uống chén trà thôi mà, có phải muốn ăn hắn đâu.” “Cho em ăn cũng không ăn hết.” Lăng Tiêu giội cho hắn một chậu nước lạnh. Du Tiểu Mặc bĩu môi, lưng ly đút trà cho tiểu ô quy, Thôn Kim thú cũng chạy tới góp vui.