Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 477
Núi Miên Miên sơn minh thủy tú, địa linh nhân liệt, tuy là một ngọn núi thấp lùn, nhưng lại có thể khiến mấy ngọn núi cao xung quanh bị lu mờ vì cảnh đẹp của nó, ở trên núi Miên Miên, chỉ cần không phải tên nào trời sinh đã âm trầm, thì cơ bản mỗi ngày đều có thể giữ tâm trạng tốt.
Sau khi sự kiện yến hội kết thúc, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc ở lại đây mấy ngày, Ngân Qua và Triển Vũ Hiên thì rời đi ngay hôm sau, bởi vì có thân phận của Cửu Đầu Xà Hoàng làm yểm hộ, gần như không còn ai nghi ngờ họ.
Ngày đó, khi nói chuyện với Vệ Bạch xong, hôm sau Vệ Bạch bỗng cảm thấy mệt mỏi, cho tới giờ vẫn không thể gặp mặt.
Du Tiểu Mặc chán muốn chết, rốt cục cũng nhớ tới người đàn ông áo trắng bị Lăng Tiêu bỏ vào không gian hôm trước, đang lúc hai người chuẩn bị vào không gian, Hùng Tiếu bỗng tìm tới.
Hùng Tiếu là người duy nhất biết được bọn hắn từng ủy thác Thương Minh điều tra gia tộc Xích Huyết, mặc dù không biết đệ tử bị mất tích của gia tộc Xích Huyết là ai, nhưng với tài trí thông minh của y, muốn đoán cũng không khó, nhưng đoán được cũng chưa hẳn đã rõ ràng mọi chuyện.
Với sự ghé thăm của Hùng Tiếu, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ thấp thỏm không yên.
Lăng Tiêu cầm chặt tay hắn, hời hợt nói: “Sợ gì, nếu như hắn dám dùng cái này để uy hiếp chúng ta, vậy thì giết hắn, cùng lắm thì bắt đầu chạy trốn.”
Du Tiểu Mặc xạm mặt, còn tưởng rằng y nói câu gì an ủi hắn chứ, kết quả càng nói càng làm cho hắn lo lắng dễ sợ.
Hùng Tiếu đi vào, nhìn thấy hai người liền cười tươi rói, “Lăng huynh, Tiểu Hắc huynh đệ, ở yến hội cứ bận rộn mãi, không có thời gian trò chuyện với các ngươi, xin lượng thứ!”
Du Tiểu Mặc buồn phiền, mất hứng nói: “Ngươi có thể gọi ta là Du huynh được không, đừng gọi là ta Tiểu Hắc huynh đệ.”
Hùng Tiếu sững sờ, cười ha hả, “Ta cảm thấy tên ngươi rất êm tai, người của gia tộc Xích Huyết đều họ Du, gọi vậy thì chung chung quá.”
Du Tiểu Mặc không tìm được từ để phản bác.
“Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?” Lăng Tiêu đi đến cạnh bàn, tiện tay pha ấm trà, lá trà của Thương Minh, nước là linh thủy trong không gian của Du Tiểu Mặc, lại nói tiếp, thực ra y rất thích uống trà.
Du Tiểu Mặc luôn cảm thấy sở thích này của y rất bất thường, bởi vì một tên chẳng bao giờ sinh hoạt một cách bình thường, đột nhiên một ngày đẹp trời lại có sở thích quá ư là bình thường này, thật quái dị. Được rồi, hắn thừa nhận là vì mỗi ngày Lăng Tiêu dùng linh thủy pha trà làm hắn cực kỳ oán niệm.
“Sư tôn phân phó ta, nếu như các ngươi muốn dạo chơi quanh núi Miên Miên, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi.” Nghe được câu hỏi của Lăng Tiêu, Hùng Tiếu lập tức đáp lại.
“Chỉ có vậy?” Lăng Tiêu liếc mắt nhìn y.
Hùng Tiếu đột nhiên hạ giọng, biểu lộ nghiêm túc: “Việc các ngươi nhờ ta điều tra gia tộc Xích Huyết, tuy ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng các ngươi cứ việc yên tâm, chuyện điều tra lúc trước đều do một tay ta an bài, ngoại trừ ta, không có người thứ hai biết, Hùng Tiếu ta có thể thề, tuyệt đối không để lộ chuyện của các ngươi ra ngoài nửa câu.”
Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, không ngờ Hùng Tiếu lại chủ động nói rõ.
Lăng Tiêu nhếch môi: “Hùng huynh không cần thề, ta tin ngươi.”
“Phụt—— “
Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc đã phun phì phì.
Hình như Hùng Tiếu cũng biết rõ hắn đang cười gì, vẻ mặt xấu hổ.
Du Tiểu Mặc nén cười khoát khoát tay, “Xin lỗi nha, ta không cố ý.”
Hùng Tiếu khụ một tiếng, “Không ngại, về sau cứ gọi thẳng ta là Hùng Tiếu đi, còn Hùng huynh, xin miễn cho.”
Hùng Tiếu đi rồi, Lăng Tiêu gõ đầu Du Tiểu Mặc một cái, chậc chậc, “Ta bỗng phát hiện, em là cao thủ chuyên phá vỡ không khí.”
Du Tiểu Mặc đắc ý cực kỳ, “Cảm ơn đã khích lệ.”
Lăng Tiêu nói: “Không, đây là nghĩa xấu.”
“Không sao không sao, em coi như khen ngợi.”
※※※
Trong không gian sâu thảm tĩnh mịch, một người đàn ông áo trắng an tĩnh ngồi bên cạnh hồ nước sâu, đây là hồ nước thông thường, nước trong hồ trong vắt, có thể nhìn rõ dưới đáy hồ có mấy cục đá.
Người nọ rủ hàng lông mi đen dày, nét mặt bình tĩnh như mặt hồ yên lặng, dù biết mình đã bị người xa lạ bắt đi, khí tức của ông vẫn bình thản như trước, không chút thay đổi, giống như trời có sập xuống cũng chẳng liên quan.
Lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy bóng lưng của người nọ, biểu lộ hơi hoảng hốt.
Hắn chưa bao giờ gặp người nam nhân này, nhưng tại sao lại có ảo giác như đã từng gặp ở đâu rồi thế này?
Lăng Tiêu đi tới, lại nói tiếp, y có thể đoán được Phong Trì Vân bị Du Chấn Thiên mang theo người, cũng là nhờ người này, nếu không thì sự việc đã chẳng thuận lợi đến thế.
Dường như người nọ không hề chú ý tới sự hiện diện của họ, vẫn cúi đầu, như thể toàn bộ sự chú ý đều đặt trên mặt hồ.
Du Tiểu Mặc đi đến phía sau ông ta, bởi vì hắn không biết thực lực của người này cao bao nhiêu, dù gì cũng là nhân vật đặc biệt bị giam ở tầng mười mà, hắn không dám tới quá gần, cân nhắc một chút mới mở miệng: “Tiền bối, ông cũng là người của gia tộc Xích Huyết sao?”
Một giây, hai giây…
Một phút, hai phút…
Du Tiểu Mặc cố gắng kiên nhẫn đợi tới ba phút, kết quả là người nọ còn chẳng thèm phản ứng, lòng hiếu kỳ dâng lên, Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh công ta ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn nhìn, vừa nhìn một lần mà cằm đã rớt thẳng xuống đất.
Du Tiểu Mặc chạy về bên cạnh Lăng Tiêu, ngạc nhiên nói: “Ông ông ông ta… Đang ngủ á! Rơi vào trong tay người xa lạ rồi, ông ta không lo lắng cho số phận của mình sao, lại còn ngủ được, ngủ ngon luôn, em cứ tưởng ổng đang ngồi minh tưởng.”
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Có vấn đề gì?”
Du Tiểu Mặc: “…”
Hắn quên mất, trước mắt cũng là một đồng chí dùng bản thân làm trung tâm vũ trụ, nếu như đổi lập trường của hai người cho nhau, chắc Lăng Tiêu còn phản ứng kì quái hơn.
Đúng lúc này, một tiếng ngáp làm kinh động đến hai người, cuối cùng thì người nọ cũng tỉnh, như thể bây giờ mới chú ý tới sự hiện diện của hắn, ông ta quay đầu lại.
Trong nháy mắt, Du Tiểu Mặc cho rằng hắn đang nhìn thấy chính mình.
Bởi vì khuôn mặt của người nọ quá quá giống hắn, như thể được đúc ra từ một khuôn ấy, ngoại trừ khí chất, khuôn mặt Du Tiểu Mặc thanh tú, có chút trẻ trung bồng bột, còn người nọ mang khí chất lắng đọng, nguội lạnh như nước.
Nếu nói hai người không có quan hệ máu mủ, chỉ sợ không ai tin.
Người nọ thấy hắn cứ nhìn mình lom lom, không khỏi đưa tay sờ má, thấp giọng cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này, cho dù ta có đẹp trai đến mấy, ngươi cũng không nên nhìn ta như vậy!”
Du Tiểu Mặc giống như bị giật mình, lùi ra sau một bước thật dài, quay đầu hoảng hốt nhìn Lăng Tiêu, ngón tay run run rẩy chỉ vào người áo trắng nọ, biểu lộ như muốn cầu an ủi, cầu vuốt lông: “Ông ông ông ta….”
Lăng Tiêu cầm chặt ngón tay của hắn, “Em phải cam chịu số phận thôi.”
Du Tiểu Mặc lắc đầu điên cuồng, “Không được không được, bên cạnh em đã có một anh rồi, thêm một người nữa sẽ không chịu nổi đâu.”
Lăng Tiêu tóm lấy cằm hắn, nguy hiểm nheo mắt lại: “Em nói gì?”
Du Tiểu Mặc đau tới mức kêu thảm thiết.
Lúc này, người áo trắng bị bọn họ bỏ qua một bên do dự lên tiếng: “Tiểu huynh đệ, bắt cá hai tay là không đúng đâu, hơn nữa ta cũng không thích nam nhân, cho nên…”
“Ông có thích nam nhân hay không thì liên quan gì đến tui!” Du Tiểu Mặc đẩy tay Lăng Tiêu ra, thẹn quá hóa giận, nói cứ như thể hắn muốn chơi 3P ấy, tiết tháo rơi đầy đất rồi đó.
Người nọ cứng họng, tính tình của tiểu huynh đệ này nóng nảy quá.
“Này, ông tên gì?” Đây là lần đầu tiêu Du Tiểu Mặc rất nóng lòng muốn biết rõ quan hệ giữa mình và người đàn ông này, tốt nhất không phải là cha con, bằng không thì hắn đang có xúc động muốn hủy thi diệt tích đây.
Người nọ lẩm bẩm một câu, “Tiểu huynh đệ, tên ta không phải là này.”
Du Tiểu Mặc đáp: “Cho nên tui mới hỏi ông tên gì.”
Người nọ đáp: “Ta là Du Húc.”
“Tại sao lại bị giam trong cấm địa của gia tộc Xích Huyết.”
“Bởi vì phạm sai lầm.”
“Sai lầm gì?” Du Tiểu Mặc quyết định phải truy hỏi sự việc kỹ càng.
“Ầy, không nói có được không?” Ánh mắt người nọ lập lòe, có một thứ tên là chột dạ đang sinh sôi nảy nở.
Hai mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, biết rõ có trò hay rồi, “Không thể”
Người nọ ấp úng, “Bởi vì… Bởi vì ta đùa giỡn đại tẩu của ta.”
Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu: “…”
Năm giây sau, Du Tiểu Mặc mang vẻ mặt đắc ý chạy về bên cạnh Lăng Tiêu, cười há há: “Anh xem anh xem đi, em đã nói chắn chắn lão già này không phải đâu mà, bây giờ rõ ràng chân tướng chưa.” Sao cha hắn có thể làm mấy hành động hèn mọn bỉ ổi như đùa giỡn đại tẩu chớ.
Lăng Tiêu chờ hắn cười cho đã rồi nói tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Quan hệ giữa ngươi và Du Chấn Thiên là gì?”
Người nọ chột dạ: “Hắn là đại ca của ta.”
Trong đầu Du Tiểu Mặc lập tức hiện lên gương mặt già nua của Du Chấn Thiên, nếu lão đã già như vậy rồi, chắc vợ lão cũng già dữ lắm ha, hít mạnh một hơi, Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt khó tin nổi nhìn ông ta, “Không ngờ gu của ông lại đậm dữ vậy.”
Khuôn mặt người áo trắng đã đỏ bừng, “Không phải như các ngươi nghĩ đâu…”
Du Tiểu Mặc đồng tình vỗ vỗ vai ông ta, “Ông không cần giải thích đâu, tui hiểu, thực ra với ngoại hình của ông, ông có thể tìm người trẻ trung hơn mà, không cần vì một gốc cây già héo mà bỏ qua cả khu rừng xanh mướt, chắc chắn bọn họ cũng rất vui vẻ… Ây, cộng hưởng cá nước thân mật với ông.”
Người nọ thật sự muốn chết luôn cho rồi, chớ nhìn bộ dáng của ông ta trẻ trung, thực ra ổng đã rất già rất già.
Người áo trắng không biết giải thích làm sao đã bị Du Tiểu Mặc phán quyết tử hình như thế đấy.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
79 chương
66 chương
507 chương
48 chương