Cấm địa của đại trang viên, một câu chuyện có thể ngược dòng tìm hiểu về năm, sáu ngàn năm trước. Căn cứ vào một trong những truyền thuyết mà mỗi thế hệ của gia tộc Xích Huyết truyền lại, cấm địa là một bảo tàng, một bảo tàng mà gia tộc Xích Huyết đã tích cóp nhiều năm; truyền thuyết thứ hai lại nói rằng, cấm địa là nơi để gia chủ mỗi đời giam giữ các nhân vật quan trọng, nhưng tới giờ vẫn không ai chứng minh được lời đồn nào là đúng. Du Vịnh không quan tới tâm việc của gia tộc Xích Huyết cho lắm, cho nên cũng chỉ biết được đại khái. Sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thương lượng xong, quyết định tới cấm địa xem sao. Miêu Cầu không giải trừ ảo thuật ếm vào Du Vịnh, dựa theo yêu cầu của chủ nhân, nó thao túng cô ả tự lên giường ngủ, trước khi rời khỏi lầu các, Du Tiểu Mặc còn dùng thân phận của Du Hòa nói lại với thị nữ rằng Cửu tiểu thư cần nghỉ ngơi, không được cho bất cứ kẻ nào quấy rầy ả. Thị nữ không nghi ngờ gì, gật đầu liên tục. Căn cứ vào trí nhớ của Du Vịnh, hai người tranh thủ thời gian chạy tới cấm địa. Thủ vệ canh gác cấm đại rất nghiêm ngặt, trong trong ngoài ngoài ba tầng, căn cứ vào cảm giác của Lăng Tiêu, còn có hai cường giả tu vi Thần cảnh, mười cường giả Đế cảnh quản lý cấm địa, đội hình mạnh mẽ, gần như có thể khiến những kẻ dám xông vào không còn đường về. Nghe được con số này, Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng. Cả tửu lâu Song Ngư và Diều Hâu hội đều chỉ có một cường giả thần cảnh, cả hai đều trở thành thế lực hạng nhất ở đại lục Thông Thiên, vậy mà chỉ một cấm địa ở nơi này thôi đã có hai cường giả Thần cảnh rồi, đúng là mở mang tầm mắt, có thể thấy gia tộc Xích Huyết hùng mạnh tới mức nào. “Chúng ta phải vào kiểu gì bây giờ?” Du Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi. Muốn xông vào mà không bị phát hiện thì rất khó, nếu như làm cho hai gã cường giả Thần cảnh kia chú ý, thì khả năng tìm được Phong Trì Vân trong cấm địa càng khó hơn, trừ khi có thể quang minh chính đại vào mà vẫn không bị phát hiện. Lăng Tiêu hơi trầm tư, “Trí nhớ của Cửu tiểu thư kia không đáng tin, cũng không thực dụng, không thể biết được liệu có người nào được quyền vào trong cấm địa hay không.” Đúng lúc này, đá truyền âm để liên lạc với Ngân Qua rốt cục cũng có động tĩnh. Để tránh bị người khác nghe được, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tiến vào không gian mới lấy đá truyền âm ra hỏi: “Tình hình thế nào?” “Chúng ta đã tìm sơ qua, nhưng không hề thấy bóng Phong Trì Vân đâu, có lẽ là đang ở tầng các ngươi đang tìm.” Người trả lời là Triển Vũ Hiên. Du Tiểu Mặc nói: “Chúng ta tìm được một nơi gọi là cấm địa, có khả năng Phong Trì Vân sẽ bị giam bên trong, nhưng không vào được, trong cấm địa có không ít cường giả, nếu xông vào sẽ bị bao vây ngay.” “Cấm địa là sao? Ngoại trừ Du Chấn Thiên, hẳn là phải có người khác được tự do ra vào, có khi nào là bốn người con trai của Du Chấn Thiên không?” Triển Vũ Hiên suy đoán. Lăng Tiêu tiếp lời, “Kể cả họ được phép ra vào thì cũng không ổn, đầu tiên chúng ta không biết bốn tên đó ở đâu, sẽ tốn khá nhiều thời gian để tìm người, hơn nữa tu vi của mấy kẻ này không thấp, muốn bắt giữ mấy tên đó mà không đánh rắn động cỏ sẽ rất khó.” “Vậy, có cách nào điều tra được trí nhớ của thủ vệ không?” Lông mày Lăng Tiêu khẽ động, “Có thể thử xem.” Nếu như là thủ vệ, chắc chắn họ sẽ biết rõ có những ai đến cấm địa, nếu có giờ giấc cố định thì càng tốt, chỉ cần mai phục giữa đường là được, nhưng đây là việc cần có kỹ thuật, dù sao thủ vệ canh gác bên ngoài cấm địa có bốn người. Cũng may mà y đã lên tới Thánh cảnh, nếu không thì chưa chắc đã làm được.” Mỗi cường giả Thần cảnh đều có lĩnh vực riêng, lĩnh vực căn cứ vào đặc tính của từng cá nhân và hình thành thuộc tính của mình, có điều dù sao cường giả Thần cảnh cũng không phải là cường giả có thể nghịch thiên, tỷ lệ bị phát hiện khi thi triển lĩnh vực là rất lớn. Nhưng cường giả Thánh cảnh thì lại khác, không chỉ phạm vi lĩnh vực mở rộng hơn, mà thuộc tính cũng thăng cấp, chỉ cần không đụng phải cường giả Thánh cảnh, thì khó ai phát hiện ra nổi. Sau khi xác định bốn phía không có ai qua lại, Lăng Tiêu bắt đầu đánh cắp trí nhớ của thủ vệ. Lĩnh vực như một lớp bình phong ngăn cách thủ vệ và ba người còn lại, dù đứng đối diện trước mặt cũng không thể phát hiện ra, lúc này hai người mới hiện thân. Thủ đoạn dùng để đối phó với cửu tiểu thư cũng được áp dụng với thủ vệ, bởi vì thực lực của người này cao hơn cửu tiểu thư, cho nên hơi tốn thời gian. Du Tiểu Mặc tra trí nhớ của thủ vệ, phát hiện cứ mỗi bảy ngày sẽ có một thị nữ tới cấm vệ để đưa đồ, bọn họ khá may mắn, mai sẽ là ngày thị nữ tới đưa đồ, ngoài ra, cũng chỉ có gia chủ các đời mới được đặt chân vào cấm địa, còn những người khác, cho dù là con trai của gia chủ cũng không được. Tuy còn phải đợi một thời gian nữa, nhưng cũng đành vậy, bởi vì chỉ có mỗi cách này là khả thi. Trong khoảng thời gian này, bọn họ và Ngân Qua thảo luận về kế hoạch rút lui sau khi cứu được Phong Trì Vân, phải đảm bảo không để lại chút sơ hở nào, bọn họ đã cân nhắc rất nhiều lần. Trong lúc bốn người thảo luận, ngày đã vào sáng. Trên hành lang khúc khuỷu yên tĩnh, một thị nữ bộ dáng yêu kiều nhẹ nhàng đi về phía cấm địa, bên hông nàng đeo mấy cái túi trữ vật có màu sắc khác nhau. Ngay đoạn đường vắng, chuẩn bị qua một khúc ngoặt, bước chân thị nữ đột nhiên chậm lại, đứng sững tại chỗ ngơ ngác, chỉ là dù có ai đi qua nhìn thấy hình ảnh của nàng cũng không hề nghi ngờ, bởi vì đây chính là ảo giác mà Miêu Cầu tạo ra, thị nữ thật sự đã nằm trong không gian của Lăng Tiêu rồi. Du Tiểu Mặc nhìn thị nữ té xỉu trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, “Ai đóng giả cô ta đây?” Bởi vì ảo thuật của Miêu Cầu vẫn chưa đủ để lừa hai cường giả Thần cảnh, chỉ có thể đổi khuôn mặt, nhưng quần áo thì không thể làm giả được, cho nên người giả trang thị nữ phải mặc quần áo của nàng. Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Không phải em thì chẳng lẽ là ta?” Du Tiểu Mặc hậm hực nguýt y một cái, đừng tưởng em không biết thực ra anh đang âm thầm cười trộm nhé, oán thầm vài câu, Du Tiểu Mặc vẫn phải cam chịu thay đồ, có điều công việc cởi quần áo của thị nữ tốn mất một phen công phu của hắn, cũng may mà hắn chỉ cần mấy món y phục bên ngoài. Mười lăm phút sau, thị nữ sinh đẹp đang ngơ ngác tại chỗ phảng phất như sống lại. Chỉ là bước chân không còn nhẹ nhàng như trước, vô cùng mất tự nhiên, bước sen đâu có dễ đi như vậy. Mãi khi cấm địa gần ngay trước mắt, Du Tiểu Mặc mới thu cái vẻ mặt khổ sở lại. Thủ vệ nhận ra thị nữ, hơn nữa còn rất quen thuộc, bởi vậy chỉ nhìn qua lệnh bài rồi để Du Tiểu Mặc tiến vào, dựa vào trí nhớ của thị nữ, Du Tiểu Mặc trực tiếp lược qua những nơi thị nữ đã đi qua mà dò xét thẳng vào nơi tận cùng. Cái gọi là cấm địa thực ra là một lao tù khổng lồ, tổng cộng có mười tầng, nhưng không phải xây sâu xuống lòng đất, mà là lên cao dần, cho nên càng đi lên, tu vi của phạm nhân càng cao, hơn nữa đãi ngộ cũng tốt hơn, ví dụ như tầng sáu, phòng giam còn có giường, có ghế, có chăn, đồ ăn cũng tốt hơn mất tầng dưới nhiều. Du Tiểu Mặc quan sát từ tầng thứ nhất tới tầng thứ sáu, đáng tiếc là không hề thấy bóng dáng của Phong Trì Vân. Du Tiểu Mặc có chút buồn phiền, tu vi của Phong Trì Vân không cao, nếu như cấm địa thật sự được phân phối theo tu vi, chắc chắn không thể qua nổi tầng bảy, bởi vì người bị nhốt ở tầng sáu đã có tu vi Hoàng cảnh rồi, từ tầng bảy trở lên hẳn là tu vi Đế cảnh. “Tình huống của Phong Trì Vân khá đặc biệt, cũng có khả năng bị nhốt ở bên dưới.” Giọng nói của Lăng Tiêu vang lên trong đầu hắn. Du Tiểu Mặc gật gật đầu, tiếp tục đi xuống. Trên đường đi có đụng phải mấy gã thủ vệ, nhưng không có ai ngăn cản hắn. “Này, ngươi tới!” Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên. Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy một người trung niên mặc áo giáp màu đỏ đang đứng cách đó không xa, mới phát hiện đối phương đang gọi hắn lại, trong trí nhớ của thị nữ đã từng thấy người này, gã là đội trưởng đội thủ vệ tầng bảy. Cấm địa phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc, mỗi tầng đều có một người quản lý, cái gọi là quản lý chính là đội trưởng của đội thủ vệ, thực lực rất mạnh, đội trưởng hiếm khi rời khỏi cấm địa, cho nên bọn họ muốn gì, thị nữ sẽ mang tới giúp họ, bảy ngày một lần. Như gã đội trưởng này, gã yêu rượu như mạng, ngày nào không uống là toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Du Tiểu Mặc đưa túi trữ vật đựng rượu cho gã. Đội trưởng vội vã nhận lấy túi trữ vật, phẩy tay bảo hắn rời đi. Du Tiểu Mặc thở phào khe khẽ, cũng may mà gã không hỏi gì, bằng không thì chưa chắc hắn đã diễn được, bước nhanh lên tầng thứ tám, thực lực của phạm nhân tầng tám là Đế cảnh sáu đến bảy sao, nếu như thả họ ra, có thể tùy thời đột phá lên Thần cảnh. Đang lúc hắn chuẩn bị đi lên tầng thứ chín, lại xuất hiện một người gọi hắn, có điều không phải là đội trưởng đội thủ vệ, mà là một lão giả mặt mày ôn hòa, khí tức nội liễm, ấn tượng đầu tiên của Du Tiểu Mặc về lão là không hề đơn giản —— Vì sao hả, vì Lăng tiêu vừa nhắc nhở hắn nè, hì hì! Lão giả đúng là một trong hai cường giả Thần cảnh trông coi cấm địa, lão tên là Du Đan, người còn lại tên là Du Song, hai người này là anh em sinh đôi, tu vi đều là Thần cảnh năm sao. Dựa vào cảm ứng tâm linh giữa song bào thai, nếu hai người này đã liên thủ thì cường giả Thần cảnh đỉnh phong thông thường cũng phải nhường đường.