Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 460
Người phụ trách mang theo rương và không gian phù, sau đó dẫn vào mọi người tới một thạch thất kín đáo để bỏ niêm phong.
Bởi vì cái gọi là tài không lộ ra ngoài, để ngăn ngừa một vài kẻ tham lam soi mói, Luân Hồi lâu sẽ không hủy niêm phong trước mặt mọi người, quá trình do Luân Hồi lâu dùng linh tinh ước định giá vật phẩm, sau đó chọn ra người có cái giá cao nhất, đương nhiên, cũng sẽ không tuyên bố giá cả công khai trước mặt mọi người.
Sau khi một đoàn người tiến vào mật thất, lão giả ước định linh đan giúp Du Tiểu Mặc đã có mặt, cũng chính lão là người phụ trách lần định giá này.
Người phụ phách đặt rương và không gian phù lên bàn đá trước mặt lão giả.
Lão giả mở rương, lấy sáu tấm thẻ bên trong ra, cố ý đặt riêng một thẻ qua bên cạnh, rồi bắt đầu tiến hành ước định với năm thẻ còn lại.
Ước định không lâu, lão giả bỏ mấy tấm thẻ trên tay xuống, sau đó cầm tấm thẻ đã để bên cạnh ngay từ đầu lên, nói: “Người đạt được không gian phù là Du Tiểu Hắc.”
“Ta không phục!” Lúc này, gã mập đột nhiên hô lớn.
Lão giả bình tĩnh nói: “Không phục ở đâu?”
Tên mập: “Tổng giá trị ta đưa ra đã gần một ngàn năm trăm vạn linh tinh, làm sao người này có thể cao hơn ta!”
Lão giả mặt không đổi sắc nói: “Hắn ra một viên linh đan cấp mười thượng phẩm, bất luận theo tỉ lệ hay chất lượng đều vượt xa linh đan cấp mười bình thường, giá quy định đã là một ngàn năm trăm vạn, giá thị trường gần hai ngàn vạn linh tinh, làm sao lại không cao hơn ngươi?”
Mặt gã mập đỏ rần, nhưng lão giả ngồi kia là người của Luân Hồi lâu, gã có phách lối tới mấy cũng không dám làm càn ở nơi này, nhưng gã càng không cam lòng để kẻ khác lấy mất không gian phù.
Gã chắc chắn phải có được nó, bởi vì đây là lễ vật gã chuẩn bị tặng phụ thân, gã phải dựa vào sự che chở của phụ thân mới có địa vị ngày hôm nay, thỉnh thoảng cũng phải nịnh nọt phụ thân chứ.
Chó cùng rứt giậu, gã mập liền bới móc: “Các lão chưa xem linh đan của hắn, làm sao biết linh đan của hắn tốt như vậy?”
“Bởi vì vị công tử này vừa đem viên linh đan kia cho lão phu ước định, liệu đáp án này đã đủ thỏa mãn Trương công tử chưa, hay là nói, ngươi đang nghi ngờ danh dự của lão phu?” Lão giả nghiêm túc nói.
“Tô các lão, ngài đừng hiểu lầm, Trương thiếu gia không có ý kia đâu.” Chân chó vội vàng nhảy ra giải thích, sợ lão giả tức giận, nhưng hơn hết là để cho Trương thiếu gia có thể xuống nước.
Tô các lão không trả lời, lão đưa không gian phù cho Du Tiểu Mặc, “Vật này đã là của ngươi.”
Du Tiểu Mặc cất không gian phù vào túi trữ vật, lễ phép nói tiếng cám ơn với Tô các lão rồi cùng Lăng Tiêu rời khỏi mật thất, ngay lúc bọn họ ra khỏi cửa Luân Hồi lâu, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát.
“Chậm đã!”
Nhìn lại, gã mập đang mang theo một thân thịt mỡ đi tới, chân chó nhắm mắt theo đuôi, gã mập đưa mắt đánh giá hai người từ trên xuống dưới, khinh miệt nói.
“Ngươi muốn bao nhiêu linh tinh mới bằng lòng nhường không gian phù lại?”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc dừng lại: “Nếu như ngươi bỏ ra được ba ngàn vạn linh tinh, ta sẽ đưa cho ngươi.”
Nét mặt gã mập thay đổi, “Ngươi dám tiêu khiển ta?”
Du Tiểu Mặc khoát tay chỉ, “Sai, không phải tiêu khiển ngươi, mà là trêu chọc ngươi.”
“Ngươi muốn chết hả, biết ta là ai không?” Gã mập tức điên, ba lớp cằm rung rung, biểu lộ ngươi nhất định sẽ chết.
“Đương nhiên là biết, không phải Trương thiếu gia của tửu lâu Song Ngư sao, thân phận gần giống Vũ Thành.” Du Tiểu Mặc bình tĩnh gật đầu, vừa nãy hai tên này lớn tiếng như vậy, muốn không biết cũng khó.
“Ngươi biết Vũ Thành?” Lửa giận của gã mập hơi trì trệ, ánh mắt nhìn họ mang theo chút nghi hoặc, gã rất rất ghét Vũ Thành, bởi vì phụ thân cứ so sánh gã với Vũ Thành mãi.
“Ta với hắn khá quen thuộc.” Du Tiểu Mặc nói.
Nghe được câu này, sắc mặt gã mập đột nhiên trở nên bỉ ổi, âm hiểm cười nói: “Hóa ra là bằng hữu của Vũ Thành, ta đổi ý rồi, để không gian phù lại, hiếu kính cho ta thêm một ngàn vạn linh tinh, các ngươi cũng biết thân phận của ta rồi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe theo, nếu không ta sẽ làm cho các ngươi khó mà tồn tại được ở thành trung tâm đấy.”
Du Tiểu Mặc liếc gã từ đầu tới chân, lại nhìn chung quanh gã, ngoại trừ chân chó thì không có ai khác.
Đến cùng thì tên mập này lấy đâu ra lắm tự tin quá vậy, chỉ bằng tu vi Hoàng cảnh một sao của gã cũng muốn uy hiếp họ hả? Đây là lần đầu hắn gặp chuyện thế này đó, thêm kiến thức à nha.
“Không có không gian phù, cũng chẳng có linh tinh, ta chỉ có hai nắm đấm, ngươi muốn một hay cả hai?” Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm.
Gã mập giận điên gầm lớn, “Đánh chết hắn cho bản thiếu gia.”
Chân chó không có động tĩnh.
Gã mập tức giận quay đầu, lại thấy chân chó đang run rẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, “Ngươi không nghe thấy gì sao?”
“Trương thiếu gia, thực lực của bọn hắn còn cao hơn chúng ta...”
Tuy nhiên thực lực của chân chó không cao, cũng không nhìn ra thực lực của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, nhưng là thấy bọn họ nghe được danh hào của Trương thiếu gia mà vẫn còn dám dùng giọng khiêu khích như vậy, hoặc là đối phương cũng có bối cảnh, hoặc là thực lực cao hơn họ, “Hơn nữa, ta cảm giác, hình như đã nghe thấy tên hắn ở đâu.”
“Phế vật.” Gã mập đạp hắn một cước, chỉ vào Du Tiểu Mặc quát: “Thực lực cao hơn chúng ta thì sao, ta không tin hắn dám đắc tội với tửu lâu Song Ngư.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chỉ vào mũi hắn, chân còn ngứa hơn tay nữa, sau đó hắn không nhịn nổi rồi…
Trương thiếu gia hơn hai trăm cân có thừa, bị đá bay ra ngoài như tàn hoa bại liễu, nước miếng văng tung tóe, làm mọi người sợ tới mức nhao nhao chạy tới chỗ an toàn để trốn, thật là gớm, xung quanh hỗn loạn.
Trương thiếu gia tựa như một đống thịt bự xự, cả một thân thịt rơi thẳng trên mặt đất, nằm một đống không bò dậy nổi, chân chó sợ tới mức ngã quỵ. Đánh người xong, Du Tiểu Mặc cùng Lăng Tiêu sảng khoái tinh thần bỏ đi. Gã mập là người của Song Ngư Lâu, nói không chừng Vũ Thành còn phải cảm tạ hắn.
Ngay lúc họ vừa đi, Trương quản sự hay tin con trai bị đánh vội vã mang người chạy tới, thấy bộ dạng chật vật của nhi tử, giận sôi máu.
“Chiếu nhi, kẻ nào cho gan như vậy, dám đánh con, nói cho cha nghe, cha nhất định sẽ khiến hắn hối hận không kịp.” Trương quản sự biết rõ đức hạnh của nhi tử, nhưng xấu đến mấy cũng là con trai ruột của mình, bị đánh ngay ở trung tâm thành, hiển nhiên là có người không nể mặt lão.
“Cha! Cha nhất định phải báo thù thay con.” Gã mập ôm chặt chân cha mình, nước mặt tèm lem, “Hai kẻ kia khinh người quá đáng, biết rõ con là con của ngài mà còn dám xuống tay với con.”
“Đến cùng thì xảy ra chuyện gì?” Trương quản sự muốn kéo gã lên, đột nhiên nhớ tới gì đó, cánh tay ngừng trên không trung, sau đó mất tự nhiên thu lại, gã mập cũng không phát hiện.
Gã mập lên án: “Hôm nay con vốn định mua tặng cha một miếng không gian phù ở Luân Hồi Lâu, có thể sử dụng thứ kia lúc nguy hiểm, tương đương với việc nhiều hơn một cái mạng, cho nên mới định đem nó tặng cho ngài, chỉ là hài nhi không đấu lại được hai kẻ kia, hài nhi liền xin bọn họ bán cho mình, còn nói rõ tình huống, nhưng là hai người kia không những không bán cho con, còn ác ngôn phỉ nhổ, ra tay với con trước, cha, cha nhất định phải thay hài nhi làm chủ.”
Trương quản sự giận đến nỗi ngón tay đều run run, dám khi dễ con của lão trắng trợn như thế, tuy nhiên lão biết câu chuyện vừa rồi có hơi thiếu căn cứ, nhưng chắc chuyện không bán lại không gian phù là sự thật.
“Biết hai kẻ kia tên là gì không? Cha nhất định sẽ báo thù cho con.”
Gã mập lau nước mắt và vết máu trên mặt, âm u nói: “Bọn hắn có hai nguời, một cao một thấp, nhưng con chỉ biết danh tự của tên thấp hơn, hắn gọi Du Tiểu Hắc.”
“Du Tiểu Hắc?” Trương quản sự nhíu mày suy tư, sao cái tên này quen tai như vậy, như thể đã nghe qua ở đâu, trong đầu đột nhiên hiện lên một tiếng sét, Trương quản sự ngơ ngác, hắn... Đừng bảo hắn là thiếu niên đã đánh bại Độc Nhãn mặt sẹo chứ?
“Cha, cha làm sao vậy?” Gã mập nhìn cha mình mà không hiểu sao.
Trương quản sự đột nhiên dùng sức tóm lấy bờ vai của gã, “Chiếu nhi, con xác định người kia tên là Du Tiểu Hắc chứ, nam nhân bên cạnh hắn có phải cao cao, dung mạo rất xuất sắc không?”
Gã mập hoảng sợ nhìn cha mình, “Cha, cha làm con đau.”
“Mau nói cho ta biết.” Trương quản sự quát.
“Dạ dạ dạ, con con xác định hắn tên là Du Tiểu Hắc, nếu cha không tin, có thể đến hỏi Tô các lão của Luân Hồi lâu.”
Gã mập không hiểu gì, rõ ràng mới nãy cha còn ổn lắm, sao đột nhiên lại biến sắc rồi.
“Ngu xuẩn, chỉ biết gây phiền toái cho ta.” Trưởng quản sự đập mạnh vào đầu gã mập, giận không kiềm được, lúc này cũng không quan tâm tới đứa con trai ngu xuẩn này nữa, vội vội vàng vàng bỏ đi, nếu như người nam nhân kia vì con lão rồi giận chó đánh mèo liên lụy tới tửu lâu Song Ngư, thì lão khỏi cần làm quản sự nữa.
Gã mập bị cha đánh tới choáng váng, ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Chân chó đứng phía sau nhìn cảnh này, con mắt đột nhiên hiện lên một tia tinh quang, ở nơi không ai chú ý, gã lén lút thu đá truyền âm trong tay vào, lập tức khôi phục lại bộ dạng chân chó thường ngày, làm bộ chạy tới đỡ gã mập dậy.
Cùng lúc đó, Vũ Thành mang theo nụ cười ẩn ý đi ra khỏi phòng.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
79 chương
66 chương
507 chương
48 chương