Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 369
Trong ánh nhìn chằm chằm của đám đông, hai người bắt đầu khai chiến.
Sở dĩ Du Tiểu Mặc có thể nhận lời dứt khoát nhưng vậy cũng là có mục đích, hắn muốn cơ hội này thử Tu Di Ấn thứ hai, Huyền Ấn.
Huyền Ấn là là loại ấn thứ hai hắn học được sau khi trở về từ biển Vô Tận, có điều bây giờ hắn vẫn chưa có cơ hội giao chiến với người khác, cho nên hắn không rõ uy lực của Huyền Ấn lớn đến bao nhiêu.
Nếu Trần Tình Nhi này đã có vấn đề, vậy thì hắn có thể thoải mái dùng cô ả để thử tay một chút.
Sức mạnh linh hồn ùn ùn kéo tới như sóng lớn quay cuồng, dùng thanh thế đáng sợ tụ tập phía trước Du Tiểu Mặc, ở trên tay hắn, là một Hoàng Ấn đang xoay tròn, từ bên trong Hoàng Ấn ấy, mọi người có thể cảm nhận được một dòng sức mạnh cường đại.
Vừa ra tay đã triển khai Tu Di Ấn, mọi người đều cảm khiếp sợ.
Hoặc là Du Tiểu Mặc quá để mắt tới Trần Tình Nhi, hoặc là bản thân hắn muốn hung hăng ra oai phủ đầu với Trần Tình Nhi, cho nên vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu thế này.
Mặc kệ loại khả năng nào, đa số mọi người đều mang tâm trạng hả hê đứng nhìn, bởi vậy cũng có thể thấy, nhân duyên của Trần Tình Nhi chẳng hề tốt.
Trần Tình Nhi hơi nhíu mày, có vẻ không hiểu nổi hành vi của hắn.
Du Tiểu Mặc cười cười ẩn ý, mấy giây sau, Hoàng Ấn trước mặt hắn đã hoàn thành, thanh thế to lớn lúc nãy đã thu hết vào bên trong Hoàng Ấn.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Trần Tình Nhi, cười nói: “Công kích của ta tới đây, ngươi nên cẩn thận.”
Nghe vậy, Trần Tình Nhi không những không bày ra tư thế phòng ngự, mà còn dịu dàng đáp lại: “Đa tạ học trưởng đã nhắc nhở.”
Một trận gió lớn thổi qua, Du Tiểu Mặc biến mất tại chỗ.
Xung quanh lập tức vang lên một tràng âm thanh thảng thốt, bọn họ còn tưởng Du Tiểu Mặc chuẩn bị bắn Hoàng Ấn ra, không ngờ lại biến mất.
Một giây sau, Du Tiểu Mặc đang biến mất đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Tình Nhi, hơn nữa còn ở phía chính diện.
Thứ lao tới không phải là Hoàng Ấn, mà là một cái chân, một cước này còn mang theo sức mạnh xé nát không khí, hung hãn đá về phía Trần Tình Nhi.
Liên tiếp xuất ra công kích không theo lẽ thường khiến cho khuôn mặt vô cảm của Trần Tình Nhi cũng bắt đầu có biểu lộ, vừa phải chặn một cước kia, lại còn phải đề phòng Hoàng Ấn trong tay hắn, điều làm cho nàng kinh ngạc là, sức mạnh của Hoàng Ấn này không hề suy yếu vì sự chậm trễ này.
Không chỉ có thế, tốc độ và sức mạnh của Du Tiểu Mặc hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của nàng.
Ngăn cản cái chân đang quét tới, Trần Tình Nhi đột nhiên biến sắc, thân hình nhanh chóng lui lại.
Nhưng sao Du Tiểu Mặc có thể để nàng trốn được, chân vừa đặt xuống đất đã mượn lực của phiến đá dưới chân để bật lên, bóng dáng màu lam thoắt ẩn thoắt hiện theo sát sau lưng nàng.
Có điều tốc độ của Trần Tình Nhi cũng rất nhanh, Du Tiểu Mặc phải dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi kịp, nếu như không đuổi kịp thì cả kế hoạch của hắn đều vô dụng mất.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc nâng tay trái lên, ngón tay động vài cái, nơi đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ ra một dòng sức mạnh linh hồn, bắn về phía lưng Trần Tình Nhi.
Cảm nhận được uy hiếp truyền tới từ phía sau lưng, Trần Tình Nhi đành phải hãm tốc độ lại.
Nhưng chỉ cần nàng hơi chậm lại một chút, Du Tiểu Mặc đã đuổi kịp ngay.
Sau khi ngăn cản Trần Tình Nhi bằng Linh Tê Chỉ, hắn lập tức đánh tới một cái khác, tiếp tục mượn cơ hội này để tới gần Trần Tình Nhi, cùng lúc đó, điều làm cho mọi người bất ngờ nhất là Hoàng Ấn trong tay hắn cũng lao ra ngoài.
“Ôi trời ơi, hắn không kết thủ ấn?”
Lúc này đã có người nhìn ra chân tướng, cách công kích nào cũng cần phải kết ấn, nhưng Du Tiểu Mặc thì không, thậm chí còn dùng tới hai lần.
Trần Tình Nhi đã dính phải cái bẫy này. Bởi vì bên tay phải của Du Tiểu Mặc vẫn luôn giữ Hoàng Ấn, ai cũng nghĩ rằng hắn không thể được dùng hai tay thì làm sao mà kết ấn khác được nữa, lúc ấy cũng không thể tấn công tiếp.
Đây chính là chỗ nhầm lẫn.
Vì tính sai trong nhất thời, Trần Tình Nhi luống cuống tay chân.
Linh Tê Chỉ của Du Tiểu Mặc kém Tu Di Ấn nhiều lắm, cho nên Linh Tê Chỉ không thể làm gì được nàng, nhưng cũng không thể bỏ mặc cho nó lao vào người mình, Trần Tình Nhi đành phải dừng lại để ngăn cản.
Nói chung, mỗi người sẽ căn cứ vào công kích mà đối phương áp dụng để bày ra biện pháp phòng ngự hoặc phản kích tương đương.
Đây chính là mục đích của Du Tiểu Mặc.
Đại khái là Trần Tình Nhi cũng phát giác ra sự kì lạ, cho nên mới phải kéo giãn khoảng cách với Du Tiểu Mặc.
Ngươi có kế Trương Lương, ta cũng có thang trèo thành*!
Sau khi khói bụi tán đi, bóng dáng của Trần Tình Nhi xuất hiện dưới một cái hố lớn màu đen, không thể tìm nổi sự chật vật nào trên người nào, thậm chí vạt áo trắng còn tung bay theo gió, chỉ là cái nét vui vẻ dịu dàng trên mặt đã biến mất, nàng dùng sắc mặt khó đoán nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc đứng cách xa năm, sáu mét.
Trong mắt Du Tiểu Mặc lóe lên một tia kinh ngạc, bị Hoàng Ấn đánh trúng trong khoảng cách gần như vậy mà chẳng hề tổn thương mảy may, quả nhiên là đã ẩn giấu thực lực.
“Quả nhiên, ngươi rất lợi hại.” Du Tiểu Mặc khen ngợi.
“Đâu có, học trưởng mới là người lợi hại nhất, có thể nghĩ ra được cách này, Tình Nhi bội phục.” Nụ cười lại hiện lên trên khuôn mặt Trần Tình Nhi, “Bây giờ đến lượt ta ra tay, học trưởng nên cẩn thận.”
Du Tiểu Mặc lập tức cảnh giác.
Tay phải của Trần Tình Nhi nâng lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một đống thứ gì đó kì dị giống tơ lụa bỗng xuất hiện nơi khẽ tay nàng, một màu hồng nhạt trong suốt, thoạt nhìn thì giống như sợi tơ, dài khoảng năm mét.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, hình như những sợi tơ này được ngưng tụ từ sức mạnh linh hồn, nhưng lại không giống thế, chẳng lẽ nàng muốn dùng đống sợi này để làm vũ khí?
Khóe miệng Trần Tình Nhi cong lên thật khẽ, cầm chặt đầu sợi tơ, nhẹ nhàng quăng hai cái trên mặt đấy, tiếng “Chát chát” vang lên theo từng đường quật, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lớp đá trên mặt đất đã bị cắt ra vài đường trắng dài và sâu, đây chỉ là nhẹ nhàng, nếu như dùng sức, có lẽ mặt đất sẽ vỡ vụn cũng nên.
Du Tiểu Mặc đang kinh ngạc thì sợi tơ kia đã thình lình lao về phía hắn, mang theo công kích bén nhọn đánh thẳng chính diện.
Sợi tơ vừa đập vào mặt đất thì nơi đó xuất hiện ra một cái hố, đường kính khoảng một mét.
Du Tiểu Mặc lùi ra phía sau, nhưng sợi tơ kia như có mắt, hắn rẽ lối vào thì chúng đánh về phía hắn theo hướng đó, cứ như thế, liên tiếp không ngừng.
Lần này Du Tiểu Mặc dứt khoát không né cũng chẳng tránh, một dòng sức mạnh linh hồn lập tức bạo phát khỏi cơ thể hắn, một chia thành hai, một phần đón lấy sợi tơ của Trần Tình Nhi, một phần thừa cơ quấn vào nó…
Sợi tơ bị chặn lại, chuyển động hơi chậm một chút, đó điều vẫn có thể dùng mắt thường nhìn thấy nó đang chậm rãi di chuyển về phía Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc muốn thử cắt đứt đám sợi kia như lúc đấu với Sài Tuấn, nhưng hiển nhiên là Sài Tuấn sao có thể so được với Trần Tình Nhi, sợi tơ của nàng không chỉ có công kích kinh người mà phòng ngự cũng lợi hại không kém, trong giây lát Du Tiểukhông thể làm gì được nàng.
Theo lý thuyết, việc này không thể xảy ra.
Bởi vì dù công kích và phòng ngự của đan sư cấp sáu thượng phẩm có lợi hại thế nào cũng không thể là đối thủ của đan sư cấp tám, nếu không thì tất cả đan sư cấp sáu đều có thể nghịch thiên rồi.
Trừ khi, thực lực của nàng tương đương hoặc hơn hắn.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc dứt khoát thu sức mạnh linh hồn lại.
Không còn gì ngăn cản, sợi tơ lại tiếp tục tấn công hắn, chỉ là lại bị Du Tiểu Mặc né tránh lần nữa, sau đó là cảnh tượng ngươi đuổi ta trốn.
Mọ người biết rõ thực lực của Du Tiểu Mặc, nhưng thấy ánh bị sợi tơ của Trần Tình Nhi đuổi đánh mãi, làm cho đám người đứng ngoài xem nhao nhao kinh ngạc mãi.
Ước chừng năm phút sau, động tác của Du Tiểu Mặc đột nhiên ngừng lại.
Thời điểm còn người còn thấy bất ngờ, hắn đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía Trần Tình Nhi, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước, gần như chỉ trong nháy mắt đã đến nơi.
Trần Tình Nhi nheo mắt, không phải vì tốc độ của Du Tiểu Mặc bỗng nhanh hơn, mà khoảng cách giữa hai người còn chỉ còn vỏn vẹn ba mét, vậy mà tranh thủ lúc chạy trốn để kéo khoảng cách lại. Nhưng đến khi nàng nhìn thấy Kim Ấn nằm trong lòng bàn tay Du Tiểu Mặc, rốt cục cũng hiểu được mục đích của hắn rồi.
Trần Tình Nhi vội vàng triệu hồi sợi tơ trở lại, nhanh chóng biến chúng thành một tấm chắn màu hồng nhạt.
Du Tiểu Mặc giơ tay phải lên, thẳng tay đập tấm chắn lên cái lưới kia không chút do dự, một công một thủ, thanh thế lập tức khiến linh khí trong thiên địa phải rung chuyển, Du Tiểu Mặc mượn sức gió nhanh chóng lui về phía sau mất mét.
Huyền Ấn dễ dàng xé rách tấm chắn, đánh thẳng vào Trần Tình Nhi, một tiếng động chói tai như sấm rền ầm ầm vang lên từ nơi mà Trần Tình Nhi đang đứng, đất đá văng tung tóe, khí thế to lớn, thậm chí còn lan đến gần những người xung quanh, một số người còn suýt nữa ngã xuống đất.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Huyền Ấn, căn cứ những gì Tu Di Ấn ghi lại thì càng luyện lên cao, uy lực của mỗi ấn càng mạnh hơn gấp bội, nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, hình như còn vượt qua cả gấp bội rồi.
Lần này, vì không muốn Trần Tình Nhi phát hiện Huyền Ấn trong lòng bàn tay, hắn không sử dụng linh khí trong thiên địa nữa.
Bởi vì trước khi sử dụng bất cứ loại kỹ pháp nào đều phải dùng linh khí trời đất xung quanh mình để phụ trợ, làm như vậy có thể kết chiêu dễ dàng hơn, còn chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh linh hồn, cách này khó hơn nhiều lắm, yêu cầu về khả năng khống chế của người thi triển cũng rất cao.
Du Tiểu Mặc muốn hành động bất ngờ nên mới chọn cách thứ hai.
Nhờ vậy mới làm cho Trần Tình Nhi chỉ kịp triệu hồi sợi tơ, nhưng dưới uy lực lớn như vậy của Huyền Ấn, lần này nàng không thể nào thản nhiên như trước được nữa rồi.
Quả nhiên, đợi sau khi mọi thứ yên tĩnh, trong đám tro bụi lộ ra bóng dáng hơi chật vật của Trần Tình Nhi, quần áo màu trắng đã bị ô uế, có mấy nơi còn bị rách.
Ở nơi mọi người không thấy được, đôi mắt hơi rủ xuống của Trần Tình Nhi hiện lên một tia âm tàn.
*Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo thành: Trương Lương là một danh nhân thời Hán, từng đưa ra rất nhiều mưu kế lợi hại, cho nên từ “kế Trương Lương” là từ để chỉ mưu kế tốt. Đại ý câu này là ngươi có mưu kế lợi hại, ta cũng có phương án ứng đối.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
158 chương
4 chương
30 chương
41 chương
10 chương
28 chương