Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 341
Lúc hai người tới thôn Hắc Ấn, đã là bốn ngày sau.
Thôn Hắc Ấn vẫn như trước kia, nát bấy như mọi khi, nhưng lần này còn nát hơn cả lần đầu, mấu chốt ở ngay những người ra vào thôn Hắc Ấn.
Bởi vì là lần đầu tiên tới đây, cho nên Du Tiểu Mặc nhớ rất rõ tình hình lúc ấy, nhất là điểm truyền tống.
Lúc ấy, mặc dù bọn họ tới quảng trường Hỏa Diễm điểu, nhưng điểm truyền tống ở ngay cách vách, dù cũng đông, nhưng không đông tới nỗi chẳng còn chỗ để đặt chân, hơn nữa không phải nói truyền tống trận rất đắt hả, nhưng mà, cảnh tượng trước mắt là thế nào đây? Nguyên một đám đầu người đen thùi lùi, cơ thể chen tới chen lui, mùi mồ hôi thì nồng đến mức có thể xông chết người luôn ấy.
Du Tiểu Mặc che mũi, muốn xỉu, con mắt thì đã biến thành hình nhang muỗi rồi.
Sắc mặt Lăng Tiêu cũng rất khó coi, thực ra tính y có chút thích sạch sẽ.
Không bao lâu, hai người liền rời khỏi điểm truyền tống, tuy rằng bọn họ có thể chen vào, nhưng cái mùi đó thiệt là khỏ ngửi, hơn nữa tình hình chen chúc thế này có điểm gì lạ lắm.
Du Tiểu Mặc buồn phiền nhìn qua hướng Lăng Tiêu, “Làm sao bây giờ?”
Nhiều người như vây, nếu xếp hàng thì không biết phải xếp đến khi nào, tuy bọn họ còn dư tới nửa tháng nữa, nhưng cũng không thể lãng phí ở chỗ này được.
Lăng Tiêu rủ mắt suy nghĩ, “Có vẻ đã có đại sự gì xảy ra rồi.”
Du Tiểu Mặc sững sờ, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu đáp: “Không biết, đi hỏi thăm một chút là biết ngay.”
Nói đến nghe ngóng tin tức, đương nhiên là khách sạn và tửu lâu rồi, ở thế giới cổ đại, kỹ viện cũng là một nơi tốt để nghe ngóng tin tức, chỉ là, từ lâu trước kia Du Tiểu Mặc đã phát hiện ra, hình như ở thế giới này không có kỹ viện.
Hai người nhanh chóng tìm một tửu lâu ở điểm truyền tống, bài trí ở quán rượu này chỉ thuộc hạng tầm tầm ở Viêm Thành, nhưng ở nơi hỗn loạn như thôn Hắc Ấn này đã khá lắm rồi.
Bọn hắn tới không sớm không muộn, trong tửu lâu đã đầy người. Cũng may mà tửu lâu khá lớn, lúc hai người đến cũng là lúc có người tính tiền rời đi.
Du Tiểu Mặc lập tức lanh lẹ chiếm cái bàn kia, mấy người có cùng ý đồ với hắn lại bị chậm một bước, nhìn thấy cái bàn bị chiếm mất, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười cười với họ, các ngươi có nhiều người thì sao chớ, cũng chẳng nhanh được bằng ta, tiếc quá đi mất…!
“Tiểu tử, đứng lên!” Bị làm răng trắng bóng của hắn kích thích, một gã đàn ông vạm vỡ cảm thấy Du Tiểu Mặc đang gây hấn với mình, khó chịu cực kỳ, đi đến trước mặt hắn đập thật mạnh lên bàn, một tiếng “Rầm” vang lên.
“Không!” Du Tiểu Mặc từ chối rất dứt khoát.
Gã đô con nọ xắn tay áo lên, lộ ra hay cánh tay vạm vỡ, “Có gan thì lặp lại lần nữa.”
Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm, “Nói lại mấy lần cũng thế thôi.”
Người xung quanh đã chú ý tới tình hình bên ngày, vừa nói vài câu đã giương cung bạt kiếm là cảnh tượng quá thường gặp ở thôn Hắc Ấn.
Ánh mắt gã nọ lộ ra sát ý, “Tiểu tử thối, ta xem ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Xin hỏi ngươi muốn thành toàn cho ai?” Một giọng nói biếng nhác còn mang theo cả bất đắc dĩ vang lên sau lưng gã đô con nọ, làm gã hết hồn kêu to một tiếng, đến lúc nhảy ra sau mới phát hiện đó là một nam nhân mặc cẩm bào màu trắng, trên mặt còn mang theo một cái mặt nạ xấu xí, khí thế của y rất không tồi.
Đối mặt với nam nhân thình lình xuất hiện phía sau này, gã không phải là tiểu quỷ mới ra khỏi nhà tranh, cũng lờ mờ đoán được rất có thể thực lực của nam nhân này còn cao hơn gã. Hơn nữa thôn Hắc Ấn là nơi ngọa hổ tàng long, vớ đại bất cứ người nào đi trên đường cũng có thể là cường giả thân tàng bất lộ.
“Lăng Tiêu, nhanh nhanh tới đây ngồi đi.” Du Tiểu Mặc cười híp mắt vẫy tay với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ghét bỏ vươn một ngón tay đè lên bờ vai gã nọ, cứ như thể đối phương tự nguyện, cả hai cùng ngồi xuống, chỉ có bản thân gã tự nhiên, một chút lực ấy gần như đã muốn nghiền nát gã, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi: “Làm gì thế?”
Lăng Tiêu ngồi xuống rồi nói: “Hiếm lắm mới có người tự động đưa tới cửa.”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc thoáng cái đã chuyển qua gã vạm vỡ đang đầm đìa mồ hôi lạnh, nở nụ cười, “Nói cũng đúng, anh thông minh ghê, như vậy thì chúng ta không cần tìm người nữa rồi.”
Lăng Tiêu thờ ơ: “Đó là vì em quá ngốc.”
Mặt Du Tiểu Mặc xạm lại, đúng là hạ miệng không lưu tình.
“Các ngươi muốn thế nào?” Gã nọ hoảng hốt hô một tiếng, dùng vẻ mặt kiêng kỵ nhìn Lăng Tiêu chằm chằm, đồng bạn đi cùng gã đều đã chạy hết, bởi vì gã là người có thực lực mạnh nhất trong đám, ngay cả gã cũng bị khống chế, thì đám kia còn làm ăn được gì.
Người vây xem thì khinh bỉ, chẳng có gì đáng xem.
“Không ra hồn, trả lời mấy câu hỏi của chúng ta thì ngươi sẽ được tha.” Du Tiểu Mặc nói.
“Vấn đề gì?”
“Hôm nay là ngày bao nhiêu, sao điểm truyền tống lại nhiều người như vậy?”
Gã nọ thở dài một tiếng, thì ra là chuyện này, toàn bộ người trong thôn Hắc Ấn này đều biết hết, không có gì phải ngạc nhiên, “Là thế này, người ngày trước, bên phía biển Vô Tận đột nhiên truyền tới một tin tức kinh người, phạm vị truyền bá của tin tức kia rất lớn, nhiều người vừa nghe được đã muốn chạy tới, nhưng mà Hỏa Diễm kiểu đi quá chậm, đợi lúc chạy đến chắc mọi việc đã xong xuôi cả rồi.”
Du Tiểu Mặc nói: “Tin tức gì?” Cái tên biển Vô Tận này nghe quen quen.
“Nghe nói, ở chỗ đó xuất hiện nguyên tố chi tâm.”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Gã to con thận trọng giải thích: “Thực ra thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết có người phát hiện ra phía dưới biển Vô Tận có một linh mạch, nghe nói, rất có thể linh mạch kia còn lớn hơn cả linh mạch của học viện Đạo Tâm.” Việc học viện Đạo Tâm có sở hữu một cái linh mạch cũng không phải là bí mật gì, chỉ là ít khi thấy người ta nói tới.
“Cho nên…”
“Nghe nói những thế lực lớn ở phía bắc đều hành động rồi.”
Linh mạch còn lớn hơn cả linh mạch của học viện Đạo Tâm, lại còn phát hiện ngay sau khi bọn họ rời đi, giờ đã qua mười ngày rồi, không biết đã bị cướp mất chưa? Tâm tư của Du Tiểu Mặc đều ghi rõ ở trên mặt.
Lăng Tiêu bình thản nói: “Biển Vô Tận chắc không phải là một nơi bình thường chứ hả?”
Trí nhớ của y tốt hơn Du Tiểu Mặc, lúc gã nọ nói ra tên địa danh, y đã nhớ tới mấy người của Phi Ngư Các mà bọn họ đã cứu được trong thí luyện đấu, lúc ấy cái người gọi Chu Lâm kia quả thật đã từng nói tới biển Vô Tận.
Gã nọ lập tức xác nhận: “Đúng, biển Vô Tận mênh mông rộng lớn, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, mặc dù đã có người xác định bên dưới biển Vô Tận thật sự có linh mạch, nhưng vị trí cụ thể thì không rõ lắm.”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc lại sáng lên, không rõ lắm tức là bọn họ cũng có cơ hội phải không.
Nguyên tố chi tâm là một sự hấp dẫn cực lớn, nhưng dù hấp dẫn thế nào cũng chỉ có một viên, một vài người tự biết thực lực mình không đủ, nhất định là chạy đến vì linh tinh, nếu linh mạch thật sự lớn đến thế, hẳn là số lượng linh tinh phải khá khẩm lắm đây.
Du Tiểu Mặc có thể khẳng định, những gia tộc mạnh ở đại lục Long Tường, cả những cao nhân ẩn sĩ nữa, sau khi biết tin tức này, nhất định sẽ chạy tới.
“Lăng Tiêu, chúng ta mau mau trở về đi.” Du Tiểu Mặc hưng phấn nói.
“Tỉnh táo một chút, cho dù có tu luyện giả phát hiện ra sự tồn tại của linh mạch, thì trong thời gian ngắn cũng chẳng thể xâm nhập vào biển Vô Tận, có sớm hay muộn vài ngày cũng thế.” Trên mặt Lăng Tiêu chẳng hề có chút sốt ruột nào.
Gã nọ ngồi một bên bổ sung: “Đúng vậy, trong biển Vô Tận có vô số yêu thú ẩn núp, loài người đã phát hiện ra, thì những yêu thú mạnh mẽ dưới đáy biển cũng có thể phát hiện, nếu loài người muốn xuống biển đi tìm linh mạch, thì kẻ địch lớn nhất chính là những yêu thú sống ở đó.”
Lăng Tiêu rất hài lòng với đáp án này của gã, rốt cuộc cũng từ bi thả gã đi. Gã nọ lập tức chạy biến.
Du Tiểu Mặc gọi vài món ăn, hai người ăn uống xong xuôi rồi mới rời khỏi.
Điểm truyền tống vẫn giống như buổi sáng, mặc dù đã qua mấy canh giờ, nhưng dòng người vẫn chen chúc như vậy.
Bởi vì cái gọi là tiền có thể làm cho ma xui quỷ khiến, cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn nhịn đau để tốn thêm chút thủy tinh tệ mới có thể đứng vào truyền tống trận trong cùng ngày hôm ấy.
Khoảng cách ngắn như vậy mà hắn phải bỏ ra gần hai trăm miếng thủy tinh tệ. Người phụ trách điểm truyền tống đúng là con buôn, lại còn mượn cơ hội để hét giá rồi kiếm bộn.
Viêm Thành cũng như thôn Hắc Ấn, lưu lượng người nhiều hơn lúc trước không chỉ một lần, bởi vì Viêm Thành chính là con đường duy nhất để đi tới biển Vô Tận.
Đi trên đường phố, nhìn dòng người vội vã qua lại, Du Tiểu Mặc nhanh chóng đuổi theo Lăng Tiêu, “Lăng Tiêu, chúng ta nên về học viện Đạo Tâm trước, hay là đi thẳng tới biển Vô Tận?”
Lăng Tiêu nói: “Tới biển Vô Tận, còn mười ngày nghỉ nữa, bây giờ mà về chưa chắc đã ra được.”
Tuy thực lực của mấy người đứng đầu học khu A không tệ, nhưng nếu so sánh với đám lão quái đã thành danh nhiều năm kia, không chỉ kém một bậc thôi đâu, nếu xuất hiện cũng chỉ có thể làm pháo hôi, cho nên có một nửa khả năng là học viện sẽ không cho bọn họ đi.
“Thế thì chúng ta mau đi thôi.” Du Tiểu Mặc ôm lấy cánh tay của Lăng Tiêu, mặt mũi thì tràn đầy phấn khởi kéo y đi.
Lăng Tiêu đè đầu hắn lại, “Ngốc, em có biết hướng của biển Vô Tận, và muốn đi tới đó thế nào không?”
Du Tiểu Mặc im lặng chớp mắt một cái, “… Không phải ở cuối phía bắc hả.”
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Đúng rồi, đúng là ở cuối phía bắc, nhưng biển Vô Tận gần như kéo dài qua cả hai bên phía đông và phía tây, em biết tu luyện giả loài người sẽ tập hợp ở đâu không?”
Du Tiểu Mặc cười cười xấu hổ, “Thế thì bây giờ chúng ta đi mua bản đồ ngay, rồi nghe ngóng xem truyền tống trận nào tới biển Vô Tận.”
“Đi thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
158 chương
4 chương
30 chương
41 chương
10 chương
28 chương