Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 320
Với tư cách là một trong những đại hiểm cảnh của thâm sơn, ở sườn núi Bất Chu này có một con yêu thú cấp mười chiếm cứ.
Tuy rằng không thiếu yêu thú cấp chín, nhưng đa số đều nghe theo lệnh con yêu thú cấp mười kia, nghe nói bản thân con yêu thú này đang thủ hộ một cây linh thảo cấp mười, cho nên trên cơ bản nó sẽ không chú ý tới linh thảo của những yêu thú khác.
Nếu muốn lấy cây linh thảo kia bằng tốc độ nhanh nhất, thì không thể nghi ngờ gì, con yêu thú cấp mười kia chính là đường tắt ngắn nhất.
Sau khi có ý định này, hai người nhanh chóng tìm ra huyệt động của con yêu thú nọ.
Yêu thú kia đã biến hóa, cho nên Du Tiểu Mặc không nhìn ra hắn là giống yêu thú gì.
Lăng Tiêu giải thích: “Nguyên hình của hắn là Ngạo Mạn điểu, sau khi hiện nguyên hình thì xung quanh sẽ có một luống hắc khí quanh quẩn, người bị hắc khí này nhiễm vào, sẽ dần dần bị ăn mòn mà chết, yêu thú cấp mười bình thường không phải là đối thủ của hắn.”
“Cảm giác cái tên này giống như Thất Tông Tội.” Du Tiểu Mặc nhận xét.
Lăng Tiêu nói: “Không phải rất giống, mà chính là Thất Tội thú, bọn họ hình thành từ những lời nguyền rủa, là một kiểu yêu thú khác biệt, thực lực gần bằng Đế Vương thú.”
Đế Vương thú thì hắn không dám hy vọng xa vời, nhưng mà Thất Tội thú hả, nói không chừng có thể nuôi một con nha.
Lăng Tiêu nở một nụ cười khoe hàm răng trắng noãn, “Muốn thì cũng được, nhưng mà… Trận đấu trước em thua, em không nên chơi xấu nha.”
Du Tiểu Mặc bị nghẹn một chút.
Đúng là hắn đang định chơi xấu nè, bị phát hiện mất rồi.
Thế nhưng mà cứ nghĩ tới chuyện này là hắn hận lắm, rõ ràng là Lăng Tiêu đang đùa giỡn hắn mà. Lúc đầu thì để cho hắn dẫn trước mãi, làm hắn kích động muốn chết, kết quả là chỉ một giây sau cùng y liền vượt lên, căn bản là đã có dự mưu từ trước rồi.
Sau khi bị uy hiếp, Du Tiểu Mặc đành phải thừa nhận sự thật rằng mình đã thua.
Lăng tiêu lập tức ôm Du Tiểu Mặc chạy tới, gần như chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Là một trong Thất Tội thú, Ngạo Mạn điểu là một loại yêu thú rất biết hưởng thụ, nhìn từ bên ngoài cửa động cũng thấy được, đáng lẽ nên là một đống cỏ dại mới đúng, nhưng bên ngoài lại được tô điểm với nhiều đóa hoa, thậm chí cửa động còn được quấn lên dây leo màu xanh biếc, vừa nhìn cũng biết là cố tình làm.
“Con Ngạo Mạn điểu kia có ở bên trong không?” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Không.” Lăng Tiêu xác nhận lại một lần, đúng là bên trong không có ai.
“Thế…”
※※※
Nhiệm vụ Đằng Tử Diệp và Đằng Vũ nhận là nhiệm vụ thứ năm, yêu thú thủ hộ linh thảo chỉ có thực lực cao hơn Đằng Vũ đúng một sao, nhưng bọn họ ở trong tối, yêu thú ở trong sáng, chỉ sau một ngày mai phục, con yêu thú kia đã rơi vào bẫy mà bọn họ bày ra, hai người hợp lực, cuối cùng cũng bắt được con yêu thú kia, còn đào được cây linh thảo.
Vốn với thứ hạng của Đằng Vũ thì không nên nhận nhiệm vụ thứ năm, bởi vì độ khó của nhiệm vụ này đối với hắn không hề cao, nhưng có thêm một Đằng Tử Diệp nữa, để cam đoan sự tan toàn của y, hắn mới nhận nhiệm vụ này.
Đằng Vũ nói: “Tử Diệp, bây giờ chúng ta đi về, hay tiếp tục rèn luyện?”
Đằng Tử Diệp là gia chủ tương lai của Đằng gia, hắn có trách nhiệm phải bảo vệ sự an toàn cho y, tuy hắn biết rõ Đằng Tử Diệp tới nơi này là để rèn luyện, nhưng Đằng Vũ càng nghiêng về hướng trở về hơn, bởi vì thâm sơn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.
“Tiếp tục!” Đằng Tử Diệp dứt khoát cho hắn một đám án.
Đằng Vũ bất đắc dĩ, đành phải đuổi theo sau.
Nửa giờ sau, Đằng Tử Diệp đột nhiên ngừng lại.
Đằng Vũ kinh ngạc hỏi: “Làm sao thế?”
Đằng Tử Diệp nhíu mày, không trả lời câu hỏi của hắn, quay người đi về hướng bên kia, khi y dừng lại, liền nhìn thấy bên dưới một cây đại thụ không xa, là hai cỗ thi thể đã hoàn toàn thay đổi, trên người một cỗ thi thể đó đang bị một con rắn trắng nhách quấn lấy.
“Đây không phải là học sinh của học viện Đạo Tâm sao?” Đằng Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đằng Tử Diệp nhớ rõ, nhiệm vụ mà học viện ban bố có một cái liên quan tới Tuyết Xà, hai người sẽ xuất hiện ở nơi này, hiển hiên là nhận nhiệm vụ Tuyết Xà, nhưng Tuyết Xà chỉ là một con yêu thú cấp sáu, dù hai người này có bất lực đến mấy, cũng không thể thất bại dưới một con Tuyết Xà được chứ. Quan trọng nhất là, vị trí hai cỗ thi thể này nằm rất kì lạ.
Đằng Vũ lập tức đi qua giết chết con Tuyết Xà kia, hắn kiểm tra một chút, phát hiện trên cổ họng thi thể có hai vết máu dài nhỏ, quả nhiên không phải chết dưới miệng Tuyết Xà, xem bộ dạng là bị người khác giết hại.
“Xem ra, có chuyện lớn xảy ra rồi!” Đằng Vũ nói.
Học viện Đạo Tâm rất nổi tiếng ở phía bắc, những người ngoài tới săn thú dù có gan lớn tới đâu, cũng không dám ra tay với học sinh của học viện. Vậy mà hắn lại phát hiện ra, vết thương trên cổ là một vết thương trí mệnh, rất ngay ngắn, hiển nhiên là một kích chết luôn, hơn nữa ánh mắt của họ, còn lộ ra một loại hoảng sợ khó mà tin nổi, hình như rất bất ngờ vì người nọ sẽ giết mình.
Đằng Vũ có một dự cảm không tốt, nếu như là do người quen biết làm, thì tình thế này rất nghiêm trọng.
“Mang hai cỗ thi thể này lên, chúng ta tập tức trở về báo cáo với các trưởng lão.” Đằng Tử Diệp nhanh chóng quyết định, dù sao nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành rồi, hơn nữa nếu trong thâm sơn thật sự có thứ quỷ quái gì đó đang trà trộn vào, chỉ sợ những người khác cũng đang gặp nguy hiểm.
Cùng lúc đó, đối tượng mà Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ngồi ôm cây đợi thỏ rốt cục đã về rồi.
Nguyên hình của Ngạo Mạn điểu là một người đàn ông cường tráng khôi ngô, mặt mũi thì đầy râu ria, nhìn sao cũng thấy đây là một người thừa hormone giống đực, vậy là hắn lại…
Nhìn thấy hắn, Du Tiểu Mặc ngơ ngác.
Ngạo Mạn điểu cũng ngơ ngác.
Cả hai người gần như chẳng biết nói gì, chỉ biết Ngạo Mạn điểu kịp phản ứng trước.
Hắn không lập tức chất vấn Du Tiểu Mặc là ai, mà nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như một cây kim độc đâm thẳng vào trên người Du Tiểu Mặc, đúng lúc hắn chuẩn bị nói chuyện, Du Tiểu Mặc đột nhiên ôm đầu kêu la thảm thiết.
“KHÔNGG, tại sao Ngạo Mạn điểu lại mang bộ dạng bất nam bất nữ thế này?”
Một người đàn ông cao to như vậy, lại mặc áo bào màu đỏ, tay thì xếp thành Lan Hoa chỉ*, đã thế mái tóc dài trên đầu còn mang hơi hướng học đòi văn vẻ, cắm lên một cây trâm màu đỏ xinh đẹp, bộ dạng này chỉ có thể dùng từ vừa dung tục vừa gớm để hình dung.
Du Tiểu Mặc run rẩy chỉ vào hắn, “Đây rõ ràng là nhân yêu a a a!”
Hai chữ nhân yêu vừa được thốt ra, hai mắt Ngạo Mạn điểu đã bùng cháy như muốn phun lửa, nét mặt cũng trở nên âm u, hắn hận nhất là bị người khác gọi nhân yêu, bất kể là loài người, hay là yêu thú, kẻ dám nói ra câu này đã không còn trên đời nữa rồi.
Đúng lúc hắn định ra tay, một giọng nói đột ngột vang lên, làm Ngạo Mạn điểu hoảng hốt tới nỗi tóc gáy dựng đứng, bởi vì từ lúc hắn trở về đến giờ, không hề phát hiện ra sự tồn tại của người thứ hai.
Người nói chuyện đúng là Lăng Tiêu, giọng điệu của y mang theo chút bất đắc dĩ.
Du Tiểu Mặc tiếp tục vò đầu, “Thế nhưng mà, em nghĩ lúc đó anh nói quá lên á!”
Lăng Tiêu mắng: “Đồ ngốc, nhìn ra giống như người sẽ nói ngoa lắm sao?”
Du Tiểu Mặc đáp: “Giống!”
Lăng Tiêu: “…”
“Ngươi là ai?” Cuộc nói chuyện lạc đề của hai người rốt cục cũng bị tiếng gào giận giữ của Ngạo Mạn điểu cắt ngang, người nọ dùng vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. Như thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.
Không thể nào không kiêng kị được, bởi vì hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại cả Lăng Tiêu, điều này chứng tỏ thực lực của Lăng Tiêu có thể còn cao hơn cả hắn.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng nhìn về phía hắn.
Một người thì mang vẻ mặt ghét bỏ, một người thì mang vẻ mặt cân nhắc.
Mặt Du Tiểu Mặc co lại nhăn nhúm như quả táo tàu, hắn không phản đối đàn ông làm đẹp, cơ mà… Mấy người thế này thì thôi đi.
Lăng Tiêu giơ lên hai ngón tay, “Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, khế ước với hắn, thứ hai, làm người hầu của ta.”
“Hai lựa chọn này khác nhau ở chỗ nào hả?” Sắc mặt Ngạo Mạn điểu âm u khó đoán.
“Đương nhiên là có chớ.” Lăng Tiêu cười tủm tỉm, “Hắn tên là Du Tiểu Mặc, ta là Lăng Tiêu, chủ nhân khác nhau mà.”
Ngạo Mạn điểu muốn hộc máu, người này đang thật sự phân biệt hay đang hành hạ hắn thế, bảo hắn làm nô dịch cho con người là chuyện không thể xảy ra, hắn không trả lời, lao thẳng về phía Du Tiểu Mặc, bởi vì Du Tiểu Mặc khá yếu.
Ánh mắt của Lăng Tiêu lạnh lẽo, vọt tới trước mặt Du Tiểu Mặc ngăn cản quyền phong màu đen kia, sau đó ôm eo Du Tiểu Mặc, lập tức đuổi theo.
Ngạo Mạn điểu biết rõ mình không đánh lại được Lăng Tiêu, cho nên hành động ra tay với Du Tiểu Mặc kia chỉ là để tạo cơ hội chạy trốn, hắn thành công, Lăng Tiêu vì cứu Du Tiểu Mặc nên đã chạy tới ngăn cản, tuy chỉ có vài giây, nhưng thế này đã đủ rồi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nếu như đang ở nguyên hình thì còn nhanh hơn nữa, nhưng nguyên hình của hắn quá đẹp đẽ, quá rực rỡ, sẽ bị phát hiện ngay.
Cơ mà dù có không hiện hình, thì cũng đã bị phát hiện rồi.
Ngay trên khoảng không phía trước tầm trăm mét, là hai bóng người một xanh một trắng đang lơ lửng.
Đồng tử của Ngạo mạn điểu đột nhiên co lại, tốc độ của hắn đã nhanh lắm rồi, vậy mà người nam nhân này còn nhanh hơn cả hắn. Rốt cuộc thì y là ai, hắn đã tung hoành ở sườn núi Bất Chu này nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng nghe nói tới.
Ngạo Mạn điểu không muốn giằng co với nam nhân, đang lúc hắn định lui lại, một uy áp cực mạnh ùn ùn kéo đến đánh thẳng về phía hắn, cảm giác áp bách này quá quen thuộc, chỉ trong nháy mắt đã khiến hắn không thể động đậy nổi.
Ngạo Mạn điểu hoảng sợ trợn mắt, “Đây, đây là… Đế Vương… Không đúng, nếu như là… Không thể nào chỉ dùng khí thế đã hoàn toàn kiềm chế ta được.”
Lan hoa chỉ:
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
39 chương
60 chương
59 chương
24 chương
24 chương
6 chương