Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 287
Ngũ trưởng lão bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt trầm ổn đảo qua khuôn mặt của các thí sinh, lạnh nhạt nói: “Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, thì lão phu sẽ tuyên bố quay tắc tranh tài của vòng này, tất cả hãy chú ý lắng nghe.”
Hạng mục tranh tài năm nay khác với năm trước, tuy cũng là khảo nghiệm linh hồn của đan sư, nhưng bài thi năm nay mượn phương pháp huấn luyện bình thường của học sinh khu A, cho nên đối với tất cả những thí sinh đứng ở đây, đây đều là lần đầu tiên của họ.
Thử thách của vòng hai chính là phòng trọng lực.
Tất cả các thí sinh sẽ đi vào một căn phòng làm bằng đá, đó không phải là một căn phòng đá bình thường, mà tất cả đá để xây lên căn phòng này đều là một loại đá trọng lực màu đen.
Phòng trong lực này có tác dụng với cả tu luyện giả và đan sư, chỉ cần bước vào là sẽ cảm nhận được một trọng lực vô cùng lớn.
Quy tắc của vòng hai chính là, xem ai có thể kiên trì ở trong căn phòng ấy lâu nhất.
“Về trận đấu thứ hai, mọi người đã biết rồi, sau lưng ta chính là phòng trọng lực mà kế tiếp các ngươi sẽ bước vào, đợi lát nữa lão phu sẽ cho mỗi người các ngươi một viên đá truyền tống, lúc các ngươi không thể chịu được trọng lực trong phòng nữa, chỉ cần nhẹ nhàng bóp nát viên đá là có thể truyền tống ra ngoài.” Ngũ trưởng lão nhìn mọi người rồi nói.
Đằng Tử Tâm đi tới lên tiếng hỏi: “Ngũ trưởng lão, xin hỏi phải tính điểm thế nào ạ?”
Ngũ trưởng lão nói với Diệp trưởng lão đứng bên cạnh: “Ngài hãy giải thích đi.”
Nói xong lão liền lui ra.
Diệp trưởng lão chắp tay với ngũ trưởng lão, rồi bước lên phía trước vài bước: “Về việc tính điểm, chúng ta sẽ căn cứ vào số thời gian thí sinh ở trong phòng để phán đoán, điểm cao nhất dùng năm điểm làm chuẩn.”
Từ 0 phút tới 5 phút, tính cả phút thứ 5, số điểm là không.
Từ 5 phút tới 10 phút, tính cả phút thứ 10, số điểm là một.
Từ 10 phút tới 15 phút, tính cả phút thứ 15, số điểm là hai.
Từ 25 phút đến 30 phút, tính cả phút thứ 30, là năm điểm.
Cứ thế mà suy ra, sở dĩ không tính vượt qua ba mươi phút là vì cho tới bây giờ còn chưa có đan sư vào đứng được trong phòng trọng lực hơn nửa giờ.
“Quy định chọn lựa của vòng này cũng như vòng đầu, nếu như số điểm thấp hơn ba thì tự động bị loại, không thể tiếp tục tham gia vòng ba.” Diệp trưởng lão nhìn biểu lộ suy nghĩ của mọi người, rồi nói tiếp: “Sau khi các ngươi tiến vào trong phòng, sẽ nhìn thấy vách tường hay phía trên cửa có một bảng ghi chép kỷ lục, đó chính là một trăm người có thời gian trụ lại lâu nhất trong phòng trọng lực, mà người đứng đầu, chính là Đằng Tử Diệp, thời gian của hắn là 29 phút 29 giây…”
Nói đến đây, Diệp trưởng lão còn cố ý liếc nhìn Đằng Tử Tâm.
Đằng Tử Diệp là anh trai Đằng Tử Tâm, tuy thiên phú của hắn không bằng Đằng Tử Tâm, nhưng dựa vào cố gắng không ngừng, thành tựu của Đằng Tử Diệp không hề chênh lệch với Đằng Tử Tâm.
Người khác cho rằng lúc Đằng Tử Diệp hai mươi mốt tuổi chẳng qua cũng chỉ là một đan sư cấp năm trung phẩm, cũng giống như em gái hắn.
Nhưng trên thức thế, người ngoài căn bản không hiểu rõ, hơn nửa năm trước, Đằng Tử Diệp đã được đặc cách, dùng thực lực cấp sáu hạ phẩm để vào học khu A, hiện tại thực lực của hắn rất có thể là trung phẩm rồi.
Hắn cũng không tham gia trận đấu, thời điểm Du Tiểu Mặc nhập học, Đằng Tử Diệp đang bế quan, cho nên không hề nghe thấy tin tức về người này, tới thời điểm hắn xuất quan, đã tới học khu A.
Nhưng ngay cả Đằng Tử Diệp cũng đã có thành tích này, thì Đằng Tử Tâm với tiềm lực cao hơn hắn sẽ có kết quả thế nào đây, điểm này đúng là đáng chờ mong.
Đáp án này, có vẻ không thể thỏa mãn được Đằng Tử Tâm.
Cặp mày thanh tú nhẽ nhíu lại một chút, Đằng Tử Tâm lại hỏi: “Diệp trưởng lão, nếu như thời gian vượt qua nửa giờ thì phải tính thế nào, cũng là năm điểm sao?”
Dù sao bây giờ số điểm của nàng cũng là năm, nếu như muốn theo kịp hoặc vượt qua Du Tiểu Mặc, năm điểm không thể đủ.
Diệp trưởng lão nhìn về phía ngũ trưởng lão.
Ngũ trưởng lão đi tới, vuốt râu rồi nói: “Nếu như thời gian vượt qua nửa giờ, thì sẽ được tính là sáu điểm.”
Ánh mắt Đằng Tử Tâm lập tức tỏa ra dị sắc, nàng còn có cơ hội chuyển bại thành thắng rồi, sau khi nhận được đáp án mình nghĩ, nàng liền lui về.
“Nếu như mọi người không còn thắc mắc gì nữa, vậy thì bắt đầu đi, còn một điều phải nhớ kỹ, trước khi vào trong phòng trọng lực, các ngươi nhớ quẹt thẻ vào lỗ khảm bên trên cửa, phòng trọng lực sẽ tự ghi chép tin tức của các ngươi, tiếp theo hãy lần lượt bước vào.” Ngũ trưởng lão thờ ơ liếc nhìn mọi người một lượt.
Du Tiểu Mặc quay đầu nói với Lăng Tiêu và mấy người còn lại: “Ta đi đây, mọi người nhớ chờ ta nha.”
Lăng Tiêu khoanh tay, ra vẻ đây là điều hiển nhiên.
Còn Giang Tiểu Phong thì gật đầu mặt mũi tràn đầy sự chờ mong, Bách Lý Tiểu Ngư chạy đi tìm Đồng Việt Húc rồi cho nên không có mặt.
Đúng lúc này, Thanh Thu đứng cách đó không xa đột nhiên bước tới gần Du Tiểu Mặc, nhìn bộ dáng của nàng, có vẻ muốn đi cùng Du Tiểu Mặc vào phòng trọng lực.
Giang Tiểu Phong bỗng cảm thấy xung quanh đột ngột xuất hiện một áp lực thật là lớn.
Đang lúc hắn hoảng sợ thì áp lực này đột nhiên biến mất.
Giang Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc, phát hiện ra ý định của Thanh Thu đã phải thất bại, bởi vì trên đường đột nhiên xuất hiện Đồng Việt Húc, người nọ mang theo một nụ cười ôn hòa, vẫn làm cho người ta cảm thấy ấm áp như vậy.
Bách Lý Tiểu Ngư chạy về, đắc ý nói: “Là ta bảo Việt Húc ca đi cùng Tiểu Mặc đó nha.”
Giang Tiểu Phong giơ ngón tay cái lên: “Ngươi được lắm đấy.”
Lăng Tiêu khẽ cong khóe môi, “Làm tốt lắm.”
Câu nói này của y làm cho Bách Lý Tiểu Ngư có cảm giác được sủng mà kinh hãi, tuy hắn là bạn thân với Du Tiểu Mặc, nhưng Lăng Tiêu gần như chưa bao giờ nói chuyện với bọn hắn.
Nơi quét thẻ của phòng trọng lực chỉ có một, cho nên mọi người chỉ có thể xếp hàng đợi đến lượt.
Trước khi vào, Diệp trưởng lão đứng canh ở cửa sẽ phát cho mỗi người một viên đá truyền tống.
Khi đến phiên Du Tiểu Mặc, hắn nhận viên đá truyền tống mà Diệp trưởng lão đưa cho, rồi lấy thẻ đỏ của mình ra, dưới ánh sáng mờ tối, ánh sáng màu hồng phát ra từ tấm thẻ vô cùng chói mắt.
Ngoại trừ Đằng Tử Tâm đã sớm thấy qua, những người khác đều nhao nhao trợn tròn mắt.
Du Tiểu Mặc nhanh chóng quẹt thẻ, sau đó liền đi vào, không hề để ý tới cái bộ dạng trợn mắt nhìn rất hài hước của đám người đằng sau.
“Làm sao hắn lại có thẻ đỏ?” Sài Chính căm hận.
Tuy ở học khu B thẻ đỏ không có tác dụng quá lớn, đó là bởi vì những nơi cần dùng đến thẻ đỏ đều ở học khu A, nhưng Du Tiểu Mặc chưa tới học khu A mà đã sở hữu một tấm thẻ đỏ sao.
Đằng Tử Tâm thờ ơ liếc nhìn gã một cái, “Đừng quên, sư phụ hắn là sư công của ta.”
Ngụ ý chính là, thẻ đỏ của Du Tiểu Mặc không phải dựa vào bản thân hắn có được, mà tám chín phần là nhờ Đoàn Kỳ Thiên cho.
Dù là như thế, nhưng Sài Chính vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Vừa đi vào phòng trọng lực, Du Tiểu Mặc cũng cảm nhận được một áp lực cực mạnh, áp lực kia tác dụng lên toàn thân hắn, thậm chỉ ngay cả linh hồn cũng có cảm giác bị đè xuống.
Hiệu quả của phòng trọng lực này chính là, nếu mỗi ngày đều tới đây rèn luyện đều đặn, thì sức chịu đựng của cơ thể và linh hồn sẽ tăng lên.
Tựa như tu luyện giả vào phòng trọng lực để rèn luyện sức chịu đựng của thân thể, thì cái căn bản của mỗi đan sư chính là linh hồn, nếu như rèn luyện cho linh hồn trở nên cứng cỏi hơn trước, thực lực sẽ mạnh lên gấp bội, còn nếu tu luyện thêm cả kỹ pháp linh hồn, thì kết quả đạt được sẽ như làm chơi ăn thật.
Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi, đợi đến lúc thích nghi được với trọng lực này, hắn mới chậm rãi bước vào phía trong.
Những người vào sớm hơn thấy hắn lại có thể chuyển động, nhao nhao mở to mắt nét mặt như thể khó tin lắm, lúc họ vào còn suýt chút nữa thì bị đè sấp ấy chứ, khó khăn lắm mới đứng lên được, vậy mà hắn lại chuyển động được, không hổ là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân.
Tuy nói như thế, nhưng sau khi bước được vài bước, trên trán Du Tiểu Mặc đã toát mồ hôi.
Sau lưng hắn, mấy người Sài Chính và Đằng Tử Tâm cũng đã vào rồi, tính huống của họ cũng giống như hắn, ngay từ đầu không thể thích nghi với trọng lực trong phòng mỗi người đều đứng im tại chỗ.
Sau khi thích nghi được một hai phút, họ bắt đầu chuyển động, chỉ có điều mỗi bước đều vô cùng chậm chạp.
Du Tiểu Mặc xoay người lại, nhìn động tác chậm chạp của họ, cứ như toàn thân đều cứng đờ, cảnh tượng này như thể hình ảnh bình thường được quay chậm lại mấy ngàn lần, thực ra thì nhìn cũng rất buồn cười.
Có điều bởi vì cơ thể đang chịu tác dụng của trọng lực, cho nên cả đám chẳng thể nói ra lời.
Du Tiểu Mặc chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy phía bên cánh cửa có bảng ghi chép thời gian kỉ lục, người đứng đầu đúng là Đằng Tử Diệp như Diệp trưởng lão nói, người thứ hai lại kém những ba mươi giây, có thể thấy, Đằng Tử Diệp thật sự lợi hại.
Danh sách một trăm người, nhưng chỉ có sáu mươi tư người đứng đầu có số thời gian từ khoảng 25 đến 30 phút, khoảng cách chênh lệch không lớn, có vài người thậm chí còn hơn thua bằng cả số giây.
Du Tiểu Mặc chậm rãi chớp mắt.
Phòng trọng lực này hẳn là đã tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng chỉ có sáu mươi bốn người là chịu nổi tới phút thứ 25.
Như vậy, con số 25 này chính là một đường ranh giới rất lớn.
Du Tiểu Mặc lết như ốc sên vào bên trong, mãi cho tới khi phía sau lưng là vách tường mới dừng lại, mặc dù khi ở trong phòng trọng lực này, mỗi người đều bị hạn chế hành động, nhưng hắn không muốn bỏ trống phía sau lưng cho mấy kẻ như Đằng Tử Tâm và Sài Chính.
Không lâu lắm, Đồng Việt Húc cũng đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười ôn hòa với hắn, nói chuyện trong phòng trọng lực sẽ tốn sức, cho nên nếu không phải là thời điểm bất đắc dĩ, thì bình thường rất ít người mở miệng nói, hiển nhiên những người khác cũng biết, cả đám đều kìm nén đến bứt rứt.
Khi đồng hồ chuyển qua phút thứ 5, vẫn chưa tới số mười 10, rốt cục đã có người không chịu nổi, liên tiếp có người bóp nát đá truyền tống, chỉ trong giây lát cả phòng đã thiếu đi một phần tư người.
Mồ hôi trên mặt Du Tiểu Mặc càng ngày càng nhiều, có điều, hắn liếc nhìn những đối thủ khác, tình huống của họ không khác gì hắn là mấy, sắc mặt cả đám đều hơi tái.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
31 chương
20 chương
111 chương