Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 280
“Ngũ trưởng lão, ngài thấy sao?” Diệp đạo sư ngồi bên cạnh Đông Lâm đột nhiên mở miệng hỏi.
Về việc của Lăng Tiêu, thân là đạo sư khu một, đương nhiên Diệp đạo sư biết rất rõ, chỉ là tuy thanh danh của Lăng Tiêu rất cao, nhưng sự hiểu biết của mọi người về y thực ra không nhiều nhặn gì mấy.
Bởi vì y cứ xuất hiện một khoảng thời gian ngắn là lại biến mất trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, làm cho một số người không biết phải làm sao để phán đoán thực lực của y.
Bây giờ Đằng gia và Sài gia chuẩn bị hợp lực đối phó với Lăng Tiêu, mặc dù loại thủ đoạn này có chút hèn hạ, nhưng trong hỗn chiến thì tình huống này cũng thường xuyên xảy ra, chỉ là vẫn cảm thấy tiếc nuối cho hạt giống tốt như vậy.
Đông Lâm rũ mắt, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lăng Tiêu đang đứng bên bờ lôi đài, nụ cười trên mặt y có chút kì lạ, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia tinh quang, lập tức bình tĩnh như lão tăng ngồi thiền: “Học sinh gọi là Lăng Tiêu này, chỉ sợ đang che giấu thực lực.”
Mấy vị đạo sư và trưởng lão cùng sững sờ, tất cả đều nhìn về phía Lăng Tiêu, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Cho dù y thật sự che giấu thực lực, cũng không thể đồng thời đối phó với cả mười mấy người của Đằng gia và Sài gia chứ?
Nhìn thấy nét mặt của y, Đông Lâm nở một nụ cười thản nhiên hiếm thấy, “Nếu không tin, thì các ngươi cứ xem tiếp đi, hắn sẽ cho chúng ta một kinh hỉ.”
Trên võ đài, tình hình chiến đấu giương cung bạt kiếm phảng phất như lúc nào cũng sẽ bộc phát.
Đằng gia và Sài gia càng tới gần, Lăng Tiêu rốt cục cũng bị chúng dồn vào một góc ở rìa, hình thành thế tam giác, thoạt nhìn thì như thành đồng vách sắt, bởi vì bên đằng gia còn có Đằng Giao, thứ tự trên bảng xếp hạng là cường giả đứng thứ sáu, cũng trùng hợp đứng ngay trên Lăng Tiêu một bậc.
Về phần bên Sài gia thì có Sài Thiên, cũng là đường ca của Sài Chính, là cường giả đứng thứ ba trên bảng xếp hạng.
Đã có hai đại cường giả ở đây, trong mắt mọi người thì Lăng Tiêu căn bản đã chẳng còn hy vọng.
Đằng Giao đắc ý cười nói: “Lăng Tiêu, không biết ngươi có bao giờ nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay không!”
Lần trước bị thiệt thòi từ chỗ Du Tiểu Mặc, Đằng Giao đã sớm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không thể tìm Du Tiểu Mặc tính sổ, thì tìm nam nhân cứ luôn đi cùng Du Tiểu Mặc tính sổ cũng được.
Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch lên thành một đường cong, cười vô cùng dịu dàng: “Đúng là thật không ngờ…”
Chính ngươi lại chạy tới chịu chết!
Dưới đài, Du Tiểu Mặc lau mồ hôi, tự động bổ sung nốt câu nói còn dang dở của Lăng Tiêu.
“Đằng Giao, đừng nói nhảm với hắn nữa, chúng ta cùng lên đi!”
Sài Thiên rút thanh kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ bằng vào Lăng Tiêu, là một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, gã biết rõ nếu kéo dài càng lâu, thì chuyện xấu càng nhiều, hơn nữa từ khi chúng đánh tới, nét mặt Lăng Tiêu chưa từng dao động dù chỉ một chút, ngược lại còn cười rất rực rỡ, để cho gã có cảm giác bất an khó hiểu.
Đằng Giao nói một tiếng “Được”, sau đó hai người xông về hướng Lăng Tiêu như mũi tên đã được bắn khỏi cung.
Tốc độ rất nhanh, những người ngồi ở khán đài chỉ có thể thấy hai tàn ảnh.
Lăng Tiêu tránh thoát trường kiếm của Sài Thiên, cũng nhấc chân lên đạp nhẹ vào thân kiếm, nhìn như nhẹ và vô lực, nhưng trên thực tế thì nặng như ngàn chân, trong thoáng chốc cả người Sài Thiên đã bị sức mạnh của y đẩy ra sau bốn, năm mét, suýt chút nữa thì va vào thuộc hạ.
Sắc mặt Đằng Giao khẽ đổi, chém một quyền thật mạnh vào bên trái của Lăng Tiêu, động tác này vừa đơn giản vừa trực tiếp, mặc dù không có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng bên trong cú đấm của gã có ẩn chứa một lượng sức mạnh rất lớn, chỉ sợ là ngay cả võ đài dưới chân họ cũng không chịu nổi.
Sau khi đá văng Sài Thiên, Lăng Tiêu cười nhạt nghênh tiếp Đằng Giao, ánh mắt mang ý cười chẳng biết lúc nào đã trở nên quỷ mị, cặp mắt đen kịt trầm tĩnh tới mức toát ra vài phần u ám như quỷ tà.
Trái tim Đằng Giao hẫng một nhịp, trong lòng có một giọng nói đang kêu gào với gã là có nguy hiểm, nhưng nắm đấm đã vung ra sao có thể rút về được.
“Thiệt là, ta vốn định tạm thời bỏ qua cho các ngươi kìa.”
Lăng Tiêu dễ dàng bắt được cú đấm của Đằng Giao, đột nhiên cười nhẹ rồi ghé vào tai gã mà nói một câu như vậy.
Trong ánh mắt sợ hãi của Đằng Giao, Lăng Tiêu nâng cái chân thon dài của mình lên đạp mạnh một cước vào bụng gã, lực kia tuyệt đối không thể gọi là nhỏ.
Phần bụng yếu ớt bị va chạm mạnh, Đằng Giao phun ra một ngụm nước chua, cả người như muốn bay ra ngoài, nhưng lại bị Lăng Tiêu kéo tới, đạp một cước, cứ thế nhiều lần, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong ba giây.
Dưới ánh nhìn khiếp sợ của mọi người, Đằng Giao rớt xuống lôi đài như một miếng vải rách.
Không khí hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Người đứng thứ sáu ở khu một Đằng Giao, vậy mà có thể rơi dài trong tình thế vừa đối mặt, tốc độ này cũng quá là nhanh!
Bên kia, Sài Thiên vừa đứng vững rốt cục cũng hoảng hốt, gã biết rõ mình đã phán đoán sai lầm, căn bản là Lăng Tiêu đang che giấu thực lực thật sự của bản thân, thậm chí rất có thể là y đang chờ bọn chúng tự động đưa tới cửa.
Thấy ánh mắt của Lăng Tiêu liếc về phía này, ánh mắt kia mang theo ý cười, như thể y không hề muốn buông tha cho chúng.
Sài Thiên lập tức hô to với đám người còn lại: “Còn không mau lên cho ta.”
Một đám đồng loạt rút vũ khí ra rồi xông về phía Lăng Tiêu, tiếng gào đinh tai nhức óc, trong đó thì Đằng gia hung hăng nhất, dù là ai thì phải nhìn chủ tướng nhà mình bị đánh cho gần chết chắc cũng không thể nhịn nổi cơn tức này đâu.
Lăng Tiêu nâng tay lên, cứ một cái tát là có một người bị đánh bay, chiêu thức đơn giản và không rườm già này lại có lực sát thương mười phần, đám người đang xông lên kia mới chỉ thấy mặt mà đã bị quật cho bay mất, uất ức hơn cả Đằng Giao nữa, cứ liên tiếp có người bị đập bay xuống võ đài, trong chớp mắt, đám người của Đằng gia và Sài gia đã bị tiêu diệt một nửa.
Tình hình chiến đấu nhanh chóng lại nghiêng về một bên thế này, thoáng chốc đã làm tất cả mọi người rung động.
Ngồi dưới đài, Du Tiểu Mặc nhìn mà kích động muốn chết.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng lúc chiến đấu của Lăng Tiêu, tuy việc này có liên quan tới thực lực của y, nhưng lần nào hắn nhìn mà vẫn cảm thấy vô cùng đã mắt, đặc biệt là cái tiếng tát “chát chát chát” đó, dù ngồi dưới mà nghe cũng thấy rất dễ chịu, cứ như chính hắn mới là người ra tay ấy.
Trong đám người nọ, Sài Thiên lại là kẻ giảo hoạt nhất.
Gã đã nhìn ra được thực lực của Lăng Tiêu cao hơn mình, cho nên sau khi hô lên, bản thân gã lại chẳng có động tác gì quá lớn, nói cách khác, gã cố ý kích cho người của Đằng gia xông lên.
Chỉ là để tránh cho Sài gia giận dữ, gã hy sinh một nửa người của Sài gia.
Bây giờ, Đằng gia đã bị diệt toàn quân, còn Sài gia thì thừa lại bốn mười.
“Hắn thật là lợi hại!”
“Thực lực này hoàn toàn có thể trở thành người đứng đầu được rồi!”
“Đám người bị hắn đá khỏi võ đài lúc nãy đã đủ hai điểm rồi, đây là số điểm cao nhất trong mỗi lần hỗn chiến phải không?”
“Không đúng, hình như lúc trước hắn cũng đá bay mấy người rồi mà, hơn mười một người đấy.”
Sau khi dưới đài chìm vào yên lặng, choáng chốc lại có từng đợt bàn tán xì xào, trong suy nghĩ của họ, hoàn toàn có thể coi Lăng Tiêu như hắc mã trong giải đấu lần này rồi.
Lăng Tiêu nhìn về phía bốn người của Sài Thiên, mỉm cười: “Còn thiếu hai tên nữa, chỉ cần hai thôi, các ngươi muốn tự chọn, hay để ta chọn?”
Cộng với hai kẻ không biết sống chết tới tìm y lúc đầu và đám người bị y đập xuống lúc nãy, thì bây giờ tổng cộng đã có mười ba người, chỉ cần thêm hai tên nữa là gom đủ ba điểm rồi, đương nhiên, làm sao Lăng Tiêu có thể bỏ gần tìm xa được, bọn chúng đã muốn tự đưa tới cửa, thì y sẽ không cần khách khí mà nhận thôi.
Sắc mặt Sài Thiên vô cùng khó coi, “Ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Gã có thể thỏa hiệp sao? Đương nhiên là không thể!
Nếu như bây giờ gã thỏa hiệp thì chỉ cần một giây thôi, toàn bộ học việc sẽ đồn ầm rằng gã vì sợ hãi Lăng Tiêu mà chủ động xuống nước.
Cho nên lúc này Sài Thiên không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trách gã đã phán đoán sai lầm, chọn ai không chọn, lại đi liên thủ với Đằng Giao rồi đụng tới Lăng Tiêu, mà không nghĩ rằng, sau khi Du Tiểu Mặc đã đắc tội quá nhiều người như vậy mà còn sống yên ổn được, thì nam nhân luôn đi cùng hắn còn có thể đơn giản sao?
Hậu quả của câu nói này là, Sài Thiên chính là kẻ đầu tiên bị đá xuống đài.
Lăng Tiêu cũng rất giữ chữ tín, y chỉ chọn đúng hai người thôi.
Chỉ là, hai người còn dư lại có thực lực tạm được, cũng không lâu lắm, hai người kia liền bị những người khác nhắm tới, Sài gia cũng theo bước Đằng gia, toàn quân bị diệt.
Hơn một canh giờ sau, kết quả của trận hỗn chiến cũng được xác định.
Danh sách này lại làm cho người khác dở khóc dở cười.
Bởi vì những người có thực lực của Đằng gia và Sài gia đều thất bại, cho nên chỗ trống của họ được những thí sinh khác lấp vào, thậm chí còn có thí sinh thứ hạng dưới năm mươi.
Sau đó, Ngũ trưởng lão tuyên bố số điểm trong lần hỗn chiến lần này.
Lăng Tiêu được ba điểm, tạm thời đứng đầu, người đứng đầu được cộng thêm hai điểm, sau đó là Vinh Hiên và Tần Chương cùng đứng thứ hai, mỗi người được một điểm, tổng cộng cũng chỉ có tám người là có điểm.
Về sau Ngũ trưởng lão cũng tuyên bố trận đấu chấm dứt, ngày mai sẽ là bài thi thứ hai, rồi cho mọi người giải tán.
Du Tiểu Mặc hưng phấn nhào về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ôm lấy hắn.
Hai người còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã vang lên một âm thanh hừ lạnh, nghiêng đầu xem xét, là Đằng Tử Tâm mang theo nét mặt phẫn nộ, thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng nhìn qua, sự giận dữ trên sắc mặt Đằng Tử Tâm càng rõ ràng hơn.
Cơ mà dù là ai nếu nhìn thấy người của gia tộc mình lại bị kẻ mình căm ghét nhất tiêu diệt thì chỉ sợ muốn bình tĩnh cũng khó.
Du Tiểu Mặc tặng cho ả một nụ cười đắc ý.
Đằng Tử Tâm phất tay áo rời đi, mang theo đám tùy tùng phía sau.
Chiến tích lần này chẳng ai có thể ngờ được, nhưng đúng là Sài gia và Đằng gia đã mất hết mặt mũi trong trận hỗn chiến này, bây giờ ai ai cũng suy đoán Lăng Tiêu sẽ là người chiến thắng trong giải thi đấu lần này, nước lên thì thuyền cũng lên, đi đến chỗ nào cũng có người vây xem.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
31 chương
20 chương
111 chương