Truyện ma: trà máu
Chương 3 : Oan hồn nơi kí túc xá
Tuấn nói với giọng xúc động-Đúng 12h khuya nay, đó là ngày sinh nhật của em gái tui, ông nội nhờ tui sài bàn cầu cơ này để kiểm tra xem Trang đã đầu thai chưa, vì Trang đã mất cách đây một năm...
Cả ba đứa dang đi bỗng im bặt trước ánh đèn của quốc lộ. Hai, ba thanh niên phóng xe rồ rồ chạy bạt qua vô tình phá đi sự im ắng đầy tiếng ve kêu. Chị Thúy đưa cao chiếc ván trượt của mình lên. Trang gắt gỏng:
-Qua đây bà mầy bổ cho vài nhát! Tức thì, chị đỏ mặt, nhìn Hoàng, Tuân và Thạch một cách ngượng ngùng, chị đỏ mặt, lấy 2 tay che lại, rúm người xuống -Á...ứ chịu dâu!
Cả bọn có trận cười vỡ bụng giữa đêm khuya, anh Tuân phải dỗ mãi, chị mới chịu đi tiếp.
Đúng 12h đêm, cả bọn ngồi trước bàn cầu cơ, sau đó đốt nhang, rồi Tuân đặt bánh trái lên một chiếc dĩa, cho vào đó những món ăn vặt mà cả bọn mới mua, cả bọn tỏ ra nghiêm nghị tới mức Hoàng cũng phải cứng hết người lên. Tuấn nói:
-Út ơi, em có đây không ? Lập tức, miếng gỗ như bị kéo đi tới chữ G-O-I-N-G làm cả bọn giật mình. Hoàng bấy giờ tỏ ra bình tĩnh tới lạ,một trận gió lớn nổi lên ngay giữa khuôn viên của í túc xá, làm cho những cây dừa kiểng và một cành hoa phượng khô đập thẳng vào cửa nhà. cả bọn giật bắn mình vì tiếng động lớn lũ lượt ra kiểm tra cửa chính, một cảnh thượng làm mọi người há hốc, mặt ai nấy trắng bệch mà không ngờ rằng đó là Trang, em gái của Tuân. Trang như đang cố đi vào nhà nhưng lại bị cản lại bởi thứ ánh sáng trước cửa nhà, đó là vòng bát quái mà Hoàng gắn trước cửa nhà. Hoàng bình tĩnh thắp nén nhanh lên bàn thờ, lập tức oan hồn của Trang cười mỉm rồi biến mất. Hoàng giải thích: -Nhà em dó giờ hành nghề vẽ tranh ở quê, được bề trên phù hộ mà tranh vẽ của họ em linh lắm, vẽ thần nào thì thần đó phù hộ, ai là con cả đều có khả năng này, đến em cũng hơn mười đời rồi ạ.
Câu nói đó làm cả bọn hông còn tâm trang nào để chơi nữa. Trong tình thế im lặng, chị Thúy luôn là người lên tiếng trước: -Năm ngoái, Trang cũng từng học ở đây,cũng là sinh viên của tường mình rồi làm chung với tụi chị như cưng, nhưng mà nó bị bọn đầu đường xó chợ để ý, rồi hãm hiếp ngay trong quán, lũ khốn nạn đó chơi bùa chơi ngải, cho con ngải vô trong bàng quang của Trang, con bé hông nói được, rồi tụi mắc dạy đó tìm tới nhà, tối nào cũng hành hạ nó mà tụi này hông biết, con bé tủi nhục quá, tự thiêu trong chính khu chung cư này, nhưng mà nó kịp viết được mấy từ khi chết, rồi tối đêm rằm hay những tháng cúng hồn, tụi chị hay cúng bánh trái cho con bé như hổm nay.
Tuấn-người nghiêm nghị và chính chắn nhất hội bạn lã chã nước mắt, nước mũi mà mếu máo hông thành tiếng, Thạch khỉ hoạt bát cũng im bặt hẳn đi, khu trọ như rơi vào màn đêm. Tự dưng con trỏ của bàn cầu cơ gật bắn lên, nảy lên nảy xuống như con cá mắc cạn rồi đập thẳng vô bàn học cảu Hoàng, rớt xuống một sợi dây chuyền có mặt dây là một nửa hình trái tim bằng im loại, hình như là một cặp với cọng dây chuyền mà Tuấn đang mang trên cổ. Tuấn bấy giờ lấy cẳng tay chùi nhanh mặt rồi siết chặt cọng dây chuyền.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
29 chương
24 chương
167 chương
99 chương
352 chương
877 chương