Các bạn thân mến, tôi biết tôi nói chuyện vẫn giả mù chọc cười chỗ nọ chỗ kia, lời nói có nhiều chỗ đùa thôi, nhưng thực thì, ừm… Có một số việc có hơi khó nói thành lời, do dự nửa ngày vẫn muốn hỏi các bạn xem tôi đây nên làm gì. Tôi cảm thấy được, Mì Sợi Ca, coi trọng tôi. Các bạn biết mà, từ lúc bắt đầu tôi cũng đã loại trừ cái khả năng này. Nhưng vật đổi sao dời, lòng người dễ dàng thay đổi…. Dùng câu này ở đây hình như không thích hợp nhỉ? Nhưng sự thực chính là, gần đây ánh mắt Mì Sợi Ca nhìn tôi càng lúc càng kì lạ… Tôi chính là người đàn ông nắm được “Đại độc đồng thuật” đó, loại cảm giác có thể nhìn rõ mọi thứ này thực sự chẳng tốt cho lắm, tôi thà rằng mình có thể hồ đồ một chút. Mỗi lần giao hàng xong trở về, nếu như anh ấy không ở trong bếp bận rộn thì sẽ đứng ở cửa tiệm như hòn vọng phu đợi tôi, cũng không nghịch điện thoại di động, cứ dài cổ đợi tôi như hươu cao cổ, vừa nhìn thấy bóng tôi thì liền vui vẻ. Bữa cơm tối thì Mì Sợ Ca càng ngày càng bày nhiều trò, càng về sau thì càng nhiều sơn trân hải vị xuất hiện, có một lần trong bát mì của tôi còn xuất hiện cả hải sâm và bào ngư… Đáng sợ! Một bát mì ven đường đắt nhất cũng không quá 20 đồng sao lại có thể có bào ngư với hải sâm? Nói là tiện tay thả vào tôi cũng không tin. Anh ấy còn đổi các cách thức để tặng đồ cho tôi, chuyện quần áo công việc đã nói rồi đó, ngoài ra còn có “mũ công việc”, “găng tay công việc”, “khăn quàng cổ công việc”, “găng tay che sương công việc”, còn có “điện thoại di động công việc”… Có một buổi tối nọ thậm chí anh ấy khiêng cả cái “máy sưởi điện công việc” đến nhà tôi??? Đây là đang muốn làm gì đây? Đối với mấy đồ “bố thí” này ban đầu thì tôi kháng cực, trước đây Mì Sợi Ca dùng đủ mọi biện pháp dây dưa ép tôi nhận đồ, giờ thì trực tiếp biến thành đặt đồ trước mặt tôi, nói xong câu “Công việc cần dùng đến” thì đỏ mặt chạy mất luôn. Được rồi, trước đây thì gọi là “bố thí” chứ giờ thì phải gọi là “lấy lòng”. Gần đây số lần anh ấy đỏ mặt nhiều lên rồi, thậm chí biến thành không dám nói chuyện với tôi, có khi đến vài ngày chúng tôi không nói chuyện phiếm. Nhưng anh ấy vẫn cứ nhìn lén tôi… Cái quỷ gì vậy! Nam tử hán đại trượng phu có gì nói rõ ra xem nào! A khụ khụ, tôi không phải có ý đó… Nói thật, không thể nào mà tôi lại không hề cảm động được, nhiều năm qua không có ai đối tốt với tôi như thế. Vấn đề là Mì Sợi Ca không chỉ là bạn của tôi, anh ấy cũng là ông chủ của tôi nữa, tôi không muốn khiến mọi chuyện phức tạp lên thế. Trước đây anh ấy nhìn tôi giống như nhìn chó hoang mèo hoang, giờ nhìn thì giống như nhìn bắp cải trong vườn nhà mình,… Chính là cái loại heo dùng mũi đẩy đẩy ngửi ngửi suốt ấy. Nhưng anh ấy lại không trực tiếp tấn công tôi, không nói “Tiểu Vệ, tôi muốn bao cậu”, chỉ là cứ lặng lẽ đối xử tốt với tôi, vậy tôi có thể nói gì? Tôi cũng không thể bào “Anh tuyệt đối đừng coi trọng tôi, tôi sẽ không làm gay với anh đâu, tôi là trai thẳng.” Câu nói như vậy nói ra rất ngu ngốc phải không? Ai cho tôi cái tư cách lớn thế chứ? Hơn nữa tôi cũng chẳng nói được câu dài thế đâu. Có một lần tôi nghe được anh ấy nhỏ giọng nói chuyện với Mì Sợi Mama, Mì Sợi Mama trêu đùa hỏi khi nào anh cưới vợ, thích cô gái như thế nào, anh ấy nói: Giống như Tiểu Vệ. Tôi là như thế nào? Không phải chỉ là một thằng nhóc nói lắp cũng coi như là chăm chỉ thôi sao… Tôi thật hi vọng anh ấy đừng có suy nghĩ kì lạ như thế với tôi, vậy thì chúng tôi có thể tiếp tục làm bạn, là đồng nghiệp. Có lẽ tôi cần phải chạy trốn thôi, trước khi chưa xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn thì tôi phải biến mất trước mắt Mì Sợi Ca. Thế nhưng tôi thật không nỡ rời bỏ mì sợi của anh ấy, càng không nỡ bỏ vị trí công việc này… Thôi được rồi, thật ra là tôi không nỡ rời bỏ anh ấy. Có tiền đồ chút đi. Có vẻ như tôi ăn nói linh tinh rồi, mấy câu nói cứ đánh nhau chan chát… Cũng bởi vì lòng tôi đang loạn. Các bạn nói tôi như giờ có phải giống đồ bỏ đi không? Có lẽ là tới thời điểm nói chuyện nghiêm túc dứt khoát rồi đây.