Thật vất vả hoàn thành chỉ tiêu ba ngàn chữ, dù tôi cũng chẳng biết mình đang viết gì.
Những chương mới cập nhập ngày hôm qua vẫn chưa có phản hồi nào, lượng người đặt mua và lượt khen thưởng vẫn chẳng nhúc nhích, ngay cả lượng click đọc hình như cũng không thay đổi. Có khi tôi có làm loạn câu chuyện thêm nữa cũng chẳng có ai phát hiện… Hừ, yên tâm, tôi sẽ không làm thế, những tác giả vô hình như tôi đây cũng có trinh tiết.
Ăn no xong mà được đi ngủ thì rất thoải mái, đến cả lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì tâm trạng cũng không tệ. Chỉ là công việc vẫn khổ cực như thế, thậm chí có thể nói là càng khổ cực hơn.
Trong cửa hàng lại có một vị công nhân kĩ thuật trẻ tuổi nghỉ việc, chạy sang làm cho một cửa hàng khác… Tôi cảm thấy mình có thể hiểu được vì sao, công nhân sửa xe ở sau nhà xưởng như chúng tôi đây, tiền lương thì ít, công việc vừa bẩn vừa mệt, mà áp lực và trách nhiệm thì lại rất lớn. Dù sao ô tô cũng là công cụ thay cho đi bộ, sửa chữa không cẩn thận sẽ làm chết người.
Có một loại giống tôi đây, thích sửa xe. Đương nhiên không phải chỉ vì tôi nói lắp không gánh vác nổi trách nhiệm bán hàng, tôi là vì yêu thích xe, vô cùng yêu thích. Ai, nhưng đáng tiếc có yêu thích nữa cũng không gánh nổi lượng công việc lớn như vậy. Không biết khi nào cửa hàng mới tìm được người thay thế vào vị trí của người kia, vài ngày thế này còn được, chứ ngày nào cũng mệt thế này tôi sẽ không còn sức viết văn… Hôm qua trộm lười biếng một chút, còn chưa viết nổi đến đoạn công tử thế gia và “Yêu nữ” cùng nhau thoái ẩn đâu.
Ngày hôm nay cũng vậy, bị ép làm thêm giờ rồi dọn dẹp một chút mà đã hơn tám giờ, bụng đói, muốn ăn mì.
Tôi lấy điện thoại di động ra xem, vừa rồi bận không kiểm tra di động được, bây giờ nhìn đến mà sợ hết hồn. Đều là Mì Sợi Ca, bắt đầu từ sáu giờ, cứ cách hơn mười phút lại gửi cho tôi một tin nhắn, nội dung giống nhau: “Tiểu Vệ, ăn mì.”
“…” Người này không có tật xấu đâu nhỉ? Hoàn thành nhiệm vụ ăn mì? Ép mua ép bán sao? Hôm nay tôi không ăn mì thì sao? Tôi đi ăn cơm trộn, ăn bánh rán, trái cây cũng được mà!
Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn trả lời một câu “Được, tôi đến.”
Ai, tôi sao lại điểu ty thế này, cả ngày chỉ biết nghĩ đến ăn mì, có tiền đồ một chút đi mà.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
44 chương
95 chương
16 chương
13 chương