Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 97
"CHUYỆN GIỮA TAO VÀ MÀY. CHƯA XONG ĐÂU!!!"
Vũ vẫn không trả lời, cậu lạnh lùng đi thẳng. mặc cho tên kia nhìn cậu với ánh mắt giận dữ.
Giờ chơi, Trinh tiến xuống bàn của Vũ.
-"Yo, nhớ tớ không?"
-"Không."
-"Hì, cậu nói dối dỡ lắm Vũ ạ."
-"im đi"
-"Cậu quen Tuấn à?"
-"ý cô là gì?"
-"thì lúc sáng cậu ta nhìn cậu vẽ giận dữ lắm, còn nói coi chừng gì đó, 2 người có chuyện gì à?"
-"Hôm trước cậu ta chặn đường tôi."
-"Thật không, tại sao?"
-"Cậu ta nghi ngờ tôi có liên quan đến cái chết của Bích"
-"Rồi sau đó?"
-"Sau đó...sau đó tôi không nhớ. Không thể nhớ gì cả"
Vũ chỉ nhớ là minh gặp Tuấn và rồi trí nhớ cậu tắt ngóm , chỉ mang máng là có chuyện gì đó đã xảy ra, cậu đã gặp hay thấy thứ gì đó rất kinh khủng nhưng Vũ lại không thể nhớ ra.
-"Thế còn cậu?"
-"tôi thì sao?"
-"Cậu có biết gì đó về cái chết của Bích không?"
-"kh...không, tôi không biết gì cả?"
-"tớ đã nói rồi mà, cậu nói dối kém lắm."-Ngọc thì thầm
-"Cô nói gì cơ?"
-"Không có gì, tớ đi trước nhé, bye bye"
-"phiền phứt"
Vũ lại cặm cụi vào quyển sách, phải nghỉ học vài ngày khiến cho bài vở cậu bị sa sút.
-"Cậu làm quen với ban mới rồi à,Vũ"
Vũ nhìn lên, là Linh
-"Ừ, hôm ở phòng y tế."
-"À, ...đây"
-"gì thế?"
-"Là vở của tớ, cậu nghĩ mấy ngày chắc mất bài nhiều lắm, lấy nó mà dùng"
-"Không cần.tôi tự lo được"
-"Nhưng...."
-"đi đi, tôi đã bảo là không cần"
-"không được, tớ là lớp trưởng, không thể bỏ mặc cậu được"
Trong Vũ dâng lên 1 cảm xúc gì đó mà chính cậu cũng không rõ. Cậu đón lấy quyển vở từ Linh.
-"Nhìn kìa, họ lại tới nữa kìa."
Vũ bị thu hút tiếng nói. Cả lớp đang tập trung nhìn ra sân, Cậu nhìn thấy 1 nhóm đàn ông và phụ nữ tiến vào phòng giáo viên
-"Có chuyện gì thế?"-Cậu quay sang hỏi Linh
-"à, bắt đầu từ mấy hôm cậu nghĩ, mỗi ngày họ đều tới đây"
-"họ là ai?"
-"là phụ huynh của Bích và lớp trưởng cũ, họ tới để mong tìm kiếm được gì đó về cái chết của con họ"
-"Hở, chẳng phải việc đó là của cảnh sát sao?."
-"Họ bảo họ chết đều do tự sát"
-"CÁI.... Chết thảm như vậy mà là tự sát ư, điều tra kiểu gì thế?"
-"Cậu biết mà, mọi thứ đã thối nát rồi, không thể trông chờ vào công an hay cảnh sát được nữa, chúng chỉ làm rất tốt 1 điều là vơ vét, hối lộ càng nhiều càng tốt thôi, 2 cái chết diễn ra liên tục như thế mà chẳng mảy may điều tra. "
Vũ nghiến chặt răng, 2 tay cậu siết chặt, cậu nhìn về phía những phụ huynh nắm tay giáo viên và khóc lóc, cậu biết cảm giác này, rất rõ nữa là khác. Ngày trước vụ án của cha cậu cũng như vậy...
-"Đúng rồi."-Trong đầu Vũ chợt loé lên 1 điều gì đó
-"Những thứ rác rửi như vậy không đáng được tồn tại, không có chúng...đúng vậy, không có chúng thì tình trạng này sẽ không diễn ra, đúng vậy, là thật, mình có thể giết sạch bọn chúng"
....................................................
Ngồi trước máy tính,vũ nhìn vào trang web , ánh mắt sôi sục, Cậu sẽ quét sạch những rác rửi đó, kẻ đứng đầu, đúng vậy phải nhắm vào đó, Vũ biết tên hắn, Mặc dù chưa 1 lần thấy mặt nhưng cậu biết tên hắn, cậu đã nghe hay đọc được ở đâu đó.
Những ngón tay gọi tên kẻ phải chết, nhưng lần này nó không còn run rẩy nữa,nó mãnh liệt và nhanh nhẹn.
ENTER.
Vũ tắt máy đi ngủ, Sáng hôm sau, cậu dậy thật sớm , 1 người quan trọng như thế chết, chắc chắn sẽ có tin chấn động.
Vũ lục lạo mọi tin tức trên web và đài,Nhưng ngược lại, mọi thứ hoàn toàn bình thường, chẳng có gì cả, thậm chí còn chẳng có thông tin về cái chết nào diễn ra.
-"Chuyện gì thế này, nó vô dụng ư?"
Vũ hụt hẫng và tràn đầy thất vọng
-"Tất cả...tất cả chỉ là trùng hợp ư?"
Vũ thất thần....Ngồi ngã ra ghế, 2 tay buông xuôi
-"ha ha, thậm chí mình còn đã nghĩ mình là thần cơ, còn định thanh lọc thế giới này nữa đấy, thật mỉa mai,"
-"KHÔNG, chắc chắn có gì đó, không thể là trùng hợp được, mình phải giết chúng,mình phải...mình phải"
-"PHẢI TRẢ THÙ CHO ÔNG ẤY."
Vũ trở nên điên loạn ,cậu gõ bất kì cái tên của những kẻ nổi tiếng nào mà cậu nhớ , những ngón tay cậu như muốn nhấn nát cái bàn phím.
Vẫn chẳng có cái chết nào diễn ra vào hôm sau, cả ngày hôm qua Vũ ngồi suốt trên ghế. Nhưng kết quả mà cậu muốn vẫn không diễn ra.hay không bao giờ diễn ra
-"Hah,bỏ cuộc thôi."
Reng reng
Vũ nhận được 1 cuộc gọi từ Linh.
-"Alo, sao cậu có..."
-"Alo, Vũ phải không? Lớn chuyện rồi,"
-"Sao thế,Linh?"
-"Tuấn chết rồi."
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
501 chương
39 chương
6 chương