Truyện Kinh Dị Ngắn
Chương 94
-"End.com"
-" là gì?"
-"là trang web đưa kẻ cần phải chết đến địa ngục."
-"thật không..."
-"Vũ, ai cho em ngủ gật trong lớp."
......................................................................
Chưa kịp hoàn hồn Vũ đã nhận nguyên 1 viên phấn vào đầu, cậu giật bắn mình, đứng dậy rối rít xin lỗi .
-"mơ thấy gái đẹp hả mày"
-"không nó mơ thấy cha nó đó"
Cả lớp xì xào tiếng cười và tiếng trêu chọc,nhưng Vũ không trả lời, cậu quá quen với việc này rồi... đến mức cậu chẳng còn tin vào bất kì bạn bè nào nữa
-"Tối qua thức đi ăn trộm hả mày"
-"không nó đi giết người đó.."
Những lời chăm chọc trở nên nặng nề hơn...Lũ con gái thì đã bắt đầu can ngăn
-"Dám lắm, cũng như cha nó.... "
-"IM ĐI, LŨ CHÓ!!!"
Cả lớp trở nên im bặt sau tiếng hét của Vũ, cậu đã không kìm được cơn giận của mình khi bọn chúng nói về cha cậu,cũng là người khiến cậu lâm vào hoàn cảnh này.
Vũ - 1 thằng con trai 16 tuổi,học cấp 3 tại 1 trường ở tỉnh , Hiếu động, năng nổ và thông minh, những tưởng tương lai của cậu sẽ toả sáng cho đến 1 ngày...Bố cậu bị tử hình vì tội giết người, thậm chí lúc đó cậu vẫn chưa rõ mọi chuyện chỉ nhớ cậu đã khóc rất nhiều
Và luôn miệng bênh vực cho bố nhưng ông được đem đi xử tử ngay sau phiên toà. Họ bảo chứng cứ đầy đủ , không còn gì chối cãi.
Từ cái ngày đó, cậu bị đạp xuống đáy của xã hội, ngay cả những người hàng xóm từng thân cậu nhất cũng trở nên xa lánh, khinh miệt...bạn học thường xuyên đánh đập, chửi rủa vì cái tội danh mà họ đổ lên đầu cậu.
Con của thằng giết người.
...............................................................
Tan học,Ngay khi bước ra khỏi cổng cậu đã bị 1 đám học sinh chăn đường...không cần nhìn cậu cũng biết là bon học cùng lớp, bọn chúng đánh đập cậu không thương tiếc trước ánh nhìn của đám người qua đường, nhưng mảy may không có ai có ý định giúp đỡ, họ liếc nhìn cậu cứ như đây là hình phạt mà cậu phải nhận vì có người cha bị tử hình.
Vũ đau đớn ôm đầu gập người lại chịu trận, cậu đã quá quen với việc này rồi.
Chúng bảo chúng đánh cậu vì cậu đã chửi chúng trong lớp.
DỐI TRÁ...
Chúng đơn giản chỉ là đem cậu ra hành hạ cho sướng tay...
-"Đáng lẽ thằng cha mày nên giết luôn mày rồi tự sát , để lại mày chỉ gây nguy hiểm thôi"
Vũ nghiến chặt răng liếc nhìn tên vừa nói, là lớp trưởng của cậu, hắn nhìn cậu vẫn không quên nhố nước bọt vào mặt cậu
-"mày liếc cái gì, không lẽ mày định giết tao à, như thằng cha mày giết người ấy"
Vũ sôi máu vùng lên thì bị cả bọn đè xuống đánh tới mức cậu nằm bất động.
-"Đáng ...lẽ..."
-"Hả, mày nói cái gì?"
-"Đáng lẽ chúng mày...nên đi chết hết đi..."
-"Thằng này vẫn còn cứng à, đánh nó"
Vũ co rúm người, co giật vì bị đánh,nhưng miệng liên tục thì thầm
-"Chết đi"
-"Chết đi..."
-"Chết đi..."
-"Chết đi..."
-"Cậu không sau chứ?"
Vũ bừng tỉnh cậu ngước nhìn về phía trước là Linh cô bạn cùng lớp. còn bọn đánh cậu thì đã bỏ đi từ lúc nào.
Lình từ từ đỡ Vũ dậy rồi dùng khăn lau máu cho cậu nhưng ngay lập tức bị cậu hất ra...
-"Biến đi, mày cũng như chúng nó thôi"
-"Vũ..."
Vũ không đáp, cậu đau đớn đứng dậy, khập khiễn từ từ đi về nhà trước ánh nhìn của Linh
-"Tại sao con lại bị như thế này, con đã làm sai gì chứ?"
Vũ gục mặt xuống giường, vừa khóc, vừa thì thầm
-"Tại sao cọn lại sinh ra trong gia đình này, tại sao...tại sao...tai sao cọn chúng không chết hết đi chứ..."
-" là trang web đưa kẻ cần phải chết đến địa ngục."
Vũ giật mình sực nhớ đến giấc mơ lúc sáng, như bị điều khiển bởi sự tò mò cậu nhập địa chỉ trang web và chờ đợi... chẳng có gì cả, thứ cậu nhận được chi là thông báo trang web không tồn tại
-"haha, mình ngu thật, làm gì có thứ nào như thế chứ" sau vài lần cố gắng truy cập Vũ đã dần bỏ cuộc thì cậu truy cập thành công.
Màu đen.
Cả màn hình chỉ có màu đen bao phủ và 1 dòng chữ
-"Của địa ngục rộng mở, tên kẻ bị gọi sẽ mang kẻ đó đến nơi hắn phải đến"
Vũ bán tín bán nghi nhấn enter và 1 khung chữ xuất hiện .
-" thử thì có chết ai đâu chứ, không cần biết đúng hay sai, nếu là thật thì nó cũng đúng là thằng cần phải chết nhất "
Không chần chừ,Vũ nhập tên của lớp trưởng và nhấn enter.
Chẳng có gì xảy ra, màn hình trở về màu đen và mọi thứ bị khoá,Vũ chẳng thể làm gì được nữa, Cậu ngả ra sau thở dài
-"không biết có thật không nữa, mà thôi, đi ngủ trước đã"
Vũ tắt máy tính và lăn ra giường ngủ.
Sáng hôm sau, cả trường của cậu trở nên ồn ào, tìn đồn về cái chết thảm của tên lớp trưởng.
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
501 chương
39 chương
6 chương