Truyền kì phong vô ảnh

Chương 5 : Liên minh

Mọi người phía dưới khán đài càng lúc càng kích động, máu nóng trong người nổi lên. Ai cũng hận là không thể nhanh chóng lao lên khán đài để tỷ võ, chứng minh cho tất cả thấy là mình đủ bản lĩnh để giết Võ Thiên Nam, đủ tư cách tranh đoạt bí kíp cùng mỹ nhân. Lý Ngọc Vân mỉm cười.. Chờ khi không khí yên lặng trở lại thì nàng mới nói tiếp: - Bây giờ khai màn sẽ là đài tỷ võ không tinh. Mười người dẫn đầu sẽ có hy vọng được đưa sang đội quân tinh nhuệ. Còn những người không đạt được thì cũng đừng buồn lòng, bởi vì các bạn sẽ được gộp thành một đội quân riêng, gọi là quân tiên phong. Ngừng lại một chút rồi nàng nói tiếp: - Chưa ra chiến trường thực sự thì chưa biết được ai mới là anh hùng! Võ công cũng chỉ là định đoạt một phần kết quả cuộc chiến thôi! Mong các vị hãy dốc hết sức để thể hiện mình! Lời vừa dứt thì mọi người đều cùng reo hò, không khí lại trở nên vô cùng náo nhiệt. Lý Ngọc Vân quả thật rất biết cách đánh vào lòng người. Tô Khắc đứng lên, lạnh lùng nói: - Tỷ võ đại hội, bắt đầu! Kèm theo đó là một loạt tiếng trống hùng hồn vang lên. Giờ phút so tài cao thấp, chứng tỏ bản thân đã đến. Cuộc thi chia làm nhiều vòng, mỗi một vòng sẽ loại ra một số lượng người nhất định. Tuy nhiên cũng có một thể loại được cho phép trong cuộc thi lần này, đó là công khai khiêu chiến. Một người nào đó nếu chưa từng thi đấu thì có thể đứng ra công khai khiêu chiến với bất kì nhân vật nào, dù người ấy đã xếp hạng nhất hay chưa, đương nhiên, người kia cũng có quyền từ chối lời khiêu chiến. Nếu người tuyên chiến dành thắng lợi, thì y sẽ dành được vị trí của người kia. Lần lượt từng người bắt đầu xếp hàng chờ báo danh tham gia vòng một. Đại Hoả xem chừng rất nôn nóng, y lăng xăng chen lấn, cố mở ra một lối đi riêng cho cả bọn. Mộng Điệp thấy thế thì cười hỏi: - Này Đại Hoả, ngươi nghĩ rằng mình sẽ đứng thứ mấy? Đại Hoả không cần suy nghĩ, trả lời luôn: - Đương nhiên là hạng nhất! Cây Thiết Chuỳ trong tay ta trước nay vẫn là vô địch, đánh đâu thắng đó, chưa từng gặp đối thủ, chỉ là cái đài tỷ võ không chuyên làm sao có thể gây khó dễ cho ta chứ! Gã vừa nói xong thì lập tức phát hiện ra bao nhiêu ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào mình. Cái cảm giác này quả thật hết sức đáng sợ. - Ngông cuồng! - Vô sỉ! - Ngu ngốc! - Tất cả tránh đường ra cho hắn đi! Ta muốn xem xem hắn có phải là tên đầu tiên bị đá ra khỏi võ đài không! Hàng loạt âm thanh khích bác, chửi rủa, khiêu khích đồng loạt vang lên. Đại Hoả cười khổ, bây giờ quả thật đường tới chỗ báo danh rộng thênh thang, nhưng gã lại không muốn đi tới đó chút nào. Thấy gã chậm chạp lê bước, Mộng Điệp cười cười: - Sao, bây giờ mới biết sợ phải không? Ai bảo ngươi chẳng bao giờ suy nghĩ hậu quả trước khi nói! Thấy dáng vẻ ủ rũ của Đại Hoả, Phong Vô Ảnh bất giác cũng tội nghiệp cho gã. Chàng biết rằng Đại Hoả tuy võ công không cao lắm, nhưng mà chắc chắn đủ để đứng trong tốp mười người ở bảng không chuyên, chẳng qua là gã hơi thiếu tự tin thôi. Phong Vô Ảnh nói: - Không sao đâu Đại Hoả huynh. Ta tin tưởng huynh làm được. “Ta tin tưởng huynh làm được”. Câu nói này dường như có ma lực kì lạ. Đại Hoả sửng sốt quay sang nhìn Phong Vô Ảnh, từ đáy lòng gã chợt nỗi lên một niềm biết ơn vô hạn. Có một người hiểu mình, có một người tin tưởng mình thì còn gì bằng. Bấy nhiêu đó thôi cũng làm cho sự tự tin của Đại Hoả tăng lên vùn vụt. Gã đứng thẳng lưng, vác cây thiết chuỳ to tướng trên vai, dũng mãnh bước tới nơi báo danh. Mộng Điệp ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của Đại Hoả, rồi lại quay sang Phong Vô Ảnh, nói: - Anh thật là có tài nha! Chỉ trong chớp mắt mà có thể khiến hắn trở nên tự tin như thế này. Phong Vô Ảnh đáp: - Không phải ta khiến hắn tự tin, mà là ta cho hắn biết là ta tin hắn. Mộng Điệp gật đầu: - Một người nào đó khi biết có người chịu tin mình, thì y sẽ trở nên vô cùng tự tin. Nếu đã tự tin như vậy thì lần thi đấu này Đại Hoả thắng chắc rồi. Không biết chừng sẽ xếp hạng nhất. Phong Vô Ảnh lắc đầu: - Chưa chắc! Mộng Điệp hỏi: - Tại sao? Phong Vô Ảnh đưa mắt nhìn sang một người thanh niên áo vàng tay ôm đao đang đứng cách họ chừng ba mươi mấy trượng, nói: - Hắn võ công cao cũng ngang bằng với Trần Khoái, nhưng lại thi đấu ở đài không tinh. Rồi chàng lại nhìn sang một lão già khác đang chống gậy đứng bên trái cũng cách họ chừng hai mấy bước chân, nói tiếp: - Ông lão đó võ công thậm chí còn cao hơn thanh niên áo vàng mới nãy, nhưng cũng chỉ thi ở đài không tinh. Mộng Điệp ngạc nhiên hỏi: - Tại sao vậy? Chẳng lẽ họ không muốn gia nhập vào đội quân tinh hay sao? Phong Vô Ảnh mỉm cười: - Tinh hay không tinh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Võ công của họ cao cường như vậy, thì cho dù đứng ở đâu cũng chẳng ai làm hại được. Ngừng một lúc, chàng lại nói tiếp: - Huống hồ, họ ẩn thân như vậy là vẫn còn mục đích khác. Lời vừa dứt, Phong Vô Ảnh đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí cực mạnh hướng đến mình. Luồng sát khí này làm cho chàng có cảm giác giống như lần đầu đối diện với hổ dữ trong rừng vậy. Là ai mà có sát khí mạnh đến thế? Tuy nhiên luồng sát khí này mới chớm lên rồi liền vụt tắt, khiến cho Phong Vô Ảnh hoàn toàn không xác định được nó ở hướng nào. Đây là lần thứ hai chàng cảm nhận được sự uy hiếp đến sinh mạng kể từ khi xuất quan. Lần đầu chính là đối với Tiểu Hàn, nhưng lần này cảm giác chết chóc còn rõ ràng và mạnh mẽ hơn lần đó. Càng lúc Phong Vô Ảnh càng cảm thấy mình trở nên bé nhỏ, khi xưa quả nhiên bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ra bên ngoài rồi mới biết thế giới rộng lớn và đáng sợ đến thế nào. Mộng Điệp chợt cười rồi nói: - Anh phải chăng là lại cảm nhận được anh hùng khí rồi phải không? Phong Vô Ảnh giật mình, nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại rồi đáp: - Ừm. Đó là một trong những bản lĩnh đặc biệt của ta. Nhờ nó mà ta đã không biết bao nhiêu lần thoát chết. Phong Vô Ảnh chợt nhận ra là hình như mình đã thể hiện hơi nhiều, điều này trái với tác phong thường ngày của chàng. Phong Vô Ảnh tự hỏi: - Ta làm sao vậy? Sao lại mất đi sự cảnh giác thế này? Chợt chàng lại nghe Mộng Điệp bĩu môi, nói: - Hừ. Anh không giả bộ được lâu nữa đâu. Người có bản lĩnh thực sự không sớm thì muộn cũng sẽ bị bại lộ. Đáy lòng Phong Vô Ảnh thắt chặt lại. Chàng không nghĩ ra nổi tại sao cô gái này lại có thể nói ra những lời đích xác, đụng đến tim đen của chàng như vậy. Nhưng Phong Vô Ảnh có nhìn thế nào cũng không ra cô ta có bản lĩnh đặc biệt gì. Chẳng lẽ Mộng Điệp cũng là một người đặc biệt giả trang dưới bộ dáng tầm thường giống Phong Vô Ảnh sao? Chuyện này thật quá đau đầu, Phong Vô Ảnh chỉ có thể tự nhủ mình phải cẩn thận hơn với Mộng Điệp. Bên kia Đại Hoả đã bắt đầu trận tỷ võ đầu tiên. Đối thủ của gã chỉ là một võ sĩ thông thường, chưa đầy ba chiêu đã bị Đại Hoả đánh bay xuống đài. Đại Hoả được thể càng hăng máu, ưỡn ngực làm trò khiến bên dưới khán đài nổi xung, chửi rủa ầm ĩ. Tiếp đến là tới lượt Phong Vô Ảnh, chàng đương nhiên là ẩn giấu võ công của mình, chỉ thi triển vài ba đường kiếm xoàng xĩnh, vất vả đánh bại một đối thủ khác. Lý Ngọc Vân tuy nhìn thấy Phong Vô Ảnh, nhưng dường như không nhận ra nên cũng lờ đi. Tuy điều này nằm trong ý đồ của Phong Vô Ảnh, nhưng cũng khiến chàng đau lòng không thôi. Ngay cả người thân thiết nhất với mình còn không nhận ra mình, còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này? Nhưng có lẽ là do chàng đã thay đổi quá nhiều. Lý Tình vui vẻ hoạt bát mười tám năm trước giờ đây đã trở thành một tên máu lạnh, vô tình, suốt ngày nung nấu ý chí giết chóc báo thù. Đôi lúc chính Phong Vô Ảnh cũng cảm thấy bản thân lạc lối, không biết con đường mình đã chọn là đúng hay sai? Nhớ lại mười tám năm về trước, khi được Hồ Bất Quy thúc cứu ra khỏi Ngoạ Long sơn trang, đem chàng tới một cánh rừng hoang vu cách xa đó hàng trăm dặm, xung quanh bốn bề là núi cao, giống như không còn chút lối thoát nào. Phong Vô Ảnh khi ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mới năm sáu tuổi, chỉ nhờ vào vận may cùng bản năng để tồn tại trong khu rừng này. Trong tay chàng chỉ có duy nhất hai món vũ khí chính là thanh kiếm này, thanh kiếm mà Hồ Bất Quy đã để lại cùng với lòng dùng cảm để sống sót qua ngần ấy năm. Cuộc sống nơi hoang dã đã làm cho tính cách của chàng trở nên bình tĩnh và dứt khoát hơn. Chuỗi ngày chém chém giết giết với các loài thú hoang dã, trải qua hàng trăm hàng ngàn trận sinh tử quyết đấu cũng đã giúp Phong Vô Ảnh sáng tạo ra một loại kiếm pháp kì lạ, loại kiếm pháp này rất đơn giản nhưng lại vô cùng hữu dụng. Đó chính là kiếm pháp giết người. Tác dụng chỉ để giết người, không để nhìn cho đẹp hay hoa mĩ, cầu kì. Rồi cũng có một ngày chàng đủ bản lĩnh để thoát khỏi nơi này, đó là cái ngày về mười lăm năm trước. Ngày đầu tiên chàng xuất quan. Quay trở lại thế giới loài người, ngay cả việc giao tiếp cũng vô cùng khó khăn, nhưng Phong Vô Ảnh cuối cùng cũng vượt qua tất cả, dần dần hoà nhập trở lại. Kèm theo đó là rất nhiều trận sinh tử đấu với các nhân vật đầu sỏ trong võ lâm, tất cả những người này hoặc là liên quan tới cái chết của cha mẹ chàng, hoặc là làm những việc ác không ai dung thứ nổi. Đáng lẽ Phong Vô Ảnh sẽ trở nên nổi tiếng, nhưng không, chẳng ai biết Phong Vô Ảnh là gã nào cả. Một phần vì Phong Vô Ảnh hành sự lặng lẽ, không muốn thanh danh mình lên quá cao khiến kẻ thù chú ý, một phần vì trong thế gian tồn tại quá nhiều hạng người thích nhận việc tốt về mình. Bọn người này mỗi khi Phong Vô Ảnh giết xong một nhân vật ác bá thì đều tới dành công, sau đó vu oan giá hoạ cho Phong Vô Ảnh là kẻ cắp, luôn tìm tới để đục nước béo cò, nhân cơ hội chiếm lấy số tài sản kếch xù của tên ác bá kia. Buồn cười nhất là bọn chúng còn đặt cho chàng một cái ngoại hiệu, đó là Đại Đạo Độc Hành Phong Vô Ảnh. Tuy nhiên một năm sau đó chàng lại trở về nơi kia, tiếp tục bế quan. Lý do gồm có hai. Thứ nhất là bởi vì Phong Vô Ảnh phát hiện ra võ công mình còn rất nhiều điểm thiếu xót, trong giang hồ không ít các nhân vật có thể chế phục mình. Thứ hai là vì chàng vẫn chưa thể nào tìm ra tung tích kẻ thù cùng người chị Lý Ngọc Vân. Sau hai năm, lần này chàng đã hoàn thiện toàn bộ những sơ hở trong kiếm pháp của mình, thậm chí tự phụ là trong võ lâm không ai có thể có kiếm pháp nhanh hơn, cao minh hơn chàng. Vì vậy Phong Vô Ảnh đã xuất quan, bây giờ còn đứng tại đây. Tuy là Phong Vô Ảnh vừa phát hiện ra hai cao thủ có thể uy hiếp tới tính mạng mình, nhưng Phong Vô Ảnh không hối hận, cũng không muốn tiếp tục bế quan. Bởi vì chàng đã tìm được chị mình Lý Ngọc Vân. Nàng hiện giờ chuẩn bị tấn công Hắc Long bang, sự việc lần này vô cùng nguy hiểm, chàng phải theo sát một bên để bảo vệ. Nhưng Phong Vô Ảnh hoàn toàn biết rằng Thần Lực vương Võ Thiên Nam không phải hung thủ, có kẻ đứng sau cố tình thao túng, sắp đặt chuyện này để đánh lạc hướng Lý Ngọc Vân, đồng thời mượn lực quần hùng để tiêu diệt Hắc Long bang. Thế nên Phong Vô Ảnh có ý định tiềm nhập vào để âm thầm điều tra. - Làm gì mà ngơ ngẩn vậy? Tiếng Mộng Điệp lại vang lên bên tai Phong Vô Ảnh làm chàng giật mình. Mông Điệp đánh mắt về phía võ đài, rồi nói: - Tới lượt anh rồi kìa. Lần này đối thủ chính là gã thanh niên áo vàng dùng đao khi nãy. Phong Vô Ảnh kinh ngạc nhìn lên, quả thật đối thủ của chàng chính là gã thanh niên mà chàng đã nói hắn ta có võ công ngang với Trần Khoái. Gã thanh niên như cảm ứng được, cũng nhìn Phong Vô Ảnh, rồi nở một nụ cười rất tươi. ……………………………. Sông Bạch Đằng, tổng đài Hắc Long bang. Hắc Long bang là một bang phái chuyên hành nghề trên vùng sông nước, tổng đài của họ thật ra là nằm trên một chiếc thuyền có kích thước cực lớn. Chiếc thuyền này xung quanh có tới mười ba chiếc thuyền khác nhỏ hơn bao bọc, số lượng người đứng canh gác trên mỗi bong thuyền cũng phải hơn một trăm, tất cả đều là cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong giang hồ. Khoảng cách từ đoàn thuyền này tới bờ cũng phải gần trăm trượng, nhưng đột nhiên có một gã áo đen thân hình như quỷ mị lướt nhẹ trên mặt nước, tiến sang tổng đài của Hắc Long bang. Đây rõ ràng là khinh công Thuỷ Thượng Phi, một loại khinh công vô cùng lợi hại và rất khó luyện thành trong võ lâm. Gã áo đen này đeo khăn che mặt, đầu lại đội vải đen trùm kín nên hoàn toàn không thể nhìn rõ diện mạo. Cái người ta thấy được chỉ là một cặp mắt xám xịt, vô hồn nhưng ẩn chứa đầy sát khí cùng sự chết chóc trong đó. Gã chính là A Tứ, một trong mười ba sát thủ đứng đầu của tổ chức Thiên Sát. Người trong Thiên Sát hoàn toàn không được phép có tên, tất cả chỉ được đánh số giống như một món hàng. Đứng đầu Thiên Sát là mười ba vị thủ lĩnh nắm giữ mười ba phân đàn rải rác khắp Đại Việt, võ công của mười ba người này thì không cần phải bàn luận, chỉ có bốn từ để hình dung là cực cao, cực nhanh, cực hiểm, cực độc. A Tứ là một thủ lĩnh rất nổi tiếng. Nổi tiếng không những vì võ công gã xếp thứ tư trong Thiên Sát, mà còn bởi những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, thú tính cùng mưu mô của gã ta. A Tứ không có vũ khí, thứ vũ khí duy nhất của gã chính là hai đôi bàn tay. Hai đôi bàn tay của gã đã luyện được công phu Thiết Sa Chưởng đến mức thâm ảo. A Tứ đã từng một chưởng đánh nát lục phủ ngũ tạng của kẻ đứng đầu Thông Thiên kiếm phái, một môn phái vô cùng lừng lẫy về ba năm trước. Tuy nhiên, hiện nay Thông Thiên kiếm phái đã biến mất khỏi giang hồ vì bị Thiên Sát tiến hành diệt môn. Nhiêu đó thôi cũng đủ thấy Thiên Sát mạnh mẽ đến cỡ nào, nếu không phải có vài phương thế lực như Hắc Long bang, Phật Sơn Yên Tử, Chính Nghĩa quán… cân bằng thế lực thì có lẽ họ đã xưng bá võ lâm từ lâu. Xưa nay Hắc Long bang cùng với Thiên Sát xem như là nước sông không phạm nước giếng, hai bên ít khi đụng chạm với nhau. Nhưng hiện tại A Tứ lại dám đơn thân độc mã đến tổng đài của Hắc Long bang, hơn nữa bộ dáng rất ngang nhiên, giống như không xem Hắc Long bang ra gì cả. Phía chiếc chiến thuyền gần với A Tứ nhất liền có một người đàn ông trung niên bước ra. Người này tướng mạo khôi vĩ, thân hình cao lớn, mình mặc trường bào màu tím, tay ông ta cầm một cây cung vàng cũng thuộc loại khổng lồ. Ông ta chính là Võ Mục, em ruột của Võ Thiên Nam. Võ Mục hướng về A Tứ quát lớn: - Người áo đen kia, ngươi còn dám khinh công đi thêm vài trượng nữa thì sẽ chết ngay lập tức. Vừa nói Võ Mục vừa giương cây cung khổng lồ của mình lên, lắp một mũi tên cũng to đến bất bình thường vào, kéo mạnh ra hướng về A Tứ nhắm bắn. A Tứ vẫn không biểu tình gì, trong mắt gã vẫn chỉ một màu xám xịt, chân thì vẫn tiếp tục lướt trên mặt nước. Cây cung trong tay Võ Mục chính là Xạ Nhật cung, một trong những món vũ khí lợi hại nhất thiên hạ. Cây thần cung này to và lớn gấp ba lần cung bình thường, lại nặng đến hơn ba bốn chục cân, lắp thêm Xạ Nhật Tiễn vào thì càng ghê gớm hơn nữ. Vì vây uy lực của Xạ Nhật cung cơ hồ không gì sánh nổi, một khi bắn ra thì cả hổ báo đều phải chết ngay lập tức. Trong đời Võ Mục đã từng sử dụng Xạ Nhật cung vô số lần nhưng chỉ trượt ba, còn tất cả những mũi tên trúng đích đều khiến người khác vong mạng, không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm đã gục ngã dưới cây thần cung này. Gã áo đen kia võ công tuy cao, nhưng Võ Mục tự tin rằng lần này không phải ngoại lệ. Thần cung buông ra, mũi tên cũng như rạch nát không trung bay theo. Mọi người trên các chiến thuyền lúc này đều tưởng tượng mũi tên kinh khủng kia sẽ bay xuyên qua người gã áo đen, tiễn gã về âm phủ. Nhưng nào ngờ gã áo đen vẫn rất bình tĩnh, cũng không có bất kì một động tác né tránh nào, để mặc mũi tên kia bắn vào giữa ngực. Một tiếng rắc rắc vang lên. Nhưng không phải tiếng xương của gã áo đen bị gãy, mà chính là mũi thần tiễn lừng danh thiên hạ. Mũi thần tiễn của Võ Mục đã bị gãy làm đôi. Tất cả đều sửng sờ. Nhưng A Tứ cũng không chịu nổi kình lực do mũi tên ấy đem lại, gã phun ra một ngụm máu. Tuy nhiên, trong đôi mắt xám xịt kia lại xuất hiện một tia đắc ý. Có thể chịu được kình lực của Xạ Nhật Tiễn, số người này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Thân pháp có phần chậm chạp hơn nhưng rốt cuộc A Tứ cũng đã dùng khinh công vượt qua mặt biển, phi thân lên chiếc chiến thuyền của Võ Mục, và cũng chẳng ai ngăn cản gã. Võ Mục vừa thấy A Tứ xuất hiện thì liền vỗ tay bộp bộp, nói: - Các hạ quả nhiên bất phàm. Tuy không phải lần đầu có người thoát chết khỏi Xạ Nhật cung, nhưng các hạ chính là người đầu tiên không cần né tránh nó. A Tứ cũng ôm quyền, cười nói: - Tôi đương nhiên không có bản lĩnh như vậy. Chỉ là nhờ có một bộ giáp chắc chắn mà thôi. Võ Mục cũng nhìn ra trong người A Tứ có mang bảo vật, nếu không đâu thể nào đơn giản thoát khỏi bị Xa Nhật Tiễn xuyên qua người. Chợt Võ Mục nghiêm giọng: - Các hạ là A Tứ? Hôm nay giá lâm đến tận đây, không biết là có yêu cầu gì? A Tứ cười đáp: - Nhãn lực của Võ huynh quả không tồi! Tôi chính là A Tứ, thủ lĩnh phân đàn thứ tư của Thiên Sát. Võ Mục hỏi: - Vậy hôm nay A Tứ huynh thân hành đến đây là nhằm mục đích gì? Hình như không đơn giản chỉ là biểu lộ võ công siêu quần của mình? A Tứ cười nhạt: - Chuyện đó Võ huynh không cần biết, tôi chỉ nói việc này cho bang chủ của các ngừoi thôi! Võ Mục nghe vậy thì tức giận hừ mạnh một tiếng, song quyền nắm chặt lại kêu lên từng tiếng rôm rốp. Võ Mục cũng giống như Võ Thiên Nam, y sở hữu thần lực bẩm sinh, chỉ dùng sức mạnh bản thân mà có thể nâng vật hơn vài trăm cân nhẹ như không. Võ Mục nheo mắt nhìn A Tứ, giọng nói không hề có chút thiện ý: - Ngươi tưởng chỉ với một bộ giáp là có thể gặp được bang chủ của chúng ta sao? Ta còn chưa tính sổ với ngươi vì tội dám ngông cuồng xông thẳng vào tổng đàn này! A Tứ cũng cười nhạt, bàn tay phải khép lại tạo thành chưởng: - Từ lâu nghe đã nghe đồn Võ huynh có thù oán với các thủ lĩnh của Thiên Sát. Nếu Võ huynh muốn tính sổ thì cứ tự nhiên! Lời A Tứ quả không sai. Võ Mục dường như có thù hằn rất lớn với các thủ lĩnh của Thiên Sát. Y mấy năm nay luôn săn lùng từng người một rồi giết chết, tạo nên tổn thất vô cùng to lớn với tổ chức này. Đã bao lần Thiên Sát phái người ra bao vây, định diệt trừ Võ Mục, nhưng đều bất thành. Cho nên, trong lòng A Tứ cũng có sát niệm với Võ Mục, nếu có cơ hội thì gã cũng không ngại ra tay, dù cho đây có là tổng đàn của Hắc Long bang. A Tứ giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lẽo: - Sao? Võ huynh có dẫn tại hạ đi gặp Võ bang chủ không? Võ Mục vừa định nói “không”, nhưng liền phát hiện có một người chạy lại gần, kề tai ông nói nhỏ mấy câu. Võ Mục nét mặt biến đổi liên hồi, sau đó quay sang A Tứ, ôm quyền nói: - Bang chủ có lời mời A Tứ huynh sang thuyền chính nói chuyện. A Tứ cười nhạt, quả nhiên Võ Thiên Nam đã bị động tâm bởi bộ Kim Cương giáp trên người gã. Đoạn gã chậm rãi bước theo người truyền tin kia đi về phía thuyền chính, bỏ lại Võ Mục còn đang đứng tại chỗ nhìn theo với ánh mắt âm trầm. Tuy Võ Mục không biểu hiện gì khác thường, nhưng các thuộc hạ đứng bên cạnh y đều nghe thấy rõ từng câu từng chữ y đang lẩm bẩm lúc này, trong đó ẩn chứa một luồng sát khí mạnh đến nỗi khiến toàn thân bọn họ run rẩy. - A Tam, A Nhị, A Nhất, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm thấy các ngươi thôi. Thiên Sát, nợ máu phải trả bằng máu! …………………. Võ Thiên Nam thân hình tuy không cao bằng Võ Mục, nhưng từ y lại toát ra một khí chất cao thượng, trang nghiêm khiến người khác không thể với tới. Y mình mặc chiến giáp màu vàng, ngồi trên một chiếc ghế vàng cao to đặt ở phía cuối chính giữa thuyền. Nếu không phải đây là sông Bạch Đằng, tổng đài Hắc Long bang thì chắc nhiều người còn nhầm tưởng Võ Thiên Nam với đương kim hoàng đế. Đúng, Võ Thiên Nam tuy không phải hoàng đế nhưng y lại luôn nung nấu khát vọng trở thành một vị quân vương chân chính. Y một tay xây dựng nên cả cơ nghiệp đồ sộ thế này cũng chỉ vì muốn dùng nó làm đòn bẩy cho nguyện vọng của mình. Đã ba mươi năm kể từ khi y thành lập Hắc Long bang, bang phái của y đã trở thành một trong thiên hạ đệ nhất bang, nhưng khát vọng để y trở thành hoàng đế xem chừng còn rất xa vời. Bởi vì hiện tại chưa tính tổ chức Thiên Sát thực lực ngang bằng y, mà còn có một Chính Nghĩa quán cực kì lớn mạnh đang hoạt động ở vùng Thanh Hoá, nghe đâu là tổ chức được đương kim hoàng đế âm thầm nuôi dưỡng, để nó làm quân bài úp cho mình. Vả lại, quần hùng còn có nhiều nhân vật ngoạ hổ tàng long, một ngày chưa thống nhất được bọn chúng thì Võ Thiên Nam càng không thể yên tâm. Nhìn những sợi tóc bạc trắng trên đầu của mình, Võ Thiên Nam tự biết bản thân sống không còn được lâu nữa. Năm nay y đã sáu mươi tư tuổi, có thể gắng đến tám mươi hay không còn tuỳ thuộc vào số trời, đại nghiệp cũng chưa chắc có thể trong hai mươi năm mà hoàn thành được. Nhưng hiện tại Võ Thiên Nam đã nhìn thấy một cơ hội cực lớn cho kế hoạch của mình. Tin thám tử báo tới là ở Động Đô, hậu nhân của Lý Thiết Hoành, Lý Ngọc Vân đang chiêu binh mãi mã, giương cờ gióng trống định tới quyết sinh tử với Hắc Long bang một trận. Tuy là Võ Thiên Nam trở thành mục tiêu công kích của họ, nhưng quần hùng lúc này đều tập trung vào một chỗ, chỉ cần giăng lưới hốt gọn được mẻ cá này thì đại nghiệp thống nhất võ lâm không còn xa nữa. Nhưng Võ Thiên Nam vẫn còn lo lắng tới Thiên Sát và Chính Nghĩa quán sẽ làm ngư ông đắc lợi, thừa lúc Hắc Long bang suy yếu mà đứng ra thu dọn tàn cục. Ai ngờ vào chiều hôm qua, quán chủ của Chính Nghĩa quán, Tiêu Trọng Nghĩa đã gửi cho Võ Thiên Nam một mật thư, bảo là sẽ cùng Võ Thiên Nam hợp tác đánh bại đội quân của Lý Ngọc Vân, vì dẹp loạn trong võ lâm từ lâu cũng là ý đồ của đương kim hoàng đế. Võ Thiên Nam cũng hơi nghi ngờ về lời ngỏ này của Tiêu Trọng Nghĩa, nhưng kèm với lá thư chính là ba đứa con trai, năm đứa con gái ruột cùng hai bà vợ quốc sắc thiên hương của Tiêu Trọng Nghĩa. Võ Thiên Nam biết con người Tiêu Trọng Nghĩa xưa nay đều được mệnh danh là chính nhân quân tử, rất trọng tình nghĩa, y dám đem cả con cùng vợ phó mặc cho mình thì đương nhiên là thật tâm hợp tác. Bởi vậy Võ Thiên Nam đang rất vui sướng. Nhưng vẫn còn Thiên Sát. Tổ chức này không ai có thể xem thường được. Tuy vậy hôm nay A Tứ đã đến đây, kèm theo một món quà cực lớn, Võ Thiên Nam tin tưởng bọn họ cũng có ý định hợp tác cùng y. A Tứ bước vào trong khoang chính của thuyền, đối diện với Thần Lực vương Võ Thiên Nam, con người trong truyền thuyết được xưng tụng là ngang với chủ nhân của Thiên Sát. Lúc trước A Tứ vẫn cho đây là giả, nhưng bây giờ quả thật gã đã tin, bởi vì từ người của Võ Thiên Nam, gã cảm thấy một áp lực mãnh liệt, cơ hồ còn hơn cả khi đối mặt với A Nhất, kẻ đứng đầu Thiên Sát. A Tứ cung kính vòng tay, nói: - Tôi là A Tứ, phụng mệnh chủ nhân đến đây gặp Võ bang chủ. Chủ nhân muốn gửi đến cho Võ bang chủ một món quá gặp mặt. Nói đoạn y rút trong ngực ra một bộ giáp hoàng kim óng ánh, rồi nói tiếp: - Đây chính là Kim Cương giáp, một bộ giáp chủ nhân tôi lấy được từ Tây Tạng đem về. B Bộ giáp này quả thực giống như trong kinh phật đã chép, vô kiên bất tồi, không gì có thể phá hoại được. Một gã thuộc hạ nhận Kim Cương giáp, sau đó bước tới chỗ Võ Thiên Nam, trao cho y. Lúc tới bên cạnh Võ Thiên Nam, gã cúi người nói nhỏ: - Đây quả thực là Kim Cương giáp, vừa rồi Võ Mục dùng Xạ Nhật cung bắn A Tứ một phát, gã không cần né tránh, chịu một tiễn vào ngực nhưng vẫn sống sót, chuyện này quả là vô cùng phi thường. Võ Thiên Nam tay cầm bộ giáp lật qua lật lại, trong mắt lộ vẻ vui sướng. Có bộ Kim Cương giáp này thì y chẳng phải như hổ mọc thêm cánh, võ công tăng tiến thêm một phần sao? Nhưng A Nhất tại sao lại tặng y một báu vật vô giá như vậy? Võ Thiên Nam sai người đem cất bộ giáp, rồi trầm giọng nói: - Chủ nhân ngươi còn gì dặn dò nữa không? A Tứ lúc này mới đi vào chủ đề chính: - Chủ nhân chúng tôi thật ra là muốn cùng Võ bang chủ kết thành liên mình, đồng tâm hiệp lực tiêu diệt đám quân do Lý Ngọc Vân vừa lập nên. Võ Thiên Nam mỉm cười, hỏi: - Tại sao? A Tứ đáp: - Thừa dịp này mà làm suy yếu võ lâm, sau đó Thiên Sát chúng ta cùng Hắc Long bang ngài sẽ có thể dễ dàng thao túng tất cả. Võ Thiên Nam chợt nghiêm mặt: - Chúng ta cùng thao túng ư? Hay là xong chuyện các ngươi lại trở mặt, đâm sau lưng bọn ta? A Tứ cười khổ: - Võ bang chủ nói quá. Hắc Long bang ngài quy mô thậm chí có lớn hơn Thiên Sát chúng tôi vài phần, nếu muốn đối đầu thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Võ Thiên Nam cười nhạt, y biết A Tứ nói vậy chỉ là muốn cho mình trở nên cao ngạo mà đánh giá thấp Thiên Sát. Im lặng một chập, Võ Thiên Nam mới nói: - Thôi được. Nể tình tấm Kim Cương giáp này, ta sẽ chấp nhận tạm thời liên minh cùng Thiên Sát. Về bảo chủ nhân các ngươi ba ngày nữa tới đây, cùng ta và Tiêu Trọng Nghĩa bàn đại sự. A Tứ kinh ngạc hỏi: - Chính Nghĩa quán cũng tham dự chuyện này sao? Võ Thiên Nam gật đầu: - Đúng, Chính Nghĩa quán cùng Hắc Long bang đã liên minh lại từ lâu. Sao? Có chuyện gì không? A Tứ vội lắc đầu, cười trừ: - Không có, không có. Rồi gã lảng sang chuyện khác: - Về kế hoạch thì ngài và Tiêu chưởng quán khỏi cần lo. Chủ nhân tôi cùng A Nhị, A Tam lúc này đang tiềm ẩn vào đội quân của Lý Ngọc Vân, theo sát chúng, rồi đợi thời cơ trong ứng ngoại hợp với Võ bang chủ. Võ Thiên Nam ngạc nhiên hỏi lại: - A Nhất hắn đã hành động rồi sao? Câu hỏi này là Võ Thiên Nam tự nói với bản thân, nên A Tứ cũng không trả lời, mà lặng im đứng chờ. Võ Thiên Nam trong lòng có chút thất vọng, vì vị chủ nhân của tổ chức Thiên Sát, A Nhất trước giờ y vẫn chưa được gặp mặt. Con người này vô cùng bí ẩn, nghe đồn ngay cả mười hai vị đường chủ Thiên Sát cũng chưa chắc có ai gặp được A Nhất ngoài A Nhị, A Tam, A Tứ. Nhưng cũng chỉ là gặp chứ vẫn chưa thấy được dung mạo A Nhất ra sao. A Nhất hình như cũng chưa từng xuất thủ, nhưng có khả năng khiến mười hai vị đường chủ võ công tuyệt luân thuần phục, thì bản lĩnh của y không cần phải bàn. Rốt cuộc y là con người như thế nào? Là nam hay nữ? Là già hay trẻ? Võ Thiên Nam thật sự rất tò mò về y.