Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 346: GỬI ĐẾN Tống Vĩnh Nhi giơ tay lên ra sức lau nước mắt, cô đi đến đối diện, một tay kéo Tống Quốc Cường, một tay kéo Lưu Lan, nói: “Trước đây con không hiểu chuyện, luôn thúc giục ba mẹ sinh cho con một đứa em trai hoặc em gái. Bây giờ con mới biết mỗi lần con nhắc đến yêu cầu đó là lại vô tình xát muối vào vết thương của hai người. Ba mẹ, con xin lỗi!” Cô đang nói thì nước mắt lại trào ra một lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, cô đã là một cô gái rất dễ cười dễ khóc. Tuy nhiên được làm đứa trẻ cưng của vợ chồng Tống Quốc Cường mà trưởng thành thì cô thực sự cảm thấy rằng không có gì phải hối tiếc trong cuộc đời mình, cô rất hạnh phúc! Lưu Lan nhìn cô, không biết phải nói gì mới tốt. Tống Quốc Cường cũng nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đau đớn tận trong tim: “Nhưng mà bây giờ thân phận này ở đây của Tiểu Ngạo, con lại là con gái nuôi của bọn ta, sẽ ảnh hưởng đến các con không?” Lưu Lan cũng cắn môi lên tiếng: “Chỉ sợ rằng hoàng gia sẽ không chấp nhận một người phụ nữ ngoại quốc làm hoàng hậu. Con của các con là hoàng đế tương lai. Hoàng đế Ninh Quốc mang một nửa dòng máu của một phụ nữ Hoa Kì Quốc. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tống Vĩnh Nhi nghe vậy thì trái tim nhảy dựng lên! Lăng Ngạo thờ ơ nở một nụ cười nhẹ như mây trôi: “Ha ha, chuyện này bây giờ trở thành bí mật cần giấu kín, hai người đừng nói, bọn con cũng không nói, trời biết đất biết, còn ai nói ra chứ?” Bọn họ hiểu ngầm ý nhau, chính là muốn che giấu sự việc bằng cách như vậy. Tuy nhiên, có thể nhìn ra rằng vợ chồng Tống Quốc Cường có những lo lắng của họ. Đây có tính là lừa gạt không? Tống Vĩnh Nhi khẽ chuyển động nhãn cầu, sau đó lên tiếng: “Hai người cũng không biết ba mẹ ruột của con là ai, có lẽ là người Ninh Quốc thì sao?” Lăng Ngạo cười hì hì: “Ha ha, cũng không phải là không có khả năng này.” Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu: “Cho nên con không muốn suy nghĩ thêm nữa, con sẽ coi như không có chuyện này. Hai người là ba mẹ ruột của con, là người đã sinh ra con, còn thân hơn ruột thịt! Con sẽ không đi tìm những người đã bỏ rơi con đâu!” Sau khi nghe vậy, vợ chồng Tống Quốc Cường cảm thấy nhẹ nhõm hơn ít nhiều. Người con gái họ đã nuôi nấng vất vả, coi cô như con đẻ của mình, bây giờ cô đã biết hết mọi chuyện thì đương nhiên điều bọn họ lo sợ nhất chính là cô sẽ đi tìm ba mẹ ruột của mình mà bỏ mặc bọn họ, nhưng hiện tại xem ra có vẻ như tâm huyết mà họ dành cho con gái trong những năm qua không hề phí công vô ích. Con gái bọn họ chính là đứa con gái nhỏ ấm áp nhất trên thế giới!” Ngay lúc này, bốn người họ đã đồng ý rằng vấn đề này sẽ trở thành một bí mật sẽ được niêm phong mãi mãi giữa họ! Bọn người Khúc Thi Văn đương nhiên nghe được, nhưng bí mật của cậu tư và mợ chủ là bí mật mà có chết cũng không nói ra được! Sau cuộc trò chuyện, vợ chồng Tống Quốc Cường ở lại Tử Vi Cung để ăn tối, sau đó cùng nhau quay trở về. Lăng Ngạo dường như nhớ ra điều gì, anh nói thầm vào tai Tống Vĩnh Nhi, sau đó cô đưa vợ chồng Tống Quốc Cường ra sân và tiễn họ lên xe. Trước khi đóng cửa xe, Tống Vĩnh Nhi nhớ đến dặn dò của Lăng Ngạo nên hỏi nhỏ: “Ba, mẹ, ở quê Thanh Thành có ai biết về chuyện của con không?” Vợ chồng Tống Quốc Cường lộ vẻ sửng sốt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi. Lưu Lan nói: “Bác Mạnh của con biết. Khi ba con để lá thư rồi đi, bác Mạnh của con đã giúp mẹ tìm ba. Ông ấy biết việc ba con bị vô sinh. Ba tháng sau khi ba con ra nước ngoài thì mẹ mới tìm được ba con. Sợ mọi người đàm tiếu nên nửa năm nữa mẹ mới ôm con trở về nước T, ai cũng tưởng con là con ruột là của bọn ta. Bác Mạnh của con cũng cười nói chúc mừng, ông ấy không nói ra, nhưng mẹ biết trong lòng ông ấy cũng biết rõ.” Bác Mạnh… Ba của Mạnh Tiểu Long và Mạnh Tiểu Ngư! Hít sâu một hơi, Tống Vĩnh Nhi gật đầu, tiễn ba mẹ đi, sau đó từ ngoài sân đi trở về biệt thự cùng với vợ chồng Trần An. Đêm đó, Lăng Ngạo không chạm vào cô. Lời hẹn “nữ trên nam dưới” đã không được thực hiện. Bởi vì hôm nay có quá nhiều chuyện ngoài dự đoán của bọn họ xảy ra. Tống Vĩnh Nhi nói với Lăng Ngạo về việc Mạnh Dật Lãng đã biết thân thế của bản thân, Lăng Ngạo sau khi nghe thì nhướng mày chỉ để cô cảm thấy an tâm. Sau khi dỗ cô ngủ thì anh lại vào phòng làm việc và yêu cầu Trần Tín đồng bộ các công việc tồn đọng của công ty vào máy tính để anh đọc qua giải quyết. Khi màn đêm tối dần, cuối cùng Lăng ngạo cũng trở lại phòng ngủ và nằm xuống bên cạnh Tống Vĩnh Nhi đang ngủ. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, sự ngỡ ngàng từ cái nhìn đầu tiên đã thăng hoa thành điều khó quên trong cuộc đời. Ngoài mong muốn có cô, cuộc đời này anh không có mong muốn nào khác. Hoàng cung… Lạc Kiệt Hy tổ chức yến tiệc tại cung điện lúc 7 giờ tối, sau bữa tiệc, lúc 9 giờ, ông ta cầm một hộp trà tử vi đi dạo bên ngoài Huyễn Thiên Các trong đêm dưới sự bảo vệ bí mật của Phú Nhất và Hộ Quốc Quân. Nhìn bức tường cao màu đỏ trước mặt, Lạc Kiệt Hy bước tới rồi bấm chuông. Sau vài hồi chuông, cuối cùng thì Án Bắc cũng bước ra, ông ta nhìn Lạc Kiệt Hy trước mặt rồi khẽ mỉm cười: “Bệ hạ, ông cụ đã nói từ nay về sau không quan tâm chuyện thế gian, chỉ muốn có thời gian ở bên vợ ở Huyễn Thiên Các sống những ngày bình thường, tận hưởng cuộc sống.” Án Bắc vẫn luôn giữ dáng vẻ như vậy. Con người cố chấp bướng bỉnh này, mỗi lần Lạc Kiệt Hy đến đây đều tức giận khủng khiếp, ngay cả Phú Nhất cũng cảm thấy rất bất lực. Phú Nhất nhìn thoáng qua đôi mắt lác của Lạc Kiệt Hy, không nhịn được lên tiếng: “Ba, bệ hạ thật sự có chuyện muốn gặp Đại Đế Thiên Lăng.” Án Bắc trừng anh ta một cái: “Bệ hạ dù lớn đến đâu cũng phải làm tròn đạo hiếu. Con cũng nên như vậy đi.” Phú Nhất:”…” Dưới màn đêm, bóng dáng kiêu ngạo của Lạc Kiệt Hy được những ngôi sao chói lọi khoác lên, độc lập đúng đó, trong con ngươi có chút cô đơn, cuối cùng cũng cất bước đi lên phía trước. Ông đến trước mặt Án Bắc và dâng hộp trà bằng cả hai tay một cách rất tôn trọng. Án Bắc tỏ vẻ khó hiểu: “Bệ hạ, đây là?” Lạc Kiệt Hy nói với giọng rất nhẹ: “Đây là trà tử vi trồng trong nhà của đứa trẻ đó, nó nói nhờ tôi gửi đến biếu ông nội, cảm ơn ông đã che chở chăm sóc.” Lần này, giọng của Lạc Kiệt Hy run lên. Trước đây, mỗi lần đến Huyễn Thiên Các, ông ta đều tức đến mức trong lòng nổi bão tố, không rõ ràng, còn tưởng rằng ông ta là ba, Lạc Thiên Lăng là con trai. Nhưng hôm nay, ông ta đã bị Lăng Ngạo trấn áp trong Tử Vi Cung, vết thương không nhìn thấy trong tim càng lan rộng ra, Chỉ sau đó ông ta mới phát hiện ra mình thật ngu ngốc mỗi khi la hét đối với người ba ở ẩn của mình! Đứa trẻ đó nói đúng, bất kể trưởng bối như thế nào thì bọn họ cũng là trưởng bối. Mà ông ta không nên oán hận bất cứ ai, nên đứng ở trên vị trí của người đàn ông của Nguyệt Nha mà nhận thức và suy nghĩ mới đúng! Ngay khi vừa ngước mắt lên, Án Bắc bắt gặp trong ánh mắt của Lạc Kiệt Hy có một cảm giác bình yên xen lẫn chút hối hận. Án Bắc cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy: “Là của đứa nhỏ đó gửi tới, chắc là ông cụ thích lắm đây.” “Cảm ơn chú Án Bắc!” Lạc Kiệt Hy vẫn khom mình. Án Bắc không cảm xúc quay đầu bước vào sân, khi đi ngang Phú Nhất thì ông ta lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng: “Một tên Kiều Trạm Đông cũng không xử lý được, con dám phá hỏng chuyện hôn nhân của cháu ba, đừng trách ba không thừa nhận đứa con trai giống như con.” Phú Nhất ngay lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Ba, là Kiều Trạm Đông xem thường người khác!” “Còn không nhìn rõ bản chất vấn đề mà còn có mặt mũi nói người ta không đúng sao? Con có hiểu cái gì gọi là tùy bệnh mà bốc thuốc không? Hấp ta hấp tấp, vì một chút chuyện nhỏ mà muốn bọn nhỏ ly hôn chia tay, con tưởng tình cảm nói vỡ thì có thể vỡ sao?” Sau khi Án Bắc dạy bảo xong thì ông ta đi thẳng vào trong sân, sau đó cánh cửa bị đóng lại!