Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 300: CƯỠNG ÉP Tống Vĩnh Nhi sửng sốt. Bất lực khi miệng lại đeo mặt nạ, nói chuyện Trần An không nghe thấy, lấy xuống, không chừng bản thân ngửi khí đó cũng sẽ hôn mê! Cô cũng gấp gáp muốn trèo lên, muốn kéo Trần An xuống! Làn khói trắng dày đặc bên trên bắt đầu tràn xuống dưới cống nước, vốn dĩ bên trong tầm mắt quang đãng dần dần trở nên mơ hồ, bọn họ không sợ cái gì khác, chỉ sợ Trần An còn trì hoãn nữa thì hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của bọn họ! Trần Tín chặn ở cửa, một tay khua làn khói, một tay sống chết túm lấy cổ chân của anh trai, nói cái gì cũng không để anh đi! Cảm nhận được sự lo lắng của Tống Vĩnh Nhi, Trần Tín hai chân đạp vào tường mượn lực, nhảy lên túm lấy đùi của Trần An lôi xuống! Trần An nhìn ra được sự lo lắng của em trai và Tống Vĩnh Nhi, trong lúc do dự, gương mặt của Khúc Thi Văn cùng Đậu Đậu hiện ra trước mắt, nghiến răng, anh ta vứt nắp cống trong tay đi, chuẩn bị nhảy xuống cùng bọn họ rời đi! Tuy nhiên, chính vào lúc này, một bàn tay đột ngột bóp cổ Trần An, dừng sức rất lớn gần như muốn bóp chết anh ta! “Chí Bảo! Chí Bảo em ở đâu?” Giọng nói của Bạch Ly Mạt giống như một dã thú đang điên loạn, sau khi chế phục được Trần An thì hét lên: “Mau giao vợ của tôi ra đây! Nếu không tôi giết anh!” Trần An giãy giụa, cố gắng sờ phi đao trong túi, hai tay anh ta vừa buông cùi chỏ của Bạch Ly Mạt ra, thì cảm thấy sắp không thể hô hấp sắp bị bóp chết rồi! Anh ta bất lực, không lấy được phi đao, chỉ có thể dùng sức của hai tay bẽ cánh tay của Bạch Ly Mạt, ngửa cổ liều mạng hô hấp! Trần Tín vội vàng trèo lên! Anh trai bị chế ngự rồi, anh ta sao có thể không quan tâm chứ? Nhưng mới trèo lên được một nửa lại bị Tống Vĩnh Nhi kéo lại! Anh ta quay đầu lại nhìn, Tống Vĩnh Nhi lấy ra một tờ giấy, còn cả chiếc nhẫn sapphire nhét vào trong tay của anh ta! Cô ghé sát vào tai của Trần Tín, sau khi hít một hơi thật sâu, tháo mặt nạ phòng độc ra, nói với Trần Tín: “Đây là ngôn ngữ của Mạc Ly Quốc, tôi ghi lại, trở về điều tra xem có ý nghĩa gì! Cưỡng ép tôi uy hiếp Bạch Ly Mạt thả người, tôi sẽ tự bảo vệ mình đợi các anh đến cứu, sống quan trọng hơn mọi thứ!” Tống Vĩnh Nhi đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát kéo đến càng lúc càng gần, bây giờ không nắm bắt thời gian để Trần An và Trần Tín rời khỏi, thì không kịp nữa! Trần Tín không chịu, Trần Tín đẩy Tống Vĩnh Nhi, để cô đi vào trong, ra hiệu một mình cô dọc theo con đường này mà đi! Nhưng Tống Vĩnh Nhi sao có thể mở mắt nhìn hai anh em họ vì mình mà chết được chứ? Trần Tín không bỏ được Trần An, cô cũng không thể nhìn hai thủ hạ cùng lớn lên với Lăng Ngạo xảy ra chuyện như vậy được! Lăng Ngạo vốn đã cô độc, người bên cạnh vốn không nhiều, người thân cận cũng không được mấy người, Tống Vĩnh Nhi không thể ích kỷ như vậy! Cô mang mặt nạ phòng độc cố gắng hô hấp, sau đó hét lên một câu với bên ngoài: “Bạch Ly Mạt! Tôi ở đây! Cứu mạng! Cứu mạng!” Trần Tín kinh ngạc thất sắc, Bạch Ly Mạt lập tức đáp lại: “Chí Bảo! Em đừng sợ!” Tống Vĩnh Nhi lại gấp gáp nói với Trần Tín: “Mau cưỡng ép tôi cứu anh của anh trở về! Anh ta sắp chết rồi!” Cô trở về bên cạnh Bạch Ly Mạt, Bạch Ly Mạt đối với cô rất tốt, cô không chết được. Nhưng Trần An rơi vào trong tay của Bạch Ly Mạt thì chỉ có một con đường chết! Hơn nữa bọn họ sẽ từ trên người Trần An tra ra được rất nhiều manh mối, Trần An là người của Lăng Ngạo, người của Lăng Ngạo lại đánh lén đại hoàng tử Bạch Ly Mạt của Mạc Ly Quốc khi sang Đức tiến hành viếng thăm quân sự, điều này lập tức dấy lên phân tranh của hai nước! Trong lòng Tống Vĩnh Nhi cân nhắc được mất một phen, tiếng còi của xe cảnh sát đã sát bên tai rồi! Một loại tiếng bước chân dồn dập ập tới, Trần An buông xuôi nhắm lại, Trần Tín không còn sự lựa chọn nào khác đành đỡ Tống Vĩnh Nhi trèo lên! Làn khói này vẫn chưa có tán đi, nhưng tầm nhìn vẫn rất hạn chế, Trần An và Trần Tín đeo kính chuyên dụng, có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng Tống Vĩnh Nhi cùng Bạch Ly Mạt, còn người vừa đến chỉ có thể nhìn mờ mờ. Tống Vĩnh Nhi hét to: “Cứu mạng! Đừng lại đây! Đừng lại đây! Anh ta sẽ giết tôi!” Bạch Ly Mạt nghe thấy thì sửng sốt: “Tất cả không được nhúc nhích, không được nhúc nhích! Tôi là đại hoàng tử Bạch Ly Mạt của Mạc Ly Quốc, mấy người không được nhúc nhích! Không được làm bị thương đến hoàng tử phi của tôi!” “Á~! Anh thả người đàn ông đó ra! Anh ta sẽ thả tôi ra, anh nói mục tiêu của anh ta là anh, đã bắt nhầm người! Á~! Cứu mạng~!” Tống Vĩnh Nhi hét to, Bạch Ly Mạt càng hoảng, anh ta theo âm thanh mà quay qua, Trần An nhận cơ hội một cước đạp đá vào giữa hai chân của Bạch Ly Mạt! Đầu của Tống Vĩnh Nhi rất choáng, nói vài câu mà thôi, làn khói đáng chết xộc vào mũi, có chút đứng không vững rồi. Trần An đẩy Bạch Ly Mạt ra, trên người anh ta còn có dòng máu từ cánh tay đó của Bạch Ly Mạt chảy xuống nhuộm đỏ, chuẩn bị túm lấy cánh tay của Tống Vĩnh Nhi muốn dẫn cô cùng nhảy xuống, nhưng Tống Vĩnh Nhi lại có thể cảm nhận được hơi thở của Trần An, đợi khi mặt mũi anh hiện rõ trước mắt, cô cuối cùng chắc chắn bóng dáng cách đó không xa chính là Bạch Ly Mạt! Mà Bạch Ly Mạt đã nhanh chóng đuổi tới! Trần Tín châm hai quả bom khói, làn khói càng thêm dày đặc! Hoàn toàn che mờ tầm mắt của Bạch Ly Mạt, ngay cả Tống Vĩnh Nhi, ngay cả bóng đen cũng không nhìn thấy. Anh ta nhảy xuống cống, chuẩn bị tiếp lấy Tống Vĩnh Nhi, anh ta biết anh trai nhất định sẽ kéo Tống Vĩnh Nhi cùng nhau nhảy xuống! Nhưng Tống Vĩnh Nhi lại nhìn thấy Bạch Ly Mạt xông tới, cho dù Bạch Ly Mạt không nhìn thấy, nhưng anh ta đã đuổi tới rồi, hơn nữa một giây trước sắp túm được Trần An! Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô đã theo bản năng hất tay của Trần An ra! Lúc Trần An sửng sốt, Tống Vĩnh Nhi đột nhiên lao về phía Bạch Ly Mạt, lớn tiếng hét: “Bạch Ly Mạt.” Cơ thể mềm mại được đôi tay run rẩy vội vàng ôm lấy, cô không có ngã như chó ăn phân, mà vào đập vào một bức tường thịt, đó là lồng ngực rắn chắc của Bạch Ly Mạt! Trần An kinh ngạc thất sắc, nhưng xung quanh có tiếng bước chân càng lúc càng gần rồi! Anh ta nhìn thấy mật độ cảnh sát trong tay cầm súng lấy hình thức thu lưới mà vây lại, bất lực, nghiến răng, chỉ đành xoay người nhảy xuống ống cống! Nắp cống được anh ta và Trần Tín cẩn thận đậy nắp lại, trong không khí chỉ toàn là tiếng khóc hoảng sợ của Tống Vĩnh Nhi, Bạch Ly Mạt dường như nghe thấy tiếng kim loại, cũng không dám chắc chắn có phải là ảo giác không! Anh ta ôm cô gái vào lòng, dịu dàng an ủi: “Không sao rồi, không sao rồi, không sao rồi.” Nhưng nói chưa được ba câu thì anh và Tống Vĩnh Nhi đã cùng ngất đi! Tống Vĩnh Nhi đã ngất đi, cơ thể dựa vào trong lòng anh ta. Còn anh ta vốn dĩ một tay bóp cổ Trần An, một tay cầm khăn tay ẩm bịp mũi với miệng của mình, sau khi bị Trần An đánh lén, khăn tay rơi mất, sau khi đón lấy Tống Vĩnh Nhi, anh ta cũng hít phải làn khói có thuốc mê, cùng Tống Vĩnh Nhi ngất đi! Lúc ngã ra, anh dùng toàn bộ lý trí của mình, cả người phủ xuống, ôm chặt Tống Vĩnh Nhi vào trong lòng, bảo vệ cô không chịu bất kỳ sự tổn thương nào!