Truyện hôn là nghiện
Chương 275
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 276: CẦU HÔN
Hai má hây hây kiều diễm như trái đào nhuộm sắc hồng, đôi mắt sáng ngời như sao.
Ngón tay trắng nõn ở trước mắt, ngón áp út còn cố tình giơ cao, trên miệng nói để Lăng Ngạo cầu hôn, nhưng làm lại là chuyện bức hôn với Lăng Ngạo.
Gương mặt tuấn nhã đó bỗng nở nụ cười.
Vừa rồi vì cảm khái mà tâm trạng xúc động muốn rơi lệ cũng được giải tỏa, đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm cô, cô luôn là ánh mặt trời trong thế giới của anh, ấm áp mà tươi sáng.
Một tay nắm chặt chiếc hộp, một tay chống vào bánh xe lăn từ từ đứng lên với dáng vẻ ngạo nghễ.
Dưới tiếng vỗ tay cổ vũ hoan hô rần rần của mọi người, Lăng Ngạo cũng hiếm khi lộ ra nụ cười ngại ngùng.
Cho dù cô nhóc này hôm nay không đùa nhắc nhở anh, anh cũng biết, bản thân nợ cô một lời cầu hôn. Cô không phải rất muốn đi Ấn Độ sao, đi xem đền Raj Mahal hùng vĩ tượng trưng cho tình yêu sao? Anh vốn nghĩ đợi buổi lễ đính hôn kết thúc thì dẫn cô đi cùng với toàn đối tác, ở trước kiển trức trang nghiêm đó trịnh trọng thiết kế một buổi cầu hôn lãng mạn.
Anh từng nói, cô gái khác nên có, đều sẽ cho cô.
Tống Vĩnh Nhi không biết thâm ý trong đôi mắt đen láy của Lăng Ngạo, chỉ thấy anh từ từ quay ngươi về phía cô, tư thế cao gầy như vậy, đã khiến trái tim cô đập nhanh, mặt mày đỏ ửng, rồi như thế quỳ một chân xuống!
Các cô gái đều kinh hô, trong mắt đàn ông thì ẩn chứa nụ cười, chúc phúc, nhưng cũng lo lắng chân của Lăng Ngạo quỳ lâu sẽ bị thương.
Tống Vĩnh Nhi đương nhiên cũng lo lắng cho anh, rõ ràng chỉ là trò đùa, thật ra cũng muốn bù đắp một chút tiếc nuối trong lòng, chứ không muốn cơ thể của anh chịu khổ: “Anh, nhanh đeo nhẫn cho em không phải là được rồi sao, ai bảo anh quỳ xuống?”
Nhất là, trước đàn ông trước mắt này chính là cửu ngũ chí tôn trong tương lai đó.
Anh đang dùng cái quỳ gối đáng giá ngàn vàng hướng về người con gái mà bản thân yêu nhất, sao có thể không khiến người khác xúc động được chứ?
“Đồ ngốc!”
Lăng Ngạo cười mắng cô một cậu, nhưng lại tràn ra hương vị ấm áp cưng chiều, hai tay của anh nâng chiếc nhẫn về phía cô: “Cô Tống Vĩnh Nhi, anh Lăng Ngạo, nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc em, thương yêu em, bảo vệ em, bất luận hoàn cảnh thay đổi như thế nào, bất luận ánh sáng có dài bao xa, anh đều đối đãi với em như thuở ban đầu, mong em đồng ý gả cho anh, để anh được cùng em xây dựng tổ ấm hạnh phúc, hoàn chỉnh cơ hội của kiếp này! Cô Tống Vĩnh Nhi, em nguyện ý làm vợ anh không?”
Tống Vĩnh Nhi một tay bịt miệng, một tay còn ngại ngùng giơ lên.
Cô giơ cũng mệt chết rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, người đàn ông này còn hỏi cô có bằng lòng gả không, đây không phải thừa thãi sao?
Cô lật tay lau nước mắt, dùng sức gật đầu: “Em nguyện ý! Anh mau đứng lên!”
Mọi người lần nữa hoan hô, Nghê Chiến bước lên một bước đỡ Lăng Ngạo, sợ chân của anh không chịu được, sau khi đỡ anh đứng dậy, giúp anh cầm hộp nhẫn, sau đó đứng sang một bên.
Anh vuốt ve ngón tay trắng nõn của cô, rút ra một chiếc nhẫn nữ, từ từ đeo vào đeo vào ngón tay cô: “Rất đẹp.”
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười: “Tay nghề của mẹ thật giỏi!”
Lăng Ngạo nghe vậy thì hơi sững người, ngước mắt liếc nhìn cô, trong đôi mắt sâu không thấy đấy nhiễm một chút nhu tình, dần dần càng đậm, mang theo tự niệm và sự ấm áp: “Ừm, tay nghề của của mẹ thật giỏi!”
Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng cầm chiếc nhẫn nam, đeo cho anh.
Tống Vĩnh Nhi vừa muốn khen tay của anh rất đẹp, lại bị anh dùng lực mạnh kéo vào trong lòng, nụ hôn nóng bỏng phủ xuống, cánh tay của anh có lực, lồng ngực của anh rắn chắc dày rộng, tràn ngập cảm giác an toàn!
“Ồ~! Hôn rồi hôn rồi, thật sự hôn rồi!”
“Trời ơi, tại sao tôi có cảm giác đang tham gia hôn lễ vậy? Không biết ngày mai có lãng mạn như vậy không?”
“Phải, cảm thấy đây đã là hôn lễ rồi!”
Mọi người đang huyên náo, đang ầm ĩ, đột nhiên vai của Nghê Chiến bị người khác vỗ, anh ta giật mình quay đầu thì nhìn thấy Cố Duyên có chút xấu hổ đứng phía sau anh ta, vẫy tay với anh ta.
Nghê Chiến nghe lời lùi ra khỏi nhóm người xem, cùng Cố Duên đi sang một bên, cúi đầu, dịu dàng nhìn cô:
Sau bữa sáng hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô nhóc này mặc một chiếc váy liền váy vàng lông ngỗng, cô ấy nói chiếc váy của cô ấy là Tống Vĩnh Nhi cố tình chọn giúp cô, anh ta cũng cảm thấy rất hợp với cô ấy, bởi vì cô ấy lúc này trông giống như một cành liễu non duỗi ra, rất đẹp mắt.
Cố Duyên nhìn anh ta, một tay để ở sau lưng quay ra đưa cho anh: “Vừa rồi toàn bộ quá trình cầu hôn của cậu tư, em quay lại rồi, quay còn khá đẹp, tuy nói trong nhà có camera có thể ghi lại, dut sao ống len không có tốt bằng của em.”
Nghê Chiến ngây người, có chút hiểu ra: “Em là muốn bảo anh gửi vào nhóm gia đình, để mọi người trong nhà đều yên tâm hả? Ha ha, được, em gửi cho anh.”
Cố Duyên ngạc nhiên liếc nhìn anh ta, nói: “Không phải! Tôi muốn nói, cái này rất hiếm, cậu tư thương mợ chủ như vậy, anh bán cái này cho cậu ấy.”
“Bán cho anh ấy?” Nghê Chiến mê mang.
“Anh không phải thiếu chút tiền tiêu vặt sao?” Cố Duyên có chút không tự nhiên mở to mắt: “Em thấy em lần nào cũng vì tiền mà buồn rầu, khá, khá đáng thương.”
Nghê Chiến: “…”
Mất mặt trước cô gái mình thích, cảm giác này thật không dễ chịu!
Cố Duyên đỏ mặt, lại nói: “Khụ khụ, dù sao cậu tư có chính là tiền, anh muốn ở trên người cậu ấy vặt một chút, đương nhiên phải có chuẩn bị rồi! Em biết trong điện thoại của anh cả em còn có anh và chị dâu trong lúc bình thường chụp trộm những bức ảnh ngọt ngào ân ái của cậu tư và mợ chủ, anh nếu như muốn bàn giá tốt với cậu tư, em sẽ chuyển hết mấy thứ này cho anh!”
Nghê Chiến có chút cảm động, anh ta cũng phát hiện Cố Duyên rất có đầu óc kinh doanh.
Giơ tay xoa đầu đáng yêu của cô ấy, anh ta nói: “Cố Cố, em biết không, em thông minh như vậy, thì nên gả cho một thương nhân, em với anh, giống như trời sinh một đôi! Trai tài gái sắc!”
Vành tai của Cố Duyên cũng đỏ lên, khoảnh khắ bàn tay to của Nghê Chiến bỏ ra, cô ấy lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Ngước đôi mắt sáng ngời thuần khiết nhìn anh ta, anh ta đẹp trai như vậy, cao như vậy, người đàn ông như thế này, lại thật sự thích mình sao?
Nghê Chiến nhìn gương mặt ửng đỏ đáng yêu của cô ấy, lại nhớ đến tốc độ phát triển của những cặp xung quanh, không khỏi thay bản thân mà sốt ruột.
Nhanh chóng để hai tay bên hông của cô ấy, nhìn thấy cô ấy xấu hổ cúi thấp đầu, anh ta cũng bước tới một bước, dịu dàng hôn lên vầng trán trắng mịn màng hương thơm nhàn nhạt của cô ấy.
Cố Duyên có chút không dám tin, cả người đương nhiên ngây ra.
Bên kia, Lăng Ngạo cuối cùng buông Tống Vĩnh Nhi ra, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô trong lòng mà trân trọng, mọi người lại càng huyên náo, Nghê Chiến nhanh chóng buông cô ấy ra, lại nắm tay cô ấy, từ từ đi về phía mọi người.
Lăng Ngạo biết cô gái trong lòng xấu hổ, sợ cô tạm thời ngại ngùng đối mặt với mọi người, dù sao anh ở trước mặt mọi người kích hôn cô, bèn nói: “Anh dẫn em đến hậu cung xem thử, xem bọn họ đã bài trí cảnh tượng đính hôn như thế nào, muốn đi không?”
Cô ở trong lòng anh gật đầu, lễ đính hôn của mình, cô cũng muốn đi xem thử, dùng chút sức mà gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
34 chương
27 chương
43 chương
108 chương
36 chương
33 chương