Truyện hôn là nghiện
Chương 266
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 267: KỸ NĂNG DIỄN XUẤT.
Đối mặt với sự ép hỏi của Tống Vĩnh Nhi, nụ cười trên gương mặt của Trang Tuyết từng chút từng chút một đông cứng lại.
Cô ta như đang suy nghĩ, rồi cười nói: “Cũng có thể là tôi nhầm rồi, ơ, đúng rồi, đằng sau tôi còn có chút việc phải xử lý, về trước đây.”
Cô ta vội vàng đứng dậy, lại đi về phía hành lang, nói: “Tôi đi nói với cậu Nghê một tiếng.”
Ai ngờ cô ta còn chưa đi được vài bước, cánh tay đã bị Tống Vĩnh Nhi kéo lại rồi, kinh ngạc mà quay đầu lại, nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào cô ta với vẻ mặt uỷ khuất, nói: “Chị Trang Tuyết, chị phải nói rõ với tôi a! Chị phải nói rõ với tôi!”
“Nói cái gì?”
“Tôi đối với đại thúc là thật lòng! Tôi đối với anh ấy tốt như vậy, nếu như anh ấy rõ ràng có thể nói chuyện được mà còn gạt tôi, thì quá đáng quá! Chị rốt cuộc là làm sao mà đoán được đại thúc biết nói chuyện vậy, rồi sao lại đoán được đại thúc sắp khỏi rồi vậy?”
Trang Tuyết nhìn bộ dạng chẳng chịu buông tha của Tống Vĩnh Nhi, cả da đầu đều tê dại!
Cô ta muốn giải thích, thế nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.
Muốn nói dối một cái, thì phải dùng vô số lời nói dối để làm cho chu đáo, đến cuối cùng cũng sẽ có ngày bị vạch trần!
Bởi vì không ngờ Tống Vĩnh Nhi lại khó đối phó như vậy, trong lòng Trang Tuyết cũng bắt đầu hối hận: “Mợ chủ, có thể là tôi nhớ sai rồi. Tôi thật sự có việc gấp phải đi trước.”
“Không được! Chị phải nói rõ với tôi!”
Tống Vĩnh Nhi oa một tiếng khóc lên, lớn tiếng hét: “Trần An! Chị Thi! Hu hu~ ra ngoài hết đi, hu hu~”
Cô khóc đến kinh thiên động địa!
Không những vợ chồng Trần An từ trong bếp chạy ra, mà ngay cả Thanh Ninh và Nghê Chiến cũng ra ngoài.
Bọn họ đến đại sảnh, nhìn thấy Trang Tuyết bị Tống Vĩnh Nhi kéo chặt, sắc mặt Trang Tuyết không tốt lắm, còn Tống Vĩnh Nhi thì khóc dữ dội.
Nghê Chiến không biết cụ thể, cau mày mà tiến lên trước, trực tiếp hỏi Trang Tuyết: “Chuyện gì vậy!”
Tiểu nha đầu kéo lấy Trang Tuyết không buông, đây không phải rõ ràng là Trang Tuyết ức hiếp cô sao?
Thanh Ninh càng không khách sáo, chĩa thẳng mũi dùi vào Trang Tuyết quát: “Một người phụ nữ lợi hại như Vĩnh Nhi, cũng có thể bị cô ức hiếp đến khóc lóc, cô rốt cuộc là làm gì cô ấy vậy?”
Trong ấn tượng của Thanh Ninh, Tống Vĩnh Nhi không phải là em gái mềm yếu chân chính, giật lấy túi trang điểm của cô ta trực tiếp vứt xuống từ trên lầu, chỉ chuyện như vậy thôi, cũng có thể nhìn ra từ trong xương cốt Tống Vĩnh Nhi hung hãn đến thế nào.
Vợ chồng Trần An biết tình tình, càng sẽ không phá hỏng chuyện của Tống Vĩnh Nhi, lũ lượt nhìn chằm chằm vào Trang Tuyết, Trần An lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói rõ đi!”
Trang Tuyết chỉ cảm thấy nói thế nào cũng đều là sai, cô ta bị Tống Vĩnh Nhi kéo lấy, đầu óc đau nhói: “Tôi, chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự không có chuyện gì hết!”
Thanh Ninh trừng cô ta: “Vậy rốt cuộc là hiểu lầm gì?”
Trang Tuyết ấp a ấp úng, không giải thích rõ được.
Khúc Thi Văn ôm lấy vai của Tống Vĩnh Nhi, nói: “Mợ chủ, mợ đừng khóc nữa, có chuyện gì, nếu Trang Tuyết đã nói không rõ, vậy mợ nói cho chúng tôi nghe đi.”
Thanh Ninh cạy bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi ra khỏi tay của Trang Tuyết, nói: “Vĩnh Nhi em đừng sợ, cô ta chạy không thoát đâu, không cần túm lấy cô ta không buông như vậy. Xảy ra chuyện gì em cứ việc nói đi, bọn chị đều ở đây mà!”
Tống Vĩnh Nhi hung hăng lau nước mắt, bộ dạng nhỏ nhắn này nếu như để Lăng Ngạo nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng thế nào đây!
Cô nhấc tay lên chỉ vào Trang Tuyết, nói: “Cô, cô ta nói với tôi là đại thúc, đại thúc chính miệng nói với cô ta, hu hu~ nói chân của anh ấy sắp khỏi rồi! Nhưng mà đại thúc rõ ràng là câm mà, tại sao tôi ở cùng với đại thúc lâu như vậy rồi, sáng tối ở cùng nhau, đại thúc cũng không nói với tôi một câu nào, mà lại nói chuyện với cô ta chứ? Hu hu~!”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt đám người đều khác nhau, nhưng cũng đã yên tâm, cũng hiểu rồi.
Khúc Thi Văn cầm lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tống Vĩnh Nhi: “Mợ chủ, cậu tư thật sự là không có nói chuyện được, không có gạt mợ đâu, cũng sẽ không nói chuyện riêng với Trang Tuyết đâu mà.”
“Đúng đó.” Trần An nói: “Mợ chủ, mợ đừng thương tâm nữa, đây là chuyện không thể nào, đừng nói là Trang Tuyết làm việc ở hậu cung, ngay cả chúng tôi ở tiền viện, ở bên cạnh cậu tư nhiều năm như vậy, cũng không thấy cậu tư mở miệng nói chuyện qua đó.”
Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn Trang Tuyết: “Chắc không phải là cô yêu Lăng Ngạo, thấy Lăng Ngạo kết hôn rồi thì không cam tâm, cho nên chuyên môn đến kiếm chuyện, phá hoại tình cảm vợ chồng người ta đó chứ?”
Lúc mọi người nói chuyện, Trang Tuyết cũng đang nghiêm túc quan sát biểu cảm của mọi người, rất nghiêm túc mà lắng nghe.
Cho dù cô ta bây giờ đang ở trong tình huống không tốt, nhưng cũng sẽ không lơ là quan sát.
Cúi đầu xuống nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi, tôi đã nói rồi là hiểu lầm.”
Trong lòng Nghê Chiến thả lỏng, biết Tống Vĩnh Nhi đây là đang tự biên tự diễn, nên cũng vui. Nhưng khi ánh mắt quay sang, nhìn thấy Thanh Ninh mặc một chiếc áo sơ mi tay dài của đàn ông, mang đôi dép lê chạy ra ngoài, sắc mặt anh liền tái xanh.
Anh ta nhỏ tiếng sáp đến bên tai Thanh Ninh nghiêm túc nói: “Đi lên thay quần áo đi! Ra thể thống gì nữa!”
“Ai cần anh quan tâm!” Thanh Ninh còn chả thèm nhìn anh ta: “Cố Cố chưa gần gũi với anh qua, anh đang hâm mộ đố kỵ Tiểu Tín Tín nhà em chứ gì?”
Nghê Chiến: “…”
Bên này, nước mắt của Tống Vĩnh Nhi cũng coi như là ngừng rồi, nhưng vẫn chưa ngừng nghẹn ngào được, đôi vai nhỏ run rẩy nói: “Hu hu~ vậy mà cô còn nói chân của đại thúc sắp khỏi rồi! Tuần trước tôi còn đưa đại thúc đi khám bác sĩ khoa xương khớp nữa, bọn họ nói chân của đại thúc không còn khả năng đứng dậy nữa rồi, hu hu~ sao cô lại lấy chân của đại thúc ra đùa với tôi chứ, hức hức ~”
Trang Tuyết đúng là có trăm miệng cũng khó biện giải, không phải nói Tống Vĩnh Nhi là đại gia khuê tú sao, đại gia khuê tú đều phải biết chú ý đến đại cục, nên hiểu gia hoà vạn sự hưng chứ, dưới tình huống bình thường, không thể cạch mặt như thế này a.
Không lẽ, Tống Vĩnh Nhi tuổi vẫn còn quá nhỏ, mới 18 tuổi, cho nên không chịu được uỷ khuất?
Trang Tuyết bây giờ không nói rõ được gì, chỉ có thể không ngừng xin lỗi: “Tôi, tôi không có, xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
“Cô không có cái gì, cô có phải là cố ý không?”
“Trang Tuyết, trước đây luôn tưởng cô hẳn phải rất hiểu chuyện, cái chuyện giả dối không có thật này mà cô cũng có thể mở miệng nói ra nữa?”
“Có phải cô yêu Lăng Ngạo rồi, cho nên đố kỵ tình cảm của bọn họ rất tốt không?”
Sau khi đám người ba mồm bảy miệng lên tiếng chỉ trích, Nghê Chiến xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Được rồi! Đừng ồn ào nữa!”
Đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Nghê Chiến đi đến trước mặt Tống Vĩnh Nhi, rất nghiêm túc mà nhìn cô: “Tiểu nha đầu, cậu tư là thật sự không biết nói chuyện, mỗi năm anh ấy về thành phố H tế tổ, lúc đến nhà họ Nghê ở nhờ, cũng không có biết nói chuyện. Cho nên anh ấy không có gạt em đâu. Còn về chân của anh ấy, tuy bác sĩ đã nói là không còn hy vọng gì nữa, nhưng bất kể là có hy vọng hay không, người em yêu cũng là con người anh ấy, không phải chân của anh ấy, không lẽ không phải sao? Cho nên đừng khóc nữa, em phải học tin tưởng anh ấy, anh ấy đối tốt với em như vậy, sao có thể gạt em chứ?”
Ánh mắt thề thốt son sắt của Nghê Chiến, và cả lời nói trịnh trong nhưng lại như tắm gió xuân, chinh phục được Trang Tuyết, cũng chinh phục được tất cả những người có mặt.
Thì ra ảnh đế chân chính ở đây a!
Tống Vĩnh Nhi nhấc tay lên lau lau khuôn mặt nhỏ, dùng sức gật đầu: “Ừm, cho dù đại thúc có biết nói chuyện hay không, cho dù anh ấy có đi lại được hay không, em đều sẽ ở bên cạnh anh ấy cả đời.”
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
34 chương
27 chương
43 chương
108 chương
36 chương
33 chương