Truyện hôn là nghiện
Chương 256
Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 257: TỰU KẾ
Hương thơm của loài hoa tử vi ngày xưa vốn dĩ lạnh giá nay dần trở nên ấm áp và ngọt ngào hơn.
Sau khi làm ầm ĩ một hồi, Thanh Ninh trợn mắt nhìn Trần Tín, buông anh ra: “Ổn thôi! Làm như Bổn tiểu thư đây sẽ cưỡng ép anh vậy, buông tha anh đó!”
Vẫy bàn tay phải, cô không nhìn lại, chỉ nói: “Bổn tiểu thư đi ngủ, ngốc Trần Tín, ngày mai gặp lại!”
Cái đầu đỏ chói lọi dọc theo cầu thang xoay mà đi, điểm xuyết cả giấc mơ của Trần Tín.
Trần Tín thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với bóng lưng sắp biến của cô: “Chúc ngủ ngon!”
Quay người đứng lại, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, lỗ tai đỏ bừng, lập tức bỏ chạy.
Hội trường vô cùng yên tĩnh.
Lăng Ngạo nhướng mày nhìn Khúc Thi Văn: “Cô bận cả ngày rồi nên đi nghỉ ngơi đi, có việc gì tôi sẽ gọi lại cho cô.”
Khúc Thi Văn, trở lại hành lang.
Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, nâng cằm: “Hừ, bổn tiểu thư cũng lên phòng ngủ đây! Vả lại bổn tiểu thư đây xin trân trọng thông báo với anh, anh Lăng Ngạo, từ nay anh không được phép tiếp xúc thân thể với tôi! Đừng hôn tôi, đừng ôm tôi! Tôi sẽ dùng sự thật để chứng minh cho anh thấy, phụ nữ không như những gì anh nói trên miệng!”
Cái đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo, cô nhìn Lăng Ngạo một cách uy nghi, vung mái tóc xoăn dài, lắc eo một cách quyến rũ rời đi.
Lăng Ngạo thích thú nhìn cô, khóe miệng càng ngày càng rộng.
Nghê Chiến đợi Tống Vĩnh Nhi vào thang máy, sau đó nhìn Lăng Ngạo, nói: “Anh à, anh không nghe nói cô ấy sẽ không cho anh chạm vào người sao? Còn cười nữa?”
Lăng Ngạo liếc nhìn anh ta như một thằng ngốc, nói: “Chúng ta cùng ngẫm lại đối sách đi, nhắm thẳng vào Lăng Vân.”
“Anh ơi, sao anh lại nhìn em thế chứ?”
Nghê Chiến không phục.
Ở thành phố H, anh dù gì cũng là một đệ nhất mỹ nam, thậm chí còn là nam thần trong lòng hàng trăm triệu cô gái, sao ở trước mặt Lăng Ngạo, sự sắc sảo và trí tuệ phi thường của anh ta đều trở nên kém cỏi?
Vừa nãy chị dâu nói sẽ không để anh chạm vào người nữa, sao anh vẫn cười?
Trong không khí yên tĩnh, có một giọng nói yếu ớt vang lên: “Cô ấy nói không cho tôi chạm vào, là cô ấy nói. Tôi có chạm vào cô ấy hay không, là tôi quyết định.”
Nghê Chiến: “…”
Lão sói xám, lão sói xám trần trụi!
Thực ra Nghê Chiến muốn hỏi: Anh sẵn sàng ra tay với bé thỏ trắng sao?
Mấy hôm nay anh ngồi cạnh giường của Cố Duyên, mấy lần định kéo bàn tay nhỏ bé của cô, muốn hôn lên trán cô, nhưng đều bị bản thân kìm lại.
Hầu kết nhấp nhô lên xuống, suy nghĩ của Nghê Chiến cứ thế trôi đi.
Lăng Ngạo lại thở dài, nhìn anh ta bất lực: “Cậu chỉ cần nhớ câu nói của Trần An là đúng. Cậu hôn cô ấy, cô ấy sẽ vui. Cậu chạm cô ấy, cô ấy cũng sẽ rất vui.”
“Khụ khụ khụ.” Nghê Chiến cầm cái bát nhỏ trước mặt lên, mới phát hiện anh đã ăn hết súp và nước trong bát.
Sau khi hạ khuôn mặt đỏ bừng của mình xuống, anh nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: “Anh sẽ làm gì với Trang Tuyết kia? Trực tiếp diệt? Đặt bẫy? Hay là gì?”
Lăng Ngạo nhắm mắt lại, chống khuỷu tay lên đỉnh tựa lưng sô pha, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào thái dương nhẵn nhụi, chìm vào suy nghĩ.
Sau một lúc, anh nói: “Giữ cô ấy lại. Tương kế tựu kế.”
Hai anh em ngồi trên sô pha nói chuyện hồi lâu, nói xong về Lăng Vân lại bắt đầu nói về phu nhân Nguyệt Nha.
Biết Lăng Ngạo đang hướng tới mẹ mình, Nghê Chiến đã nói rất nhiều, cụ thể là chọn một số thứ đại diện, trong khi đó Lăng Ngạo đang lắng nghe, ánh mắt tập trung, nhìn chằm chằm vào cây phong cảnh cách đó không xa, có vẻ như trong khi nghe qua lời kể của Nghê Chiến, anh đã thầm mơ tưởng về mẹ mình lúc đó sẽ như thế nào.
Thật lâu sau, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Hai anh em quay đầu lại, thấy Thanh Ninh chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mảnh mai nhỏ bước ra khỏi thang máy.
Bộ dáng này trông rất giống muốn tự tiến cử bản thân mình.
Đột nhiên thái dương của Nghê Chiến nhảy dựng lên thình thịch thình thịch, anh ta đứng lên, hai tay chống nạnh nhìn cô không nói nên lời!
Trước khi anh kịp nói chuyện, Thanh Ninh đã giật bắn mình.
Cô gần như hét lên, nhưng sau khi nhìn thấy người đột nhiên đứng lên là Nghê Chiến, cô vỗ ngực thở dốc: “Anh làm tôi sợ đấy! Nửa đêm không đi ngủ mà ngồi ở sô pha, đợi người ra mà dọa à!”
Nghê Chiến đi vòng qua ghế sofa, đi đến chỗ cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “em có thể dè dặt hơn một chút được không, Trần Tín không thích phụ nữ quá nhiệt tình, em sẽ khiến anh ấy sợ đấy!”
Nghê Chiến thực sự rất lo lắng, nếu cô gái này ở thành phố M xảy ra chuyện gì thì gia đình nhất định sẽ truy cứu, một người anh trai như anh ở ngay bên cạnh trông nom nhưng không ngăn cản, đây rõ ràng là trách nhiệm của anh ta không phải sao?
“Thanh Ninh, em ơi, em gái yêu quý của anh ơi, em thương hại anh hộ với, an phận thủ thường nghỉ hè đi được không, đừng làm nhiều trò như vậy nữa!”
“Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, người lớn chúng em yêu đương còn cần anh phải cho phép à? Anh tránh ra cho em! Anh Tín bé bỏng của em vẫn đang đợi em!”
“Em đi về ngủ cho anh!”
“Đừng chạm vào em! Nếu anh dám động vào em, em sẽ hét lên bảo Duyên nhà anh ra đây gặp em!”
“…”
Ngay khi Nghê Chiến muốn kéo cô vào thang máy như kéo một cái bao tải, Thanh Ninh đã bắt đầu nghĩa chính ngôn tư cảnh cáo anh.
Nhắm mắt lại, anh bất lực quay người, nói với người đàn ông còn lại trên ghế sô pha: “Anh à, nó thế này, anh không quan tâm sao?”
Anh hai bất lực nên chỉ đành bảo anh cả.
Lúc này Thanh Ninh mới nhận ra còn có một người khác trên ghế sô pha.
Tròng mắt cô đảo quanh, cô lanh lợi nói: “Bộ đồ ngủ này là Tống Vĩnh Nhi cho em đó! Các anh biết đấy, em chắc chắn không có quần áo kiểu phụ nữ như vậy, chị ấy bảo chị ấy không mặc, còn chưa cắt thẻ, sau khi đưa cho tôi, chị ấy còn bảo với em là phụ nữ phải chủ động trong chuyện nam nữ!”
Lăng Ngạo liếc cô một cái thật sâu, có chút không tin: “Cô ấy đã nói vậy?”
“Vâng!” Thanh Ninh gật đầu lia lịa: “Chị ấy cũng nói phụ nữ chủ động trong chuyện này là không tốt, nhưng chị ấy cũng muốn thử chuyện gì đó mới mẻ. Vì vậy đã bảo em xuống trước, thí nghiệm xem đàn ông có thích phụ nữ ôm ấp yêu thương hay không, chị ấy còn muốn tắm rửa sạch sẽ, chủ động với chuyện này một lần!”
Nghe vậy, yết hầu của Lăng Ngạo nhấp nhô lên xuống.
Nghê Chiến trực tiếp nắm lấy tay Thanh Ninh, nói: “Đừng giật dây nữa, lên lầu!”
Thanh Ninh vất vả giãy giụa: “Buông ra, Nghê Chiến, buông ra, anh không được phép giết hạnh phúc của em và Tiểu Tín Tín!”
“Chiến!” Lăng Ngạo đột nhiên đứng dậy, đi tới xe lăn ngồi xuống, trượt tới trước mặt Nghê Chiến, nói: “Đẩy tôi lên đi, Thanh Ninh không còn là một đứa trẻ nữa, nó tự quyết định.”
Nghê Chiến: “…”
Im lặng đẩy Lăng Ngạo về phía thang máy, sau đó lại nghe thấy Lăng Ngạo nói một câu khác với Thanh Ninh: “Chúc em thành công!”
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
34 chương
27 chương
43 chương
108 chương
36 chương
33 chương