Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 250: TỎ TÌNH Trần Tín thật sự muốn điên rồi! Anh chỉ mong sao bây giờ mặt đất bị nứt ra một lỗ, để cho anh chui xuống dưới luôn cho rồi! Không ngờ người anh vẫn luôn yêu thương mình lại hố mình trong chuyện này! Sắc mặt Thanh Ninh trắng bệch, cô nhìn dáng vẻ tức giận đến nỗi giậm chân điên cuồng của Trần Tín, sau hai giây ngẩn ngơ mới mở cửa kéo bả vai anh, đưa anh vào bên trong phòng rồi nhanh chóng đóng sập cửa lại! Điệu bộ hùng hùng hổ hổ của cô nhóc này khiến cho anh cảm thấy mình đã bị một tên điên quấn thân, không cho phép nghịch ý! Trần Tín liên tục lùi về sau vài bước khi nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của cô, cuối cùng anh đặt mông ngồi phịch xuống giường! “Cô Thanh Ninh…” Trần Tín vẫn còn chưa nói dứt lời, bởi vì Thanh Ninh không cho anh ta cơ hội hít thở, cô nâng cánh tay trái bị thương lên rồi nhào vào lòng anh! Cơ thể cao ráo của Trần Tín bị cơ thể nhỏ nhắn yêu kiều nhưng đầy mạnh mẽ của Thanh Ninh đẩy ngã xuống giường của cô ấy! Hai tay của cô đặt trước ngực anh, cô nằm trên ngực anh, nhìn anh với vẻ cao cao tại thượng. Trần Tín có nằm mơ cũng không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành như thế này! Nhưng Thanh Ninh vẫn không cho anh cơ hội thở dốc, đôi môi mộc đỏ ửng ịn lên môi anh, cảm giác mềm mại và ấm áp khiến cho Trần Tín trừng to mắt, anh không dám động đậy một chút nào cả. Chiếc lưỡi khéo léo của cô đột nhiên lướt dọc theo môi anh, muốn do thám một cách tham lam và trân trọng, Trần Tín chỉ cảm thấy môi mình tê rần, toàn thân cứng đờ, anh không khỏi thè lưỡi liếm thử, cảm giác ngòn ngọt mát mẻ ấy khiến cho trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! “Thanh, ưm” Anh bị cô cưỡng hôn như thế đấy. Một nụ hôn triền miên. Một chút oxy trong đầu óc của Trần Tín, hai tay anh vốn không dám nhúc nhích chút nào, chỉ sợ mạo phạm cô, nhìn thấy cặp lông mi gần ngay trước mắt của cô, mỗi sợi đều đang run rẩy, cô nhắm mắt, dáng vẻ yêu thương nồng nàn và chăm chú, khiến Trần Tín cảm thấy tim mình sắp bị tan chảy bởi cô rồi. Cô là mặt trời nhỏ của anh. Anh cũng không biết mình nhắm mắt lại từ khi nào, đến một hồi lâu sau, lúc anh tỉnh táo lại một lần nữa thì cô đã rời khỏi đôi môi anh, áp gò má của mình lên trên lồng ngực anh. Hai tay anh giang rộng ôm cô vào trong lòng mình, gò má Trần Tín đỏ bừng. Anh liếm môi, mùi vị ấy… Anh vẫn còn chưa tận hứng gì cả! “Trần Tín, cho dù anh giận tôi, cho dù anh trách tôi thì tôi cũng đã hôn rồi. Anh yên tâm đi, sau này nếu như anh đến với người phụ nữ khác thì nhất định tôi sẽ giữ bí mật giùm anh! Lát nữa tôi phải đi rồi, cảm ơn anh vì đã không đẩy tôi ra.” Cô biết sức lực của một người đàn ông mạnh hơn phụ nữ, đây là định luật ngàn năm không thể thay đổi. Mặc dù bản thân mình biết Taekwondo, nhưng cô vẫn còn kém hơn Trần Tín nhiều lắm. Chắc chắn cô sẽ không tin những lời Trần An nói trên hành lang là thật, nhưng mà cô thật sự rất nhớ Trần Tín, rất nhớ rất nhớ, nhớ nhung anh suốt bảy năm ròng! Cô đã bỏ ra bao nhiêu năm tháng để đợi chờ, cho anh tình cảm chân thành nhất, chỉ hôn một cái cũng không được ư? Dù gì bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái trên danh nghĩa, cô không làm gì trái với đạo đức cả, càng không cấu thành tội thông dâm. Hai tay Trần Tín khẽ cứng đờ, cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, cô hốt hoảng đến nỗi thốt lên thành tiếng: “Đừng đẩy tôi ra.” Trần Tín sững sờ, không dám nhúc nhích nữa. Cô buồn bã cất tiếng nói: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi gần gũi anh. Để tôi ôm anh thêm một phút nữa đi, được không? Chỉ một phút thôi!” Khó mà nghe thấy được giọng nói nũng nịu pha lẫn với vẻ van nài của cô từ trong lồng ngực anh. Trần Tín không thể nói rõ ràng được trong lòng mình đang nghĩ gì, cổ họng anh chua xót. Bàn tay của anh vẫn đặt trên lưng cô, bàn tay còn lại chậm rãi lướt lên tóc cô. Đầu của cô dán sát vào trong lồng ngực mình, cô không cao, có thể nằm ngọn trong lồng ngực anh như thể đặt làm riêng cho anh vậy. Trần Tín có rất nhiều lời muốn nói cho cô biết. Nhưng lời nói đã lên đến môi lại trở thành: “Cô…đã đối xử với tôi như thế mà lại muốn phất tay áo bỏ đi sao? Cô đi rồi tôi phải làm sao đây? Trước khi đi còn đụng đến tôi, cô đừng đối xử với tôi như thế, được không?” Thanh Ninh: “…” Người đàn ông này có ý gì? Cô không hiểu! Cô nhanh chóng ngẩng người lên từ trong người anh, nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn nước, bởi vì khoảng cách rất gần nên anh có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt nước mắt vương trên khóe mi của cô, cô cũng nhìn thấy sự luyến tiếc và thương xót hiện rõ trên gương mặt anh. Thanh Ninh sững sờ. Đột nhiên Trần Tín nhớ đến chuyện gì đó, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cánh tay trái bị thương của cô, rồi nâng tay cô lên, ôm cô vào trong lòng: “Cánh tay này đừng dùng sức nữa, muốn bị phế à?” Anh đúng là đồ não heo, không ngờ đến bây giờ mà lại nhớ đến chuyện ấy, cô vẫn luôn nằm trong lòng anh, muốn ngồi dậy, chắc chắn phải mượn sức từ cánh tay rồi! Nhưng lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, anh mới nhận ra tư thế của mình và cô ám muội quá. Anh buông lỏng tay ra, muốn đứng dậy, cô lại ôm chặt vùng eo rắn rỏi của anh, làm anh sợ đến mức nhảy dựng lên! “Trần Tín, anh có quan tâm đến tôi không?” Hình như cô đã nhận ra được gì đó, bởi vậy, nếu như bây giờ anh không chịu nói rõ thì cô quyết không buông tha cho anh đâu! Vành tai Trần Tín đỏ bừng, anh chớp mắt, làm gì dám nhìn cô: “Ừm.” “Tại sao lại quan tâm đến tôi? Thương hại? Hay là áy náy?” “Tôi…” “Khi nãy tôi hôn anh, anh chấp nhận rồi, còn rất hưởng thụ nữa! Anh không được phủ nhận! Bởi thế trong lòng anh không bài xích tôi lắm, đúng không?” Thanh Ninh kiên nhẫn hỏi cho rõ ràng, nếu như bây giờ anh dám nói: chỉ cần có phụ nữ tự dâng mình đến tận miệng thì anh đều hôn. Vậy thì chắc chắn cô sẽ đá chết anh! Hai tay của Trần Tín chống hai bên tai cô, giống như đang thành lập hai bức tường, tạm thời đưa cô vào trong thế giới của mình, anh khép mắt lại, đến lúc quay đầu nhìn cô, anh mới nói với vẻ nghiêm túc: “Khi nãy anh trai anh nói gì cũng đúng.” Thanh Ninh: “…” Đột nhiên cô siết chặt hai chân lại, sợ đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa trên đầu: “Anh nói rõ ra xem!” Gần như cơ thể của Trần Tín và cơ thể của cô dán sát vào nhau, lúc còn ở bên ngoài cửa, anh đã nghĩ đến vô số khung cảnh tỏ tình, nhưng không có khung cảnh nào mờ ám như thế này cả. Anh hơi phiền muộn: “Hạ Thanh Ninh, tôi đã sống hơn hai mươi năm ròng, đây là lần đầu tiên gặp người như em, tôi thật sự không biết phải hình dung như thế nào, nhưng em khác hoàn toàn với những người phụ nữ mà tôi quen. Giống như trong sách nói vậy: Có một số người không biết tốt ở đâu nhưng lại không giờ thay thế nổi. Trước đây tôi thật sự không thích em, nhưng không biết em đã bước vào tim tôi tự bao giờ, tôi cũng phiền muộn lắm, em có biết không? Rõ ràng anh thích những người dịu dàng hiền thục kia mà, sao cuối cùng lại là em? Khác biệt lớn quá! Nhưng em lại bước vào tim tôi như thế, không cần sự đồng ý của anh sao? Làm cho anh muốn đuổi em ra khỏi tim mình ngay bây giờ, nhưng không tài nào làm được!