Truyện hôn là nghiện
Chương 105
CHƯƠNG 106: EM NGÁY RỒI?
Cơn buồn ngủ tập kích, thật là mệt quá a!
Ánh sáng của chiếc đèn trên đỉnh đầu quá mạnh, khiến cho Tống Vĩnh Nhi có chút không mở nổi mắt, cô ngáp một cái rồi thuận thế nghiêng người qua, nhắm mắt lại.
Trời gian lặng lẽ trôi, không lâu sau, trong không khí lan toả một mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt, một chiếc xe lăn màu bạc yên lặng tiến gần.
—
Nhà họ Trần sống ở lầu một.
Vợ chồng Trần An có một đứa con, cho nên sống ở một căn phòng lớn bao gồm hai phòng ngủ một phòng khách, nội thất bên trong giống với một căn hộ chung cư, có một căn bếp nhỏ và ban công, thuận tiện cho việc dùng bữa, phơi quần áo của bọn họ.
Trần Tín sống ở sát vách phòng của anh hai chị dâu, là một căn phòng đơn, có toilet riêng.
Mỗi lúc ăn cơm, anh ta lại chạy đến phòng của anh chị dâu, đợi ở cửa nhà bếp.
Mỗi lúc cháu trai ở nhà, chỉ cần anh không phải hầu hạ cậu tư thì nhất định sẽ chọc cháu trai, chơi điện tử với bé, hoặc là một mình tập thể dục, luyện kungfu.
Khúc Thi Văn luôn cười nhạo anh, nói là anh nên tìm một cô vợ rồi, nhưng Trần Tín từ đầu đến cuối đều không nhìn trúng ai cả.
Trong hậu viện của Từ Vi Cung có rất nhiều nữ nhân viên độc thân đã nhìn trúng Trần Tín từ lâu rồi, cứ cách dăm ba bữa là lại gửi tin nhắn, gọi điện thoại, làm cơm hộp tình yêu, và dùng đủ mọi chiêu với anh, bọn họ còn đưa mắt trơ trơ đứng bên ngoài cửa văn phòng đợi anh nữa.
Tuy nhiên, giờ làm việc của Trần Tín ở trong văn phòng không được cố định mỗi ngày, nếu như để đám cô nương đó đợi đến sốt ruột, rồi lại gặp phải tình địch thì sẽ hay cãi nhau ở trước cửa văn phòng.
Trần Tín nói, mấy người phụ nữ này quá ồn ào, quá nông cạn, anh không thích.
Trần An cũng tán đồng, còn nói với Khúc Thi Văn, nếu như có thể phát hiện được cô gái nào có tính cách tốt một chút, không quá ồn ào hay rắc rối thì giới thiệu cho Trần Tín.
Nhưng mà phạm vi công việc của bọn họ mỗi ngày gần như đều là xoay quanh cậu tư, cho nên cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài càng ít hơn, và càng ít sự lựa chọn các cô gái nữa.
Mỗi lần Trần Tín muốn yêu đương, lại khổ thân bên cạnh không có cô gái thích hợp nào thì Khúc Thi Văn lại anh ủi anh ta, nói: “Chưa chắc, ông nội ở thủ đô đã tìm xong cho chú rồi, còn là một đại tiểu thư nữa.”
Ông nội của Trần An và Trần Tín tên là Án Bắc.
Nói đến Ngự thị Án Bắc, trên dưới Ninh Quốc không ai là không biết.
Đó chính là quản gia bên cạnh của Đại Đế Thiên Lăng, lớn thì sắp xếp hành trình của một thế hệ Đế Vương, nhỏ thì là ăn uống ngủ nghỉ của Bệ hạ, Ngự thị Án Bắc có thể làm mọi thứ một cách chu toàn và đầy đủ, thậm chí là trên giới kinh doanh, giới chính trị, giới quân đội dưới danh nghĩa của Vương Thất đều thường xuyên có thể nhìn thấy bóng ảnh của người này.
Đại Đế Thiên Lăng nhiều năm trước đã thoái vị rồi, từ đó ẩn cư trong Hoan Thiên các, Ngự thị Án Bắc cũng đi theo cùng ẩn cư.
Trần An và Trần Tín đến nay vẫn còn nhớ, sau khi ông nội ẩn cư, ba liền theo Đại Đế Kiệt Bố làm Ngự thị.
Vì vậy mà bọn họ đều được sinh ra trong bệnh viện Hoàng Cung, theo ba mẹ sống trong Hoàng Cung, nhưng đột nhiên lại bị ông nội thông báo là giao cho Nguyệt Nha phu nhân đưa ra ngoài Hoàng Cung.
Lúc xuất cung, bọn họ đã khóc, quỳ xuống cầu xin mẹ, mẹ cũng không nỡ, nhưng thái độ của ông nội rất kiên quyết, còn nói là ý của Đại Đế Thiên Lăng, thế là ba mẹ cũng không thể làm trái, mà chỉ có thể nhẫn nhịn đau đớn để cho bọn họ theo phu nhân Nguyệt Nha đi.
Lúc đó, Trần An bốn tuổi, Khúc Thi Văn ba tuổi, Trần Tín nhỏ nhất chỉ mới hai tuổi.
Cũng chính là từ lúc đó, trong thế giới của bọn họ chỉ còn có cậu tư.
Bao nhiêu năm rồi, nếu như bọn họ không xem tin tức ti vi thì chắc đã không còn nhớ đến bộ dạng của ba luôn rồi.
Cho nên, trên danh nghĩa bọn họ là quản gia của cậu tư, nhưng trên thực tế bọn họ đều được xuất thân từ trong cung, là hậu nhân của Ngự thị được thành viên Vương Thất tín nhiệm nhất.
Có lúc, hai anh em họ cũng nói chuyện riêng với nhau, cảm thấy cậu tư chắc chắn không phải là người bình thường.
Nhưng lời này bọn họ cũng chỉ dám đóng cửa lại nói trong nhà mình mà thôi, chứ không dám nhắc đến bên ngoài, càng không dám nói trước mặt của cậu tư.
Bọn người Trần An tuy đã theo cậu tư từ lúc còn rất nhỏ, nhưng những bản lãnh nên học, phu nhân Nguyệt Nha đều cho mời thầy chuyên môn đến dạy cẩn thận cho bọn họ.
Vì dụ như Trần An giỏi dùng binh khí.
Phi đao, côn nhị khúc, kiếm ngắn, gậy dài, súng vâng vâng, anh đều tinh thông hết, kungfu đấm đá cũng là số một.
Ví dụ, Trần Tín giỏi lập trình máy tính.
Toàn bộ Từ Vi Cung và thậm chí là toàn bộ vương quốc sự nghiệp của Lăng Ngạo, những hệ thống mạng lưới an ninh nội bộ của nhân viên và an ninh của trang web chính thức đều do Trần Tín thực hiện. Cho đến nay, đã có rất nhiều Hacker đến thách thức trộm cắp các bí mật thương nghiệp, nhưng không ai có thể thành công cả.
Rồi ví dụ tiếp, Khúc Thi Văn sở trường tất cả những kỹ năng cần thiết của quản gia nữ.
Ba thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ, lại cộng thêm quan hệ thân thích với nhau, các bản lĩnh và sở trường lại vừa lúc có thể bổ sung cho nhau, bọn họ tập hợp lại chính là một tam giác vàng mạnh mẽ nhất.
Lăng Ngạo có ba người bọn họ làm hẫu thuận, làm chuyện gì cũng quả thực là đỡ tốn công tốn sức hơn không ít.
Ba người đoàn kết một lòng, sức mạnh là lớn nhất, lại cùng lớn lên với Lăng Ngạo từ nhỏ, cho nên phần tình nghĩa này đã khiến họ sinh ra một sự trung thành rằng đời này tuyệt đối không được phản bội Lăng Ngạo.
Nhiều năm sau, khi Lăng Ngạo nhớ ra được kỹ càng, anh sẽ phát hiện, để ba người bọn họ ở bên cạnh anh từ nhỏ là một nước cờ cao minh và ấm áp biết nhường nào!
—
Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy trên người mình lành lạnh, ngứa ngứa.
Lúc một cảm giác lạ lẫm như điện giật tập kính trên người cô, cô liền kinh hoảng mở mắt ra!
Không giống như cơn sốt và say rượu trước đây của cô ở thành phố H, trạng thái cơ thể của cô bây giờ cũng coi như là không tệ, mạch suy nghĩ từ từ tập trung lại, cô lập tức hiểu ra là chuyện gì rồi!
Rũ mắt nhìn một cái, cái đầu soái khí ngời ngời của Lăng Ngạo đang ở trước mắt!
“Chú!”
Tống Vĩnh Nhi thật là muốn khóc mà, cô vươn tay đẩy anh: “Đừng, đừng như vậy!”
Nhưng anh lại đưa một tay nhẹ nhàng vuốt ve nửa bên mặt cô, không nỡ buông ra, anh ngước đôi mắt mê ly nhìn cô: “Làm em tỉnh rồi?”
Cô xấu hổ lập tức kéo chăn lên, không để anh nhìn.
Nhưng sau khi kéo lên cô mới phát hiện, chăn vừa kéo lên đồng nghĩa với việc gói anh vào trong luôn rồi!
Tống Vĩnh Nhi làm gì đã trải qua chuyện này kia chứ?
“Woa~! Hu woa~!”
Nửa đêm vốn đang ngủ mơ màng, bây giờ lại bị doạ một cái, cô lập tức khóc lên thành tiếng, không biết nên làm thế nào nữa.
Lăng Ngạo nhanh chóng ló đầu ra khỏi chăn, cả người dựa trên cơ thể mềm mại của cô, anh lo lắng nhìn cô: “Xin lỗi, xin lỗi.”
“Hu Hu~Tên khốn nhà anh! Anh mau xuống đi! Sắc lang!”
Cô vừa khóc, vừa dùng sức đẩy anh xuống!
Lăng Ngạo để mặc cô đẩy, nhưng cánh tay dài thì ôm chặt lấy cô, nói: “Ngoan đừng khóc nữa?”
Khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng, cứ như vậy mà nằm ở đó, còn nằm ở trong lòng của anh nữa, bị anh ôm, bị anh nhìn!
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
34 chương
27 chương
43 chương
108 chương
36 chương
33 chương