~ Anh không ngại dẫn theo MOKA ~ Thuyết phục vô hiệu, Chung Ly Phong Bạch lòng tràn đầy phiền muộn, đi ra ban công nhìn mây trắng nơi xa! Thế giới! Xa lạ với mình! Này! Mục Thu cười tươi  đi ra, còn tiện tay đóng cửa lại. “Cậu cảm thấy tiếp theo Mục tổng và Chung đạo diễn muốn làm gì?” Vẻ mặt Thẩm Hàm sâu xa. Phương Nhạc Cảnh từ chối não bổ, đập cái đệm dựa lên đầu cậu ta, tiếp tục xem TV. Thẩm Hàm chán hề hề vứt vỏ hộp khoai tây đi, lại quay qua hỏi Dạ Phong Vũ: “Cậu và Augustine sẽ cùng về Milan?” “Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu. “Vậy các cậu tính khi nào thì kết hôn?” Thẩm Đô Đô rất là chờ mong. Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Chưa tính đến.” “Nhưng… ai nha!” Thẩm Hàm che mông quay lại, vô cùng khó hiểu, “Cậu cấu tớ làm gì!” “Tớ cấu cậu sao?” Phương Nhạc Cảnh tỏ ra nghi hoặc. “Đương nhiên là, ha ha không có a.” Thẩm Đô Đô cuối cùng cũng phát hiện ra, cười tươi rói quay lại nhìn Dạ Phong Vũ: “Tớ vào bếp xem Dương Hi.” Dạ Phong Vũ gật gật đầu. Thẩm Hàm chạy thẳng, phi thường cần được ăn một cái đùi gà để an ủi. “Thật ra tớ không để ý đâu.” Dạ Phong Vũ cười cười. “Ừ.” Phương Nhạc Cảnh chia với cậu một quả cam, “Dạo này MOKA sao rồi?” “Rất tốt, chủ tiệm nói cậu thường đến tiệm chăm nó.” Dạ Phong Vũ nói, “Cám ơn.” “Có dẫn MOKA cùng về Milan không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Chắc là không.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Nó không thích đi máy bay, cũng không thích lâu đài.” Thẩm Hàm cầm đùi gà đứng bên cạnh, rất muốn xen mồm hỏi vậy phải làm sao, cũng không thể bỏ MOKA lại ——- nhưng vẫn kiên cường nhịn. Bởi vì Nhạc Nhạc không có hỏi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu ấy hẳn là thông minh hơn mình một chút. Vài phút sau, Dạ Phong Vũ đứng lên đi toilet, Thẩm Hàm lập tức bỏ nửa cái đùi gà gặm dở trong tay xuống, nhiệt tình dào dạt phi lên. “Ngồi xuống!” Phương Nhạc Cảnh ra lệnh! “Nói nhanh, vừa rồi vì sao không cho tớ hỏi?” Thẩm Hàm thúc giục. “Chắc là cảm thấy, chính mình cũng sẽ không ở lại lâu đài lâu.” Phương Nhạc Cảnh nhìn cậu ta, “Cho nên không cần thiết phải dẫn theo MOKA cùng bay tới bay lui, lại lần nữa thích ứng với lâu đài nó không thích.” “Tuy rằng không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng nghe có vẻ bi kịch.” Thẩm Đô Đô hơi thương xót. “Cho tớ một cái đùi gà.” Phương Nhạc Cảnh chìa tay. “Tự vào bếp lấy.” Thẩm Hàm rất nhỏ nhen, “Boss nhất định không hạn chế cậu, không chừng còn muốn tự mình bón cậu, ôm trên đùi bốn mắt nhìn nhau gì đó.” Phương Nhạc Cảnh bị dọa toàn thân nổi da gà, đè người xuống sô pha đập một trận. “A!” Phillip đứng ở cửa phòng bếp, cảm thấy hưng trí bừng bừng. Bữa tối rất phong phú, còn có rượu mơ tự ủ, Dạ Phong Vũ hình như uống nhiều hơn bình thường hai chén, trên đường trở về vẫn luôn mê man thiếp đi, cho đến khi bị ôm vào phòng tắm mới tỉnh lại. “Lúc em uống say rất đáng yêu.” Augustine ôm cậu từ phía sau. “Em không say.” Dạ Phong Vũ lại nhắm mắt, giọng khàn khàn. “Ừ.” Tay phải Augustine di chuyển trên thân thể cậu, “Em không say.” MOKA ở ngoài cửa vươn móng vuốt, thật vất vả mới cạy cửa được, sau đó uy phong lẫm lẫm thong thả bước vào. “Ư…” Dạ Phong Vũ chống đỡ thân thể trong bồn tắm lớn, hơi hơi cau mày, nhìn có vẻ rất đau khổ ——- ít nhất trong mắt MOKA, loại vẻ mặt này chính là đau khổ. “Gâu gâu gâu!” Chó lớn tỉnh táo tinh thần, lập tức vọt qua, muốn dũng cảm cứu lấy chủ nhân! Augustine bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt thì bị nó hạ gục. “MOKA.” Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười. “Ô ô ô.” Chớ lớn nhào nửa người qua thành bồn tắm, hai chân trước mạnh mẽ ôm lấy chủ nhân, ánh mắt phi thường khẩn trương. “Không sao không sao.” Dạ Phong Vũ rút khăn tắm ra. “Em muốn làm gì?” Augustine hỏi. “Lau khô cho nó, nếu không sẽ bị cảm.” Dạ Phong Vũ bước ra ngoài bồn tắm, kéo chó lớn tới gian thủy tinh bên cạnh. Augustine: “……….” Một tiếng sau, MOKA nằm trong ổ chó vù vù ngủ, Dạ Phong Vũ khoác áo ngủ, nửa quỳ trên giường giúp Augustine xoa dầu: “Vừa rồi sao không nói cho em biết anh bị đụng phải thắt lưng?” Augustine trầm mặc không nói, giống như quốc vương phiền muộn! “Giận rồi?” Dạ Phong Vũ hỏi. “Không.” Augustine trả lời, “Anh chỉ là đang nghĩ nên bán nó sang Cuba hay là Argentina.” “Lại nữa.” Dạ Phong Vũ bật cười, chui vào ổ chăn nằm bên cạnh anh, “Đừng nghịch.” “Ít nhất cần phải lắp khóa cho phòng tắm của chúng ta.” Augustine ôm người vào lòng, “Ngày mai anh sẽ giao cho quản gia làm.” “Em không định mang MOKA đi Milan.” Dạ Phong Vũ nói. “Em chắc chứ?” Augustine hơi bất ngờ, “Anh tưởng là em không nỡ bỏ MOKA.” “Đúng là em không nỡ, nhưng MOKA cũng không thích đi máy bay.” Dạ Phong Vũ nói, “Cũng không thích lâu đài.” Augustine khẽ nhíu mày. “Ngủ đi.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, có vẻ như không muốn tiếp tục đề tài này, “Ngủ ngon.” Augustine tắt đèn, quay lại ôm người vào lòng. Một tuần sau lúc xuất phát, Trình Hạ hào hứng đi thăm máy bay, sau đó hỏi: “Phillip đâu?” “Không biết.” Dạ Phong Vũ đưa cho cậu một ly nước cam, nói đùa, “Có lẽ bị bán đi rồi.” “A!” Phillip tựa vào cửa, “Thật sự là một đáp án khiến người ta đau lòng!” Mấy công nhân cẩn thận, nâng một cái lồng thật lớn lên máy bay. “MOKA!” Trình Hạ ngỡ ngàng. Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ, quay lại nhìn Augustine. “Tuy rằng anh thật sự rất muốn bán nó với Phillip đi, nhưng nếu là em thích, anh không ngại để cho Simba và Elizabeth nhường lại lãnh thổ.” Augustine cười cười, “Đừng lo, MOKA chỉ là không thích ở khoang kí gửi thú cưng, ở đây nó sẽ thoải mái hơn nhiều.” Phillip lần thứ hai bị tổn thương, vì sao lại muốn bán tôi. “Cám ơn.” Dạ Phong Vũ xoa đầu chó lớn, cười đến thực vui vẻ. Phillip dẫn Chuột chũi nhỏ đi: “Có muốn tôi dẫn cậu đi tham quan không?” “Augustine tiên sinh bao cả một cái máy bay.” Trong mắt Trình Hạ lóe ra ánh sáng của fan não tàn. “Chính xác mà nói, người bao máy bay là tôi.” Phillip nhấn mạnh, còn lấy bản hợp đồng có chữ kí của mình để chứng minh. Nhưng Chuột chũi nhỏ hoàn toàn không cần nghe, tiếp tục toàn tâm toàn ý sùng bái nam thần, thậm chí còn chắp hai chi trước lại. A! Phillip muốn mượn rượu giải sầu. Cuộc sống chỗ nào cũng bị xem thường này! Sau giai đoạn khó chịu lúc mới cất cánh, MOKA rất nhanh khôi phục trạng thái hoạt bát, được Trình Hạ dẫn đi cùng chia nhau thịt gà khô. Augustine lấy thảm ra, đắp lên người Dạ Phong Vũ: “Nếu mệt thì nghỉ một chút đi.” “Ừ.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Em có thể về Normandy một chuyến không?” “Đương nhiên có thể.” Augustine gật đầu, “Đợi công việc hoàn thành, anh sẽ cùng em về.” “Nhưng lần này ba em ở nhà.” Dạ Phong Vũ cười, “Ông ấy rất nóng tính.” “Cho nên?” Augustine cầm tay cậu, đặt bên miệng hôn một cái. “Nhưng nếu là thân phận bạn bè, chắc không sao.” Vẻ mặt Dạ Phong Vũ lười biếng, cả người lùi vào chăn. Lâu đài vẫn như cũ, quản gia nho nhã lễ độ đứng ở cổng, nghênh đón chủ nhân về nhà. “Giống như trong phim.” Trình Hạ lệ nóng doanh tròng. “Gâu gâu!” MOKA vừa vào cửa liền tỏ vẻ không cam lòng, ôm chân chủ nhân không muốn đi ——— rất muốn đi ở nhà trọ! “Nghe lời.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống, xoa đầu nó. “Ô ô ô.” Nhớ tới con sư tử to hơn mình cả vòng kia, MOKA cụp đuôi, xám xịt đi bên cạnh Augustine. Fan trong nước đều rất ai oán đối với chuyện này, thời gian đóng phim thì lặng yên không một tiếng động, một tháng cũng khó có nổi một cái tin để xem. Giờ vất vả lắm mới quay xong, thế mà lại không nói một câu đã bay về châu Âu, còn có thể ngoan ngoãn làm một nghệ sĩ thần tượng không đây! Ít nhất cũng chụp cái ảnh bổ mắt a. “Anh còn chút việc phải giải quyết.” Augustine cúi người hôn trán cậu, “Đi tắm rồi ngủ một giấc, quản gia sẽ chuẩn bị bữa tối cho em.” “Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Đừng quá mệt mỏi.” Bồn tắm rất lớn, bên cạnh bày đầy các loại tinh dầu và hoa, hiển nhiên lại là kiệt tác của Phillip. Dạ Phong Vũ tiện tay lấy một lọ dùng để thư giãn, di động lại rung lên. “Nghe nói cậu về Pháp?” Người gọi là Catherine. “Vừa quay phim xong.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cho nên đi châu Âu du lịch giải khuây, một thời gian nữa sẽ về nhà.” “Gần đây tôi ở Paris.” Catherine nói, “Nếu có thời gian, chúng ta có thể cùng ăn tối.” Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. “Tâm trạng của ngài có vẻ rất không tệ.” Trong thư phòng, quản gia cẩn thận hỏi. Augustine cười cười, cam chịu những lời này. “Cho nên sân đính hôn ở Amazon, cần kéo dài thời gian đặt trước không?” Quản gia lại hỏi. Augustine: “……” “Chỉ cần tiếp tục giao đủ tiền đặt cọc, là có thể giữ đến cuối năm.” Quản gia tiếp tục giải thích. Augustine thả tập tài liệu trong tay xuống, đi nhanh ra khỏi thư phòng, tóm lấy Phillip đang ghé vào cửa nghe lén đập một trận, sau đó tao nhã phủi bụi, dặn quản gia năm phút nữa bắt đầu cuộc họp. Em trai rơi lệ đầy mặt, vì sao như vậy cũng bị phát hiện, rõ ràng em không có phát ra tiếng gì mà. Trình Hạ dắt MOKA đứng cuối hành lang, đáy mắt tràn ngập đồng tình. Vốn ba tiếng là có thể kết thúc cuộc họp, bởi vì một ít mâu thuẫn phát sinh, nên kéo dài tới chín giờ tối mới xong. Augustine trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Dạ Phong Vũ đang tựa vào giường đọc sách. “Quản gia nói em rất mệt, cho nên không ăn tối.” Augustine lấy sách trong tay cậu đi, “Anh tưởng là em đang ngoan ngoãn ngủ.” “Muốn chờ anh về.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy, “Công việc thế nào?” “Có mấy người cãi lộn, nhưng không sao.” Augustine cở bỏ cà vạt, “Nếu em không muốn ngủ, vậy cùng ăn tối nhé?” “Anh thật sự tinh lực tràn trề.” Dạ Phong Vũ giúp anh cởi áo khoác. “Bởi vì có em tại lâu đài.” Augustine xoa cằm cậu, kéo lại hôn một cái lên môi.