~ Chỉ Augustine mới có thể chữa được ~ Trong nhận thức vài mươi năm nay của Augustine, vốn không có khái niệm “ngủ sô pha”, vì thế anh đương nhiên căn cứ mặt chữ mà đoán ý: “Em thích ở sô pha?” …………… Dạ Phong Vũ khoác tay lên vai anh: “Có lẽ chúng ta có thể thử đổi một đề tài khác.” Nhưng Augustine không định tiếp thu đề nghị của cậu, còn nhìn sô pha rất hứng thú. “Em vào bếp giúp đỡ đây.” Dạ Phong Vũ quyết đoán đứng lên. Augustine khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu, rồi tiếp tục dùng tư thái quốc vương mà não bổ sô pha. “Đừng có phá a!” Trong bếp, Trình Hạ không nhịn được nữa mà đuổi người, “Đi ra ngoài!” “Nhưng tôi định nấu một bữa cơm kiểu Tây Ban Nha mỹ vị.” Phillip mặc tạp dề màu tím tiếp tục đánh trứng, tiện thể ngâm nga vài điệu dân gian. “Nhưng đây đã là lần thứ tư tôi lau sàn cho anh.” Trình Hạ cầm chổi hùng hổ, “Nếu anh còn đánh đổ nguyên liệu nữa, tôi lập tức đưa anh họ đi khỏi đây!” “Có liên quan gì đến anh?” Dạ Phong Vũ tựa cửa phòng bếp. “Anh họ.” Trình Hạ rón rén ngó phía sau lưng anh, “Augustine tiên sinh đâu?” “Đang xem TV, cần anh giúp gì không?” Dạ Phong Vũ xắn ống tay áo. Phillip cùng Trình hạ đồng loạt điên cuồng lắc đầu. Dạ Phong Vũ buồn cười. “Chuyện cơm tất niên, có thể hoàn toàn giao cho em!” Trình Hạ đẩy người ra ngoài, Phillip lại nhanh chóng khóa cửa bếp, ăn ý hiếm thấy như vậy. Nhưng loại ăn ý này hiển nhiên không có thể hiện trong kĩ thuật nấu nướng, hai tiếng sau, Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi Augustine, miệng ngậm một cái bánh cookie bón qua. “Hương vị không tệ.” Augustine hài lòng ôm eo cậu, “Tiếp tục.” “Đây là cái cuối cùng rồi.” Dạ Phong Vũ tựa vào vai anh, “Đói thật.” “Bọn nó ở trong bếp làm tình hả?” Augustine nghi hoặc. “Loảng xoảng” một tiếng, Trình Hạ thảm thiết quỳ rạp trên mặt đất — cậu vốn là muốn ra thông báo có thể ăn cơm rồi, không ngờ lại có thể nghe thấy tiếng sét giữa trời quang! Nếu là người khác nói, vậy có lẽ còn có thể phẫn nộ rít gào kháng nghị, nhưng vấn đề là đối phương lại là nam thần, vì thế Chuột chũi nhỏ đành phải hai mắt đẫm lệ, dùng mắt tiến hành réo rắt thảm thiết lên án, lời này sao có thể nói bậy như vậy được. “Rốt cuộc có thể ăn cơm chưa?” Dạ Phong Vũ hỏi. “Em rõ ràng chỉ cần một tiếng là xong.” Trình Hạ nhân cơ hội tố cáo, “Nhưng Phillip cứ luôn quấy rối!” “Tôi rõ ràng cũng đã nấu một phần cơm bơ cà rốt ngô ngọt hải sản thịt gà mỹ vị.” Phillip cãi. “Nghe có vẻ rất mỹ vị.” Dạ Phong Vũ phối hợp gật đầu. Phillip lập tức lúm đồng tiền như hoa. “Cho nên mày chịu trách nhiệm ăn hết nó.” Augustine bình tĩnh thêm nửa câu còn lại. Phillip tươi cười: “Nhưng em nấu cả một phần lớn.” “Rất tốt.” Augustine đứng lên đi vào phòng ăn, “Có thể dùng làm đồ ăn cho mười ngày của mày.” Phillip khúm núm lộn xộn bước theo, vô cùng bị đả kích. Cơm tất niên rất phong phú, tuy rằng không phải là tiệc lớn, nhưng so với vị Chu đại sư tiên phong đạo cốt kia, Trình Hạ quả thực chính là đầu bếp tiêu chuẩn. Vì thế sau bữa tối, Augustine vung tuyệt bút, ký một tờ chi phiếu cho Chuột chũi nhỏ: “Tiền mừng tuổi.” “Cám ơn.” Trình Hạ lệ nóng doanh tròng, loại cảm giác đã lớn rồi còn được cho tiền thế này, quả thực tốt đẹp! “Em cũng muốn tiền mừng tuổi.” Phillip mặt dày chìa tay. Augustine rút trong ví ra tờ mười đô. Phillip: “………” “Trong phòng ngủ có sô pha không?” Augustine hỏi. “Có.” Phillip nhanh chóng gật đầu, sau đó lại nghi hoặc nói, “Vì sao lại cần sô pha?” Dạ Phong Vũ trả lời: “Bởi vì phải ngồi.” Trình Hạ hít sâu, bởi vì phải làm? Dạ Phong Vũ nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt thuần khiết vô cùng nhìn cậu. Trong lòng em họ ríu rít, nhìn theo hai người lên lầu. Rõ ràng vừa mới cơm nước xong, thế mà ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không chịu! Hơn nữa mừng năm mới chẳng lẽ không cần đón giao thừa? Từ đêm giao thừa làm qua năm mới, còn nói mình không dâm đãng! Phòng ngủ rất lớn, Augustine ngồi trên sô pha, kéo người vào lòng mình. “Muốn bắt đầu ngay bây giờ?” Dạ Phong Vũ kéo hai má anh trêu chọc. “Anh không có ý kiến.” Augustine vui vẻ đồng ý. “Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta cùng đón năm mới.” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Ít nhất cũng nên trải qua có ý nghĩa một chút.” “Cho nên chúng ta có thể thử ở trên sô pha.” Augustine cởi cúc áo cậu. “Phải đón giao thừa.” Dạ Phong Vũ cầm cổ tay anh. “Từ giờ cho đến rạng sáng còn ba tiếng.” Augustine đặt người dưới thân, “Nhà tư bản chưa bao giờ lãng phí thời gian.” “Đây xem như là lời đùa cợt?” Dạ Phong Vũ buồn cười. Augustine nhấc hai chân cậu lên, đích xác rất hiệu suất. Sô pha hai chỗ hiển nhiên không đủ để chứa hai người đàn ông thân hình cao lớn cùng nằm, càng miễn bàn nếu là muốn làm một chút…….. vận động kịch liệt, nhưng Augustine không định trở lại giường, thậm chí còn cố chấp cho rằng đây là lạc thú độc đáo của tình nhân nhỏ nhà mình. Nếu không vì sao lại cố ý nhắc đến? Dạ Phong Vũ quỳ trên sô pha, hai tay miễn cưỡng bám lấy tay vịn, cắn môi chịu đựng sự chiếm hữu điên cuồng phía sau. Tư thế này đối với hai người đều rất miễn cưỡng, nhưng thân thể chen chúc lại mang đến kích thích khác thường, Augustine bám lấy eo cậu, thở dốc ồ ồ. “Cậu cảm thấy hiện tại bọn họ…” Phillip giơ tay chỉ chỉ trên lầu, “Đang làm gì?” Trình hạ vừa xem chương trình chào năm mới nhàm chán, vừa cắn hạt dưa trả lời: “Cùng nhau làm việc.” Phillip dẫn dắt từng bước: “Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn một chút?” Hoàn toàn không muốn a! Không phải ai cũng giống biến thái cuồng xem trộm! Trình Hạ nhắc nhở anh ta: “Nếu lát nữa Augustine tiên sinh đánh anh, tôi nhất định sẽ không giúp đâu.” Nói xong lại bổ sung: “Anh họ cũng sẽ không.” Phillip thất vọng. “A…….” Dạ Phong Vũ gắt gao cau mày, cằm hơi ngửa ra phía sau, giọng nói khàn khàn lại gợi cảm. Augustine cúi đầu triền miên hôn môi, sự xâm chiếm không hề giảm bớt. Thân thể và linh hồn như bị đốt cháy toàn bộ, như là muốn dùng cả cuộc đời này để cùng điên cuồng. Sau trận tình ái kịch liệt hoàn mỹ, hai người ôm nhau, trao đổi một cái lại một cái hôn, ai cũng không muốn nói chuyện. Trong phòng tràn ngập hơi thở hormone giống đực, rất dễ khơi gợi một đợt triền miên nữa. “Muốn anh đưa em đi tắm không?” Augustine ghé vào tai cậu. “Về giường.” Dạ Phong Vũ vòng tay ôm anh. “Không đón năm mới.” Dạ Phong Vũ chủ động cắn môi anh, hai người dây dưa quay về giường, Augustine tựa vào giường, nhìn người đang ngồi trên người mình: “Muốn làm gì?” Dạ Phong Vũ rút cà vạt của anh từ trong tủ ra, ánh mắt ôn tồn hấp dẫn: “Tặng quà năm mới cho anh.” Augustine nhướng mi: “Vạn phần chờ mong.” Dưới lầu phòng khách, Trình Hạ đang cùng Phillip đốt pháo hoa, thuật tiện thương lượng ngày mai phải ăn cái gì. “Này, ở đây cậu có vết sẹo.” Phillip giơ pháo hoa lên, sát vào trán cậu. Mùi pháo hoa gay múi, Trình Hạ hốt hoảng cúi đầu, sau đó bi phẫn chỉ trích: “Anh cố ý!” “Thượng đế làm chứng, tôi thật sự không có.” Phillip nhanh chóng ném công cụ gây án đi, tiện thể an ủi, “Thật ra xém chút cũng không sao.” Trình Hạ chạy về phòng soi gương. Tóc bị lẹm mất một góc, nhìn hơi buồn cười. Trình Hạ: “….” “Mừng năm mới phải vui lên một chút.” Phillip lấy tay giúp cậu quạt lửa giận, tiện thể nói lái sang truyện khác, “Tôi chỉ là muốn nhìn xem vết thương của cậu như thế nào, trước đây không chú ý đến.” “Mấy năm trước lúc xảy ra tai nạn xe của anh Hiểu Thần, xe ở sau cũng bị ảnh hưởng.” Trình Hạ ngồi trên sô pha, “Khâu ba mũi.” “Rất xin lỗi, lại khiến cậu nhớ tới chuyện này.” Phillip đưa cho cậu một miếng dưa ngọt. “Tôi không sao, chỉ có anh họ là người khó vượt qua nhất.” Trình Hạ nói, “Rất nhiều việc anh ấy đều giấu trong lòng không chịu nói, nhưng giờ có Augustine tiên sinh, có lẽ sẽ tốt lên.” “Cậu có biết lý do không?” Phillip hỏi, “Lý do chị dâu lại bất ngờ bước chân vào giới nghệ sĩ ấy.” “Ý anh là cái bộ phim tình sắc kia?” Trình Hạ lắc đầu, “Anh họ chưa từng nói ra lý do, nhưng lúc đó là lúc anh ấy bị áp lực nhất, thậm chí mất ngủ hằng đêm rồi hút thuốc, bác sĩ tâm lý nói có lẽ đây là phương pháp thả lỏng của anh ấy, đối với việc điều tiết cảm xúc cá nhân là tốt, cho nên không ai dám cản.” “Chỉ có như vậy?” Phillip nghi hoặc. “Ít nhất hiện tại tôi có thể nói với anh chỉ có lý do này.” Trình Hạ nói, “Ngay cả dì cũng khó hiểu, bởi vì theo tính cách của anh họ từ trước đến giờ, chỉ biết có chơi thể thao và thám hiểm để tự thư giãn.” Đột nhiên chạy đi đóng phim đã là không thể hiểu được, càng miễn bàn là lại đi diễn bộ phim…… tình sắc quái gở kia! Tên phim thì nghe đã thấy xấu hổ, tình tiết nhược trí ngu ngốc, thậm chí còn có một diễn viên phụ giống hệt Mục tổng, nội dung phim tơi bời lại rẻ tiền, có thể nổi tiếng thật sự là vận cứt chó. “Sau khi phim điện ảnh chiếu xong, không ít công ty muốn kí hợp đồng, nhưng anh họ đều từ chối, một mình về Anh.” Trình Hạ nói, “Không ai biết anh ấy nghĩ cái gì, lúc ấy dì cũng lo, vốn là muốn đến Anh cùng anh ấy, lại không ngờ là anh ấy đột nhiên đến Mỹ.” “Đi đóng phim? Hay làm việc?” Phillip tiếp tục hỏi. “Nghe nói là đi du lịch giải sầu, nhưng sau khi từ Mỹ trở về, tâm tình của anh ấy nhìn như không có chuyển biến tốt đẹp gì mấy, thậm chí còn kém hơn lúc trước.” Trình Hạ nói, “Nhưng may mắn không duy trì lâu, anh họ cho tới bây giờ cũng vẫn không phải người bi quan.” “Có lẽ Augustine có thể chữa khỏi.” Phillip nhìn phía trên lầu. “Anh họ bây giờ đã không sao rồi.” Trình Hạ cường điệu. “Phải nhớ kĩ một điều, Chuột chũi nhỏ.” Phillip bám chặt hai vai cậu, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Có những vết thương sâu trong lòng, người ngoài không thể thấy được.”