Truy Thê [luna Huang]
Chương 24
Tác giả: Luna Huang
Giữa năm Mã Viễn Hành cùng Tạ gia Tạ tiểu thư tổ chức đại hôn. Cả phủ dường như náo loạn cả lên. Đến An Tri hiên cũng không tránh khỏi cảnh gà bay chó chạy.
Trình thị chạy đến bảo Mã Phi Yến đến cùng giúp bày trí phủ. Nàng còn một cái Bách Hoa Mộng chưa kịp trang trí nữa kìa làm sao có thời gian nhàn rỗi giúp nàng ta. Thế nên lấy lý do bệnh tật lần nữa từ chối.
Cả Mã phủ đỏ bừng, trên mặt ai nấy đều vui vẻ như bản thân thành thân vậy. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật bị gọi đi cùng đón dâu nên một mình Mã Phi Yến ngồi trong viện ngắm cảnh.
Bách Hoa Mộng hôm nay phải đóng cửa vì cái đại hôn này. Tiền bạc của nàng, thu nhập của nàng cũng vì vậy mà trống hết một ngày.
Bên ngoài dần dần náo nhiệt, Mã Phi Yến dùng mạng che mặt chậm rãi tiến ra bên ngoài tiền thính. Do thân thể không được tốt nàng ban ghế ngồi gần phía cửa.
Vũ Văn Dương Khải ngồi đối diện với nàng. Phía sau lưng hắn là Mã Phi Vũ. Nàng ta huyên thuyên với hắn với không ngừng miệng. Mã Phi Yến nàng đây bận giả ho nên mắt phượng lim dim như mở mãi không lên.
Do Mã gia vẫn còn lão thái gia, lão thái thái nên không có bái thiên địa. Sau khi tân nương tử bước qua chậu than liền tiến vào tiền thính. Hỉ nương đứng bên cạnh lão thái gia giơ khăn tơ vẫy vẫy.
"Nhất bái cao đường." Đây là cúi lạy lão thái gia, lão thái thái.
"Nhị bái phụ mẫu."
"Phu thê giao bái."
Sau tiếng lễ hoàn, tân nương tử được đưa vào tân phòng. Bên ngoài mọi người nhốn nháo chúc mừng Mã Viễn Hành. Mã Phi Yến giả bệnh không tiện đi lại nên chỉ ngồi một chỗ nhìn dòng người qua lại.
Đến khi nàng chuẩn bị cáo lui thì Trình thị hô to bị mất chiếc khuyên tai. Mã Tuấn Trường phong tỏa tiền thính nội bất xuất ngoại bất nhập. Hạ nhân cả một phủ chạy tới chạy lui tìm kiếm. Số quan khách nhìn Mã Phi Yến đầy kỳ thị như thể xác định người lấy là nàng.
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật vội chạy đến bên muội muội. Mã Viễn Duẫn thấp giọng hỏi: "Muội muội, nãy giờ có ai đến gần muội không?" Giọng bọn hắn thập phần lo lắng.
Mã Phi Yến ngẩng người một lúc rồi ngẫm lại. Lúc nãy có một nha hoàn vô tình ngã lên người nàng còn đổ một vết trà nhỏ lên chân váy nữa. Nàng liền mang chuyện này kể với bọn hắn.
Mã Viễn Luật vờ bước ra trước giúp nàng chỉnh lại mạng che mặt. Lợi dùng thân người và tay áo dài để nàng có thời gian tìm xem trên người có chiếc khuyên tay bị mất không. Mã Viễn Duẫn là đứng sau tránh người chú ý đến muội muội mình.
Mã Viễn Hành chau mày không vui. Đây là đại hôn của hắn cư nhiên dám làm loạn. Mắt hắn bất giác nhìn Lý thị cùng Mã Phi Vũ. Hắn cùng Mã Phi Yến không phải gọi là thân, tiếp xúc lại không nhiều nhưng hắn biết rõ chuyện này không liên quan đến nàng.
Lý thị vờ đứng bên cạnh an ủi lão thái gia, lão thái thái. Trình thị luôn miệng bảo tra cho bằng được. Mã Tuấn Trường phải hướng quan khách bồi tội vì sự sơ xuất của phủ.
Mã Phi Vũ cúi đầu như bản thân không biết chuyện gì xảy ra. Hôm cung yến nàng ta thấy rõ Vũ Văn gia đối với Mã Phi Yến như thế nào. Rõ ràng là bọn họ mặc kệ tin đồn kia nên nàng ta hôm nay cùng mẫu thân diễn thêm một vỡ tuồng trước mặt Vũ Văn Dương Khải.
Lý thị đương nhiên không dám làm bừa mà bàn trước với Trình thị. Sở dĩ Trình thị chọn ngay đại hôn của Mã Viễn Hành là vì muốn để thanh danh của Mã Phi Yến không còn gì nữa. Ai bảo nàng năm lần bảy lượt từ chối nàng ta.
Trong thắt lưng của Mã Phi Yến lại tìm được một chiếc khuyên tai bằng ngọc trai cùng chiếc Trình thị đang đeo là một đôi. Thì ra nha hoàn đó lúc nãy là cố ý ngã vào nàng để nhét vào.
Mã Phi Yến mím chặt môi. Nàng đã không đả động gì đến chuyện lần trước nhưng bọn họ lại luôn tìm cách khiến nàng mất mặt. Hôm nay nhiều người như vậy nàng không cần mặt mũi nhưng Mã Tuấn Vĩnh, Tề thị, Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật cần. Nàng quyết không nhẫn nữa.
Tìm hết những nơi mà Trình thị đã đi qua cũng không thấy. Ánh mắt của mọi người một lần nữa liền đổ hết lên người của Mã Phi Yến. Vũ Văn Dương Khải bước đến bên cạnh nàng. Ý là hắn không tin hôn thê của mình làm như vậy.
Mã Phi Vũ cũng bước đến vờ an ủi nàng. Mã Phi Yến buồn bã nhỏ một giọt nước mắt xuống mạng che. Nàng ta vội càng cầm khăn tay giúp nàng lau nước mắt. Nhân cơ hội đó nàng vứt luôn chiếc khuyên tay vào tay áo của nàng ta.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao cho rằng người lấy chính là Mã Phi Yến. Lúc nãy Trình thị có bước đến bên cạnh nàng đưa cho nàng vài hạt sen tẩm đường.
Lão thái gia bất đắc dĩ liền đưa mắt cảnh cáo. Ý bảo nếu nàng lấy thì mau nhận tránh lát nữa tra ra được thì mất mặt. Mã Phi Yến vờ như không thấy chỉ lẳng lặng khóc.
Mã Tuấn Trường bất đắc dĩ liền cho ma ma xét người của nàng. Mã Viễn Duẫn lạnh nhạt ngăn lại: "Bá phụ, ở đây ai cũng có khả năng lấy trộm. Nếu muốn xét thì phải xét hết."
"Tại sao bá phụ lại nghĩ là muội muội lấy?" Mã Viễn Luật phẫn nộ nói: "Vì thanh danh của muội muội không thể không xét hết tất cả mọi người ở đây."
Mã Tuấn Trường nhàn nhạt nói: "Vậy có phải xét luôn ta không?" Nếu lần này Mã Phi Yến lại tái phạm hắn nhất định sẽ nghiêm trị, tuyệt không dung túng.
Mã Viễn Hành liền mở miệng nêu ra ý kiến của mình: "Đường muội muội trong sạch nhất định không sợ bị xét người đúng không? Chi bằng để chứng minh mình trong sạch đường muội muội để mọi người xét trước tiên đi." Ánh mắt của hắn nhìn Mã Phi Yến thập phần tin tưởng.
Mã Phi Yến gật đầu đồng ý. Nàng chậm rãi bước đến giữa tiền thính. Trình thị bảo nha hoàn thiếp thân bên cạnh đến xét nàng. Mã Viễn Luật liền ngăn lại: "Không được. Đó là người của bá mẫu, nhỡ có bỏ thêm vào làm sao mà biết được. Chi bằng để một người khác xét sẽ tốt hơn, tránh người ngoài dị nghị."
Hắn nói vậy ý là bảo Trình thị vu oan giá họa, ám chỉ luôn cả chuyện lần trước. Trong lòng của Trình thị có ma nên tròng mắt khẽ run một chút.
Thế là Vũ Văn Dương Khải để nha hoàn bên cạnh mình đến xét giúp nàng. Nàng ta nhúng người nói: "Mã tiểu thư, thất lễ rồi." Thấy nàng gật đầu nàng ta tiến đến xét người.
Mọi người gần như nín thở theo dõi vở tuồng kịch tính. Trong lòng ai cũng khẳng định thập phần liên quan đến Mã Phi Yến.
Tay của nha hoàn đó sợ đến thắt lưng thì kinh hô: "Thiếu gia, phát hiện đôi khuyên tai."
Trình thị liền kinh ngạc: "Đó là của ta. Thật không ngờ..." Ánh mắt lóe ra vài ý cười. Lúc nãy nàng ta thấy rõ ràng là nha hoàn nhét vào thắt lưng nên không hề cảnh giác.
Lý thị thêm miệng: "Đôi khuyên tai của tỷ tỷ thực sự nằm trên người của Phi Yến sao?" Mã Phi Yến, lần này ngươi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. Vũ Văn Dương Khải nhất định từ hôn với ngươi thôi.
Mã Phi Vũ che miệng kinh hô, mắt nàng ta mở to như thể không tin đây là sự thật: "Là đường muội muội thật sao? Lần trước muội muội lấy vòng của Vũ Văn nhị công tử tặng ta, lần này lại lấy khuyên tai của bá mẫu. Đây là do hoàng hậu nương nương ban thưởng cho bá mẫu. Muội muội làm như vậy sẽ bị chặt tay đấy." Nàng ta cố tình cao giọng cho mọi người đều nghe được.
Mã Tuấn Trường lạnh giọng gằng từng tiếng: "Ngươi thật không biết tội sao? Mười gậy lần trước vẫn còn chưa đủ?" Thì ra lại là nàng lấy trộm.
Lão thái thái khóc lóc kêu la: "Tại sao Mã gia lại có một tôn nữ như vậy chứ? Đến cùng Mã gia đã gây ra tội nghiệt gì?"
Lão thái gia tức giận quát to: "Ngươi còn gì để nói?"
Mặt của Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật tối sầm lại rồi trở nên u ám. Đám người này thật quá quắc. Dám trợn to mắt ra vu oan muội muội của bọn hắn.
Lúc này nha hoàn lấy chiếc khuyên tai từ trong thắt lưng của Mã Phi Yến ra. Mã Phi Yến liền đưa tay sờ tai mình rồi la lên: "Đây rõ ràng là khuyên tai của ca ca mua cho Phi Yến ở cửa hàng cửa Tống gia cơ mà. Sao bá mẫu lại nói là của mình?"
Nàng đưa tay cầm lấy chiếc khuyên tai bằng đồng được chạm trổ hồ điệp. Tay còn lại vén tóc bên tai kia cho mọi người xem chiếc khuyên tai còn lại của mình.
Trình thị, Lý thị chết đứng không nói được lời nào. Mọi người nhìn chiếc khuyên tai trên tay và trên tai của Mã Phi Yến. Đó đúng là một đôi mà. Tiền thính lại ầm ĩ một phen.
Mã Phi Yến ủy khuất sụt sịt mũi nói: "Vì sao khuyên tai vẫn chưa được lấy ra ngoài mà mọi người liền xác định đó là khuyên tai của đại bá mẫu?"
Câu nói của nàng khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về Trình thị, vì nàng ta là người đầu tiên la lên xác nhận đó là chiếc khuyên tai của mình. Nàng nói thế khác nào bảo Trình thị vu oan hãm hại nàng.
Mã Viễn Duẫn hừ lạnh nói: "Gia gia, nãi nãi, hiện xác định trên người muội muội không có khuyên tai, có phải hay không những người còn lại cũng phải xét?"
Mã Phi Vũ như không tin đây là sự thực. Nàng ta nhìn Trình thị và Lý thị rồi nhìn nha hoàn lúc nãy. Nha hoàn lúc nãy sợ đến nỗi rụt cổ, chôn mặt xuống dưới đất không dám nhìn ai.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
37 chương
25 chương
48 chương
108 chương
84 chương
501 chương