Truy Đuổi - Cố Hàn Y
Chương 58 : Buổi tiệc Tử Thần Thực Tử
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
(HMH: Thi đc 2 môn rồi, còn 7 môn nữa *bò lê lếch* T_T)Đứng cách phòng tiệc khoảng 20m, mà Tom đã có thể thấy ánh sáng và âm thanh từ buổi tiệc. Tử thần Thực tử….một đám ngu xuẩn cư nhiên đi tin Voldermort có thể cho máu thuần thống trị giới phù thủy. Vì đã thấy qua tương lai nên hắn sẽ không giống đám người này.
Huống chi một kẻ điên tự lừa dối bản thân lâu đến nỗi xem lời nói dối đó là sự thật như Voldemort thì có thể làm được gì? Nếu như có nhiều gia tộc thuần huyết chống lưng như vậy…… Nhưng mà theo trí nhớ của bản thân thì hắn trong quá khứ cũng chẳng phải đã từng xem những lời dối trá đó thành sự thật sao, hiện tại hắn có tư cách gì để nói những người khác chứ?
Không, mình không phải là Voldemort! Tom lắc lắc đầu, hắn là chính mình, hắn có mục tiêu và cuộc sống của riêng bản thân hắn.
Nghĩ đến đây, Tom lấy lại bình tĩnh rồi thu liễm pháp thuật trong cơ thể, cảm thấy hai mắt của mình biến lại thành màu xanh mới chậm rãi đẩy cánh cửa trước mặt ra.
“Harry Potter!” Hình như vì cửa chính mở ra nên tất cả mọi người đều dời tầm mắt về phía cửa, mà đứng ở cửa lại là người không một ai nghĩ tới.
“Chủ, chủ nhân, Harry Potter sao lại ở đây?” Bellatrix nhảy ra, vọt tới trước mặt Voldemort, ngón tay chỉ vào cậu nhóc rồi vội vàng hỏi.
“Bella.” Voldemort nheo mắt lại nhìn thuộc hạ vừa xông lên, vẻ mặt rõ ràng là không vui.
“Có lẽ ta không cần phải nói lý do mình ở trong đây cho ngươi.” Tom bước lên hai bước rồi đứng yên trước mặt Voldemort.
“Harry.” Voldemort mỉm cười hài lòng nhìn Tom “Hoan nghênh đến với vương quốc của ta.”
“Vâng, chủ nhân của tôi.” Lúc này, Tom cuối cùng đã khụy gối, hôn lên áo chùng của người đàn ông trước mặt.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng đột nhiên lại trào lên một cảm giác không cam lòng và phẫn nộ mãnh liệt.
Đó là cảm giác của Harry Potter.
Có lẽ ở một góc độ nào đó thì hắn là một bộ phận của Harry Potter nên áp chế không được.
Nhưng vẻ mặt hắn lại không có bất cứ thay đổi gì.
Voldemort rất vừa lòng còn Tử thần Thực tử thì lại kinh ngạc.
Không ai nghĩ đến Cứu thế chủ mấy năm trước còn từng quyết đấu với Voldemort ở St Mungo, giờ lại có ngày quỳ gối hôn lên áo chùng của Chúa tể Hắc ám. Thế nhưng mỗi người ở đây cũng không cách nào phủ nhận sự thật trước mắt.
Nếu lúc này nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Voldemort, thì có lẽ mỗi người đều sẽ thấy một câu: Chúa tể Hắc ám không gì không làm được.
Chỉ có Tom một mình quỳ ở đó, nhắm hai mắt lại.
“Đứng lên đi.” Voldemort nhìn Harry-Tom hôn lên áo chùng rồi mới mở miệng. Chỉ là có chút cảm giác kỳ quái xẹt qua trong lòng…nhìn chính mình hôn lên áo chùng của mình thật sự cũng chẳng tính là vui vẻ gì.
“Cám ơn chủ nhân.” Tom đứng dậy, cúi đầu.
“Bây giờ, nhờ vào — Harry.” Voldemort rõ ràng là cố ý chọn một cách gọi thân mật “Cuối cùng cậu ấy đã biết được chỉ có Chúa tể Hắc ám mới có khả năng mang lại những gì mình muốn, nên tự nguyện phục vụ cho ta. Đồng thời, nhằm thể hiện sự xem trọng và để thuận tiện cho những bước tiếp theo trong kế hoạch, ta sẽ không ban dấu hiệu Hắc ám. Nhưng cậu ta sẽ có được quyền lực lớn hơn tất cả các ngươi, nếu có vấn đề gì lúc không có ta thì có thể xin ý kiến của cậu ấy.”
Những lời này giống như sấm sét, giáng xuống giữa đám Tử thần Thực tử.
Một đám người trùm nón, mang mặt nạ không đợi được mà bắt đầu thì thầm với nhau. Nhưng Voldemort cũng không ngăn cản.
Hắn ung dung nhìn nhóm Tử thần Thực tử đưa ra ý kiến cá nhân của mình với việc này. Hắn có đủ kiên nhẫn để sắp xếp một tương lai, chỉ cần hắn đạt được sự bất tử, chỉ cần hắn lẳng lặng chờ đợi — tế đàn.
Bất quá hai tên Dumbledore và Grindelwald…dù hắn có đủ lòng tin là họ sẽ không điều tra được gì, nhưng có hai kẻ đủ sức mạnh đang không ngừng ngáng chân mình cũng chẳng phải chuyện đáng vui vẻ.
Hắn cần vạn vô nhất thất. (1)
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Tom_một Trường sinh linh giá không nghe lời, hơn nữa còn là một trường sinh linh giá hắn không cần, đây rõ ràng là một lựa chọn tốt để làm vật hi sinh.
“Harry.” Voldemort mở lời thì cả đại sảnh yên tĩnh trở lại trong nháy mắt, mọi người đều ngậm miệng lại và ngẩng đầu lên.
“Chủ nhân.” Tom cúi đầu “Xin phân phó.”
“Mi không nên ở lại lâu trong này, lý do vì sao thì trong lòng mi chắc đã rõ.” Voldemort nói.
“Vâng thưa chủ nhân, tôi hiểu được.” Tom gật đầu.
“Buổi tiệc tối nay là tổ chức cho mi.” Ánh mắt mang theo một chút hàm xúc không rõ của Voldemort quét qua tất cả Tử thần Thực tử “Thỏa sức hưởng thụ đi.”
Nói xong câu này, Voldemort rời đi.
Để lại Tom và Tử thần Thực tử ở phòng tiệc.
‘Tên xảo quyệt!’ Tom không nhịn được mà thầm mắng trong lòng, vì biết năng lực Legilimency [Chiết tâm trí thuật] của Voldemort nên vừa rồi hắn vẫn luôn giữ đầu óc ở trạng thái trống rỗng, không nhớ tới và cũng không suy nghĩ gì. Nhưng một khi người nọ rời khỏi phạm vi ảnh hưởng pháp thuật, thì rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà thầm mắng trong lòng.
‘Để “Harry Potter” lại giữa một đám Tử thần Thực tử, ý kiến của hắn rất hay!’
“Harry Potter.”
Thanh âm điên cuồng mang theo sự bất mãn, vừa nghe đã biết là mụ đàn bà Bella kia, nếu Bella có thể coi như một thuộc hạ dùng được khi hắn vẫn còn là Voldemort, thì bây giờ…Bellatrix chắc chắn là một sự phiền toái.
“Phu nhân Lestrange.” Harry chọn một cách xưng hô khéo léo.
“Hả?” bất ngờ là Bella lại không hề nói gì gay gắt “Ta không ngờ Harry Potter lại có thể biết rõ về gia đình quý tộc như thế.”
Châm chọc, châm chọc trắng trợn.
Ngay cả Harry Potter cũng chẳng biết chồng mụ là ai.
Tom giả cười mở miệng: “Thật không may, làm người thừa kế cuối cùng của gia tộc Potter, ta nghĩ mình cần một chút thường thức đối với xã hội quý tộc.”
“Bella.” Một người đàn ông đứng bên cạnh mở miệng, dựa vào trí nhớ Tom có thể phân biệt được người nọ chính là Walden Macnair, tên đao phủ nổi tiếng của Ủy ban toàn quyền xử lý sinh vật nguy hiểm thuộc Bộ pháp thuật. (HMH: ở đây mình lấy nguyên văn về chức vụ trong truyện gốc nhé ^^)
“Chuyện gì?” Bellatrix quay đầu lại, bất mãn hỏi.
“Nếu chủ nhân tín nhiệm Harry Potter thì hiển nhiên là có lý do, không nên gây sự.” Macnair nói.
A? Lúc này lại đến phiên Harry kinh ngạc, hắn nhớ Macnair chẳng phải kẻ có đầu óc gì cho lắm. Hiện giờ tuy trong lời nói thì y đang bao che, nhưng thực ra lại ngầm nghi ngờ sự tín nhiệm mà Voldemort dành cho hắn.
Bất quá y không nghi ngờ sai, giữa hắn và Voldemort vốn không có chút tín nhiệm nào…lợi dụng và bị lợi dụng, bọn họ chỉ cần thông qua đối phương để lấy được thứ mình muốn, thậm chí hắn còn không ngại đẩy Voldemort trên con đường của sự hủy diệt.
Hắn sẽ rất vui vẻ khi thấy Voldemort bị giết.
“Macnair.” ngữ khí Tom lãnh đạm “Ta nghĩ, ý nghĩ của chủ nhân chưa đến lượt mi có thể phỏng đoán.”
Tất cả Tử thần Thực tử đều phát ra âm thanh hít khí, đúng vậy, không ai trong họ quên mình còn mang theo mặt nạ…nhưng Harry Potter lại có thể nhận ra được họ chỉ bằng giọng nói. Điều đó có thể cho thấy hắn hiểu rõ bọn họ đến cỡ nào.
Rốt cuộc thông tin này là Voldemort nói, hay khi hắn còn ở hội Phượng Hoàng đã biết hết cả rồi.
Nếu hội Phượng Hoàng đã hiểu biết về Tử thần Thực tử đến cỡ này, thế thì lỡ đâu……
Lúc Tom đang bị vây quanh giữa Tử thần Thực tử, thì Lucius Malfoy lại đứng ở ngoài phạm vi đó.
Không hề nghi ngờ, nếu Harry Potter xuất hiện ở trong này khiến ai bị đả kích nhiều nhất…thì người đó là Lucius Malfoy. Làm người thừa kế của một gia tộc có từ xa xưa, Lucius hiển nhiên là không dự định hoàn toàn tin tưởng Voldemort.
Thế nên y ngầm đồng ý cho đứa con duy nhất giao lưu với Harry Potter. Hơn nữa với những tin tức đôi khi đứa con vô tình tiết lộ ra, rõ ràng phần thắng của hội Phượng Hoàng cũng đã rất chắc chắn.
Nhưng bây giờ…… ngay cả Harry Potter cũng đứng về phía Voldemort.
Harry Potter thật sự đứng về phe Voldemort, hay giống như ông bạn già Snape của mình…… Không, giờ y chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nếu không, chỉ cần một lần bất cẩn thì gia tộc Malfoy sẽ vạn kiếp bất phục. Bất quá, Snape…..đúng rồi, Draco hình như từng nhắc tới quan hệ giữa Harry Potter và lão bằng hữu này của y cũng không đơn giản như bên ngoài. Có lẽ cậu ta có thể cho y một đáp án, chẳng qua nếu tùy tiện nói cho Snape…đúng rồi! Còn việc vì sao Voldemort không biết chuyện của Snape nữa, nếu Harry Potter thật sự quay ngược sang phe Voldemort thì sao có thể không tố giác Snape?
Hay là thiếu niên đang cười vô hại trước mắt này đã sớm bán đứng ông bạn già của mình rồi, chẳng qua Voldemort không tin hoặc định quan sát phán đoán thêm một thời gian.
Nhưng dù sao chăng nữa thì cũng có thể nhìn ra được, trong chuyện này ông bạn già của y có vị trí không đơn giản.
Nếu bắt lấy sợi dây này thì không chừng có thể tìm ra một cơ hội sống sót.
Nghĩ đến đây, y lùi về sau hai bước, hiện giờ bảo trì im lặng mới là thái độ tốt nhất.
Đáng tiếc ý trời không như nguyện, ngay khi Lucius hận không thể thu nhỏ bản thân lại…tốt nhất là trong suốt không ai thấy, thì Rodolphus đã lớn tiếng kêu lên: “Chuyện này mi nên tự mình hỏi Lucius, những quý tộc nhỏ như bọn ta không thể biết được chuyện cơ mật của gia tộc Malfoy.”
Nhà Lestrange chết tiệt!
Nghe thấy mình bị chỉ đích danh, Lucius hận không thể mắng ra ngay tại chỗ, chẳng qua sự giáo dục của quý tộc không cho phép y làm vậy.
Ngay sau đó y đi lên phía trước, nheo mắt đánh giá thiếu niên nhưng chẳng nói câu nào.
“Ngài Malfoy.” Nhìn người đàn ông trước mắt, Tom đưa tay làm một chuyện chẳng ai ngờ tới…hắn vươn tay đoạt mặt nạ của Lucius.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đi a, sau khi viết xong quên lưu chương nên hoàn toàn bị mất hết a, muốn viết lại năm trăm chữ nhưng bị mẹ tịch thu máy tính, trước tiên đưa chương này lên, ngày mai nhất định sẽ tăng gấp đôi! Ô ô ô.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
27 chương
43 chương
37 chương
26 chương
59 chương