Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Chương 41 : Dấu vết và điềm báo

Edit: Huyết Mạc Hoàng.“Harry, có thể nói được chưa.” Không thể nghi ngờ là tiệc sinh nhật của Hermione được tổ chức rất thành công, dạ dày mỗi người đều nhồi đầy những thức ăn tuyệt vời của bà Weasley cho đến khi không thể chứa gì thêm. Sau khi thu xếp phòng ngủ cho từng người, [Ron: Tớ chưa bao giờ nghĩ tới Harry, nhà cha đỡ đầu cậu rất lớn.] tổ ba người tập hợp lại trong một phòng trà nhỏ trên lầu hai. “Đúng vậy, thực ra kỳ nghỉ hè này…” Harry dừng lại để ếm lên cửa một thần chú tĩnh âm. “Harry, cậu dùng pháp thuật như thế không có vấn đề gì chứ?” Hermione hơi lo lắng hỏi. “Hermione, cậu nên học cách tin tưởng tớ, đặc biệt là sau khi tớ đã sáng tạo không ít…nói sao nhỉ? ‘kỳ tích’.” Harry trêu chọc. “Nga, đúng vậy.” Hermione cười “Harry, cậu luôn khiến người ta giật mình, tớ ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo về sự hiểu biết của mình, nhưng thực tế của cậu vẫn luôn nhắc nhở là tớ còn chưa cố gắng đủ.” “Hermione hiếm khi ganh tị với cậu.” Ron phẫn nộ nói “Cậu biết không, tớ chết vì ganh tị mất.” cậu ta khoa trương bày ra một động tác đỡ tim, rồi ôm bụng cuộn thành một đống trên chiếc ghế rộng. “Được rồi Ron, chỉ cần cậu thật sự chú tâm học, thì tớ cũng chưa thấy Harry từ chối cậu bao giờ.” Hermione nói. “Tất nhiên.” Ron đứng thẳng dậy “Tớ phải học tốt, nga, trình độ trung bình suốt năm năm cộng với Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ưu tú là dạng gì chớ? Tuy không bằng cậu, nhưng tuyệt đối còn hơn cả khối người.” “Nga, đúng vậy” Hermione gật đầu “Vì cậu còn sợ bị Voldemort giết chết hơn cả bọn tớ.” Cả phòng bỗng im lặng. “Đúng vậy.” Cuối cùng Harry nói “Chúng ta không muốn bị Voldemort giết, đó cũng là lý do chúng ta ngồi đây, phải không?” “Đương nhiên.” Hermione bực bội gãi tóc “Không ai muốn chết trong tay tên khốn đó, chẳng qua tớ vẫn cảm thấy tiếc khi không thể về Hogwart đi học.” “Hắc, Hermione, tớ thực sự không biết cậu còn có thể học được gì ở Hogwart, cậu có cả bài tập của năm bảy, thậm chí tớ còn nghi là cậu đã đọc hết sách có trong thư viện.” “Không, không có, Ron.” Hermione phản đối “Còn một phần ba số sách tớ chưa xem!” Cô có vẻ hơi kích động. “Được rồi, được rồi, tớ biết.” Ron trấn an Hermione “Tớ nghĩ trọng điểm của chúng ta, hẳn là Harry đi đâu và làm gì cả mùa hè này.” “Nga đúng, thiếu chút nữa tớ quên chuyện quan trọng nhất.” Hermione cười cười “Vậy Harry, thành thật khai ra, cậu đi đâu suốt kỳ nghỉ hè này?” “Tớ đến vùng Balkan, Anbania.” Harry nói. “Ba…cái gì?” Ron hỏi. “Đông Âu, Albania giữa bán đảo Balkan, đúng không?” Hermione xác nhận. “Đúng vậy, chính xác là rừng rậm Anbania.” Harry bổ sung. “Nhưng cậu đến đó làm gì.” “Nga, tớ nhớ ra rồi.” Ron bỗng nắm hai tay lại “Harry, cậu từng nói đúng không? Đó có thể là nơi Voldemort nán lại.” “Là nơi từng nán lại.” Harry sửa lại “Dù sao thì tớ cũng đã dành thời gian cả mùa hè để đến đó.” “Để làm gì?” Hermione hỏi. “Tìm ra nguyên nhân hắn sống lại.” Harry trả lời “Năm đó Voldemort bị đánh bại cũng không phải trùng hợp, cũng không phải do tác dụng thần chú của tớ, Avada Kedavra bị bắn ngược là do thần chú hy sinh của mẹ tớ, mà cũng chính cái gọi là hiến tế mới có thể tạo ra hiệu quả như thế. Nói một cách nghiêm túc là hiệu lực không thể đảo ngược lại.” “Nói cách khác, Voldemort tái tạo bản thân?” Hermione thận trọng suy đoán. “Đúng vậy.” Harry gật đầu “Tớ và Albus có thể khẳng định trong những ngày ngoắc ngoải hắn chắc chắn đã ở rừng rậm Anbania, với lại bọn tớ đã phát hiện ra dấu vết nhỏ của pháp thuật ở đó.” “Vậy…… ” Ron thắc mắc nhìn Harry. “Không thu hoạch được gì.” Harry buồn rầu che mặt “Bọn tớ không phát hiện ra bất cứ nguyên nhân nào về sự sống lại của Voldemort, tất cả đều rất bình thường. Dấu vết pháp thuật rất nhỏ, còn có ma lực bổ sung, theo những gì chúng ta biết bây giờ, nếu Voldemort muốn tái tạo bản thân thì không ngoài hai cách. Một là thông qua Hòn đá phù thủy có thể hấp thụ năng lượng bên ngoài để giúp người ta được trường sinh bất tử, còn một cách khác là thông qua một thần chú cổ xưa.” “Xương của cha, thịt người hầu, máu kẻ thù.” “Hermione?” Ron kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh. “Tớ từng đọc được ở thư phòng nhà Black, hắc ám, cực kỳ hắc ám.” Hermione không hề sợ hãi nói. “Đúng vậy, cực kỳ hắc ám, nhưng hiệu quả.” Harry nhớ tới bộ dáng của người đàn ông dâng lên từ trong vạc hồi trước, tới tận bây giờ cậu vẫn hình dung được cảm giác run rẩy từ trong xương cốt lúc đó, tà ác và âm lãnh như vậy. “Thật là ghê tởm.” “Nhưng tớ chưa phát hiện được gì cả.” Harry thất bại trả lời “Thế nên tớ cũng đặc biệt đến nhà Riddle một lần, mà đáng thất vọng là mọi thứ đều bình thường.” “Harry, tớ không hiểu.” Ron do dự chen vào một câu. “Cái gì?” “Sao cậu và hiệu trưởng Dumbledore lại chấp nhất chuyện Voldemort …..” Ron rùng mình, rồi tiếp tục nói “Chấp nhất với nguyên nhân sự hồi sinh của Voldermort?” “Điều này… ” Harry nhất thời nghẹn lời. “Harry, cậu là một Gryffindor.” Ron quơ tay “Gryffindor, điều này có nghĩa là đôi khi chúng ta sẽ không quá miệt mài theo đuổi nguyên nhân của việc gì, chỉ cần trực tiếp phá tan vấn đề chắn trước mặt là được.” “Ron.” Harry thậm chí còn không biết nên dùng vẻ mặt gì để trả lời vấn đề của bạn tốt. “Phấn chấn lên bồ tèo, dù có thế nào thì chẳng phải vẫn còn hai người bọn tớ sao?” Ron nâng cao tinh thần nói. “Đúng vậy Harry, dù có thế nào thì cũng còn tớ và Ron.” Hermione sôi nổi nói “Bọn tớ luôn đứng bên cạnh cậu.” “Tớ biết, cám ơn các cậu.” “Cậu khách sáo quá làm tớ chả quen chút nào.” Hermione nói đùa “Nhưng…tớ biết cậu đang chấp nhất điều gì.” Cô bổ sung một câu. Harry kinh ngạc nhìn cô. “Nga~ Harry, đầu óc của tớ Ron được nuôi bằng cùng một loại thức ăn nhưng lại không giống nhau.” Hermione liếc Ron một cái, thành công triệt tiêu ý định phàn nàn của Ron, tiếp tục nói “Muggle có câu, muốn chiến thắng kẻ thù của mình trước tiên cần phải hiểu rõ chúng trước. Tớ nghĩ ý của cậu và hiệu trưởng Dumbledore là đây đúng không.” “Đúng vậy.” Harry gật đầu “Voldemort dù sao cũng không giống người bình thường, chúng ta không thể cứ cậy mạnh là có thể chiến thắng.” “Tớ hiểu.” Hermione gật đầu “Nhưng tớ vẫn không rõ các cậu đang lo lắng cái gì.” “Tớ, cậu biết không…tớ và Dumbledore.” Harry vừa nói vừa cảm thấy có một cơn buồn bực đang tràn ngập trong lồng ngực, ‘không được nói’ một ý nghĩ phát ra từ trong đầu cậu. Tại sao không? “Tớ…… ” Harry há miệng, đầu lưỡi không thể khống chế được. “Harry?” Ron nhíu mày, nhìn thái độ bất thường của bạn tốt. “……tớ” Harry đột nhiên hoảng sợ trợn mắt, đưa tay giữ chặt cổ họng mình, phát ra âm thanh “khanh khách”. “Harry!” Hermione và Ron đều trở nên hốt hoảng. “Harry, cậu mau buông tay!” hai người định gỡ cái tay trên cổ của Harry ra, nhưng tay Harry lại siết ngày càng chặt. “Stupefy!” Hermione dứt khoát làm Harry bất tỉnh “Ron, cậu trông Harry, tớ đi gọi Sirius và mọi người.” cô vội vàng tông cửa chạy xuống nhà. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tác giả sắp điên rồi, chưa từng có nhiều tạp văn như vậy, tác giả viết muốn khóc, dàn ý trong đầu cũng trống rỗng, không viết ra được cái gì, mở word ra mà muốn khóc, ta tận lực ngày càng bảo trì, nhưng…thật sự, mọi người cho ta hoãn lại chút đi, đừng thúc giục.