Truy Đuổi - Cố Hàn Y
Chương 2 : Severus Snape
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
“Severus Snape!” Nhìn người đàn ông không mời mà đến đang đứng ở cửa, Petunia phát ra một tiếng kinh suyễn.
“Petunia Dursley.” Snape không hề che giấu vẻ mặt chán ghét mà trào phúng của mình, xem ra bất luận qua bao nhiêu năm, chết bao nhiêu lần, anh đều không thể sinh ra một tia hảo cảm đối với một nữ nhân Muggle ngu xuẩn như vậy.
“Cậu, là tới đón Harry?” Petunia do dự mà nói ra thắc mắc.
“Tất nhiên.” Snape hừ lạnh một tiếng “Nhưng mà xem ra đối với Ma Pháp Giới Cứu thế chủ đã rõ như lòng bàn tay, dường như sẽ không cần đến sự trợ giúp của ta.”
“Xin hỏi, ngài là?” Lúc này là Harry mở miệng, vừa đủ để đánh lừa những người bình thường.
Đáng tiếc, ở thời điểm đối mặt mà nói dối lừa người khác, Severus Snape cũng không phải là người bình thường.
Anh là gián điệp hai mặt ưu tú nhất.
“Thu hồi biểu tình ngu ngốc của cậu_Harry Potter, cho dù cậu không phải bị tên Merlin gàn dở kia tống về đây thì lấy hiểu biết của cậu về ma pháp giới cũng không có khả năng không biết ta là ai.”
Nhìn biểu tình như nuốt phải một chậu cây của khuôn mặt rất giống James Potter trước mắt, Snape đột nhiên cảm thấy tâm tình mình tốt hơn nhiều.
Anh không chút khách khí mà tiếp tục nói:“Hay là đầu óc Cứu thế chủ của chúng ta cuối cùng cũng vô cùng giống với cự quái, không thể lý giải từ ngữ nông cạn như vậy. Tuy rằng cho tới bây giờ ta cũng không dám ôm bất cứ kỳ vọng nào đối với vốn từ của người nhà Potter, nhưng mà lấy trình độ đàm phán vừa rồi của cậu với dì cậu, ta nghĩ với từ ngữ đơn giản như thế cậu vẫn có thể hiểu được.”
Harry quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt rõ ràng là tràn đầy kinh ngạc. Cuối cùng, cậu nghiến răng nghiến lợi mở miệng “Severus Snape.”
“Được rồi, Potter tiên sinh, cho dù bây giờ ta còn chưa phải là giáo sư môn Độc Dược của cậu, nhưng cậu xưng hô tên đầy đủ của người khác như vậy cũng là rất bất lịch sự.” Snape cau mày, nhìn biểu tình ngay từ đầu mang theo đau thương cùng hoài niệm, nhưng rất nhanh liền thay đổi thành mờ mịt và mang theo một chút chán ghét của Harry Potter. Nhưng mà biểu tình chán ghét đó cũng như là cố ý, hình như có chút không bình thường. Quả nhiên, đồng ý tới đón tiểu quỷ nhà Potter, bất luận là lúc nào thì cũng không phải là một ý kiến thông minh. Y nhất định là bị cự quái giẫm lên đầu mới đi đáp ứng yêu cầu của Albus.
Giờ phút này, giáo sư Snape của chúng ta đã hoàn toàn quên mất, đến đây lần này hoàn toàn là kết quả do chính anh đã yêu cầu.
Bởi vì anh không xác định được giấc mơ kia có phải là do anh tưởng tượng ra không, tên Potter kia không phải là bị Merlin đá trở về từ tương lai thắng lợi giống như anh.
Cái gì mà số mệnh còn chưa viết xong.
Merlin chết tiệt!
“Lúc nói chuyện với giáo sư phải đứng lên, chẳng lẽ không ai dạy cho cậu sao?” Snape nhìn Harry đang tê liệt trên đất, nói.
“Snape!” Lúc này, bảo vệ Harry là Petunia.
“Xảy ra chuyện gì?” Snape nhướng mày, hiển nhiên là cảm thấy khó hiểu đối với hành vi của Petunia.
“Cám ơn, dì Petunia, nhưng mà không cần.” thanh âm của Harry từ phía dưới truyền đến, bắt đầu mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi “Accio [Bay tới] nạng.”
Một đôi nạng bay ra từ phòng xép, rơi xuống đứng thẳng trước mặt Harry.
Đó là một đôi nạng bằng gỗ bạch dương, sử dụng trong một thời gian dài khiến cho tay cầm của nó cực kỳ bóng loáng, có phần cổ lỗ sĩ, nhưng so với một thân quần áo rộng thùng thình không vừa người của Harry thật ra lại có phần bổ sung cho nhau.(HMH: phần này mình cũng k chắc lắm, mn có gì góp ý với nha >.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
119 chương
16 chương
16 chương